Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Phiên ngoại: Nh...
Đông Thi Nương
2024-08-22 09:45:38
Wp: D301203
Phiên ngoại: Nhật ký lữ hành của sóc nhỏ (Trung) (đã beta)
Này...
Keo kiệt quá đi, quả nhiên là sư tôn thế nào thì sẽ dạy ra đồ đệ như vậy mà. Sao lại có thể một lời không hợp liền đoạt lấy lê của ta cơ chứ?
Ta cũng đã ăn được phân nửa rồi, thật quá đáng mà!
Giải Trầm đoạt lấy quả lê của ta rồi đi mất, ta nhìn xung quanh, dù sao cũng không có việc gì làm, quyết định dạo quanh một vòng Thiên Thủy Tông xem sao. Một đường này, Giải Trầm đã từng nói với ta không ít chuyện trong Thiên Thủy Tông, y nói nơi này là Tàng Thư Các, là nơi thiên hạ nhất tuyệt, bên trong có rất nhiều sách, bất quá y nói rằng ta không thể vào đó được, vì ở sách trong đó không được phân loại kỹ càng.
“Phân loại là có ý gì?” Lúc đó ta hỏi y.
Rõ ràng đó chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng mặt y lại đỏ lên, nhấp môi liên tục, nửa ngày sau mới ấp úng nói: “Ngươi còn quá nhỏ, những thứ kia không xem được thì vẫn tốt hơn.”
Nhỏ? Ngàn vạn lần không được nói một con sóc đực nhỏ chứ, loại hình dung như thế này thật sự là vô cùng nhục nhã.
Lúc đó ta tức giận đến mức giơ chân lên giẫm mạnh vào chân y, “Ngươi mới nhỏ.”
Sau khi giẫm xong, ta cảm thấy hình như khí thế của ta có chút không đủ, cho nên ta lại lấy ra một quả tùng quăng vào mặt đối phương.
Giải Trầm sửng sốt một chút, sau đó, y vậy mà lại cười to thành tiếng.
Lời của Phù Cửu Âm cũng có chút đạo lý, những tu sĩ nam bên ngoài này đúng thật là có chút hư, bất quá, so với trình độ xấu xa của Phù Cửu Âm thì vẫn là hắn xấu xa hơn nhiều. Lúc trước, khi còn ở cấm địa, ta muốn theo đuổi sóc cái trong đó, đang lúc còn phân vân không biết nên tặng quà như thế nào, bèn cố ý hỏi Phù Cửu Âm một chút.
“Thúc thúc, thúc nói thử xem ta nên tặng gì cho Huệ Huệ để nàng đồng ý ở bên ta bây giờ?”
Huệ Huệ chính là sóc cái đẹp nhất trong cấm địa, ta cảm thấy không một con sóc đực nào không động tâm khi nhìn thấy nàng cả. Đôi tai nhòn nhọn kia, cùng với chiếc đuôi thật dài, còn có cặp mắt nhỏ đầy xinh đẹp kia nữa, nàng chính là sóc cái trong mộng của ta.
Nhưng khi Phù Cửu Âm nghe được những lời này thì sắc mặt hơi đổi, sau đó nhìn trên dưới ta đánh giá một hồi, còn mạnh mẽ nhấc chân sau của ta lên, cười nhạo: “Chỗ kia của ngươi còn chưa lớn bằng cái móng tay của ta nữa, lấy gì để khiến Huệ Huệ hạnh phúc bây giờ? Ngươi vẫn nên về tắm rửa đi ngủ đi, đừng làm chậm trễ Huệ Huệ sinh hài tử với người khác.”
Ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn xuống được.
Quá khi dễ sóc rồi, ta mới không thèm loại thúc thúc như thế này, oa oa oa.
Phù Cửu Âm thấy ta khóc lên, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền luống cuống, vội vàng bế ta lên, “Khóc cái gì mà khóc? Được, được, là ta sai, ngươi không nhỏ một chút nào cả, ngươi rất to, lại còn dài nữa, to nhất trên đời chính là ngươi.”
Tại sao mấy lời này lại kỳ quái vậy chứ? Nhưng ta sẽ không thừa nhận là ta có chút vui vẻ đâu.
Ta nâng móng vuốt lên lau mặt, trừng mắt nhìn Phù Cửu Âm, “Thật vậy sao?”
“Thật chứ.” Đôi mắt hồ ly của Phù Cửu Âm mở lớn, tựa như đang biểu đạt hết thảy sự chân thành của hắn.
Quả nhiên, vẫn là Huệ Huệ mắt nhỏ đẹp hơn.
Ta nghĩ nghĩ, đi đến lay lay tay của Phù Cửu Âm, “Thúc đưa móng tay thúc ra cho ta xem thử, rốt cuộc là ai lớn hơn.”
Phù Cửu Âm xấu hổ cười, bắt tay ra đằng sau giấu đi, “Sáng nay ta vừa cắt móng tay, hiện tại không có móng.”
Thôi, tộc hồ ly toàn là kẻ lừa đảo hết, đuôi càng nhiều thì càng biết gạt người, đặc biệt là loại hồ ly chín đuôi như này. Nếu ngươi hỏi làm sao ta biết được chuyện này, ta nói cho ngươi biết nè, là một con rắn ngốc có hai mặt người nói cho ta biết đó.
Nó nói với ta rằng, từng có một con Cửu Vĩ Hồ nói với nó, nếu nó có thể tìm ra được toàn bộ sóc trong phạm vi gần đây thì sẽ đáp ứng một điều kiện của nó. Nhưng đến khi nó bắt tất cả sóc lại đây thì con hồ ly kia lại trở mặt.
Ta ngồi trên đầu của con rắn ngốc nọ, một bên gặm quả tùng, một bên mơ hồ không rõ nói: “Ngươi đã yêu cầu cái gì?”
Khi rắn ngốc nhắc đến chuyện đã qua được mấy chục năm này, vẫn còn tức giận bất bình như cũ, “Ta bảo hắn ăn ta đi, hắn vậy mà lại không muốn, nói rằng ta quá xấu, hắn sẽ không ăn những thứ lớn lên xấu xí như vậy. Ta xấu à? Ta xấu chỗ nào cơ chứ? Trong tộc ta, ta chính là đẹp nhất, cha mẹ, anh chị của ta, sau khi nhìn thấy ta đều luôn khen rằng ta chính là rắn hoa đẹp nhất trong thế hệ. Thân Giác, ngươi có cảm thấy ta đẹp không?”
Ta thò đầu ra, nghiêm túc nhìn thoáng qua, “Không xấu nha, đôi mắt ngươi rất nhỏ, rất xinh đẹp.”
Rắn ngốc cười như hoa nở, còn ta thì thiếu chút nữa đã rơi vào trong miệng của rắng ngốc rồi.
Xấu thì không xấu, nhưng ngốc thì lại cực ngốc. Rõ ràng là có ba cái miệng, nhưng mỗi khi vui vẻ lại chỉ biết mở miệng rắn cười, đã vài lần ta suýt nữa đã chết trong miệng nó rồi. Còn có, rõ ràng nó là giống đực, tại sao lại luôn nói bản thân là rắn hoa cơ chứ? Không phải nên gọi là rắn cỏ sao?
Thôi, không cần phải so đo với một con rắn ngốc làm gì.
......
Không thể đi đến Tàng Thư Các, nhưng vẫn có thể đi đến những chỗ khác được. Thường ngày, đi đến đâu ta cũng ngồi trên vai của Giải Trầm, hiện tại Giải Trầm không ở đây, ta đành phải dùng chính đôi chân của mình đi đường. Nháy mắt tiếp theo ta nhìn thấy một chiếc cầu thang trải dài không hồi kết, tâm niệm vừa chuyển, lén dùng pháp thuật muốn làm mình bay lên.
Giải Trầm nói rằng, không được phép phi hành trong Thiên Thủy Tông, nhưng ta là sóc nha, cũng không phải tu sĩ của Thiên Thủy Tông, vậy thì sao lại phải tuân thủ theo quy củ ở nơi này chứ? Ta mới không thèm tuân thủ.
Nhưng ta chỉ vừa bay được một đoạn đường ngắn ngủi thì đã bị bắt lại. Ta không nhìn rõ là làm cách nào bắt được, dù sao thì trong một hồi thất thần, ta đã bị nhốt trong một chiếc lồng sắt rồi.
Bên ngoài lồng sắt là một nam nhân xụ mặt, để râu quai nón. Trong mắt hắn tràn ngập không vui, “Ngươi là yêu thú của ai? Không biết nội quy của tông môn chính là không được tùy ý phi hành sao?”
Không xong, vậy mà lại bị bắt được, bây giờ ta nên làm gì đây? Vẫn là nên giả ngu đi.
Ta giả vờ nghe không hiểu đối phương nói gì, chỉ nhìn về phía đối phương.
Nam nhân thấy vậy thì nếp nhăn trên mặt lại càng sâu hơn, “Còn nhỏ nhưng lại không chịu chăm chỉ học hỏi, tu hành đúng thật quan trọng việc pháp tu, nhưng thể tu cũng quan trọng không kém. Nếu không thì sau này khi ngươi không dùng được pháp thuật, địch nhân giết đến nơi thì muốn chạy ngươi chạy cũng không được. Chủ nhân của ngươi không nói những chuyện này cho ngươi sao?”
Ta không có chủ nhân mà.
Thời điểm ta đang định phản bác lại, ở từ dưới chân cầu thang xuất hiện một người đi tới.
Người kia cũng mặc y phục đệ tử màu trắng giống Giải Trầm, cậu ta hành lễ với nam nhân, “Thanh Thiện sư bá.”
“Giang Vân Tích, đúng lúc con đến đây, con có biết con sóc này là yêu thú của đệ tử nào trong tông môn không?”
Người được gọi là Giang Vân Tích liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó liền nở nụ cười, “Thanh Thiện sư bá, con nghe nói Giải sư huynh có mang một con sóc về từ cấm địa, cũng không biết đây có phải nó hay không, người muốn con giúp người mang nó qua hỏi Nhất Chỉ Phong không?”
“Giải Trầm?” Nam nhân râu quai nón ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Thôi, cũng đã không còn sớm nữa rồi, ta còn có việc, có gì con mang con sóc này đưa cho Giải Trầm giúp ta, nói y nếu như sóc này lại bị ta bắt gặp bay loạn bên ngoài lần nữa thì chính y đến Giới Luật viện lãnh phạt.”
Nam nhân râu quai nón đem ta đưa cho Giang Vân Tích, nhưng trước khi đi ông ta còn đem mặt đưa sát lại lồng sắt nhìn ta, “Nếu lần sau ta lại bắt gặp ngươi bay loạn ở đây thì sẽ không đơn giản là giam trong lồng sắt như thế này đâu.”
Dọa tiểu hài tử chứ gì, ta mới không tin.
Phù Cửu Âm nói loại sóc lớn lên đáng yêu như ta thì đi đâu cũng sẽ có người yêu thích nha.
Đệ tử tên Giang Vân Tích này cầm lồng sắt đang nhốt ta đi về phía trước, ta thấy đối phương không chú ý đến mình thì vươn móng vuốt ra ngoài, muốn mở cửa lồng sắt ra. Giải Trầm cướp lê của ta, bây giờ ta còn chưa muốn nhìn thấy y đâu.
Bất quá, vừa mới lay được hai cái thì đột nhiên lồng sắt bị đưa lên cao.
Ta liền đối diện với một gương mặt phóng đại trước mắt, không khỏi sợ đến mức trực tiếp lui về phía sau vài bước.
Gương mặt kia lập tức nở nụ cười, cuối cùng cũng đưa lồng sắt ra xa một chút, “Ngươi cũng quá nghịch ngợm rồi, còn muốn mở lồng chạy trốn nữa sao. Nếu gặp được Giải sư huynh, ta nhất định phải kể lại hết mới được.”
Ta nóng nảy, làm sao lại muốn cáo trạng nữa!
“Không được, ngươi không được nói.” Phù Cửu Âm nói với ta, nếu gặp được địch nhân nhưng lại đánh không lại, thì phải đem đồ vật trên người đưa hết cho đối phương. Ta suy nghĩ, lấy nhẫn trữ vật chứa đồ ăn ra, do dự nửa ngày mới lấy ra một hạt phỉ, “Cái này cho ngươi, ngươi thả ta đi, đảm bảo lần sau ta sẽ không tùy tiện phi hành.”
Giang Vân Tích nhìn thoáng qua, không nói gì.
Ta có chút đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn cầm thêm một hạt ra, “Hai hạt, không thể nhiều hơn! Không có nhiều hơn nữa đâu!”
Phía trên lồng sắt truyền đến tiếng cười của đối phương, “Được, thành giao.”
Sau khi cửa lồng được mở ra, hai hạt phỉ trong tay ta bị lấy đi.
“Nếu ngươi đã cho ta hạt phỉ này thì ta cũng đáp lại ngươi một ít thứ.” Giang Vân Tích đưa một quả trái cây cho ta, “Đây là linh quả, hương vị cũng không tệ lắm, ngươi có thể thử xem.”
Ta nhìn Giang Vân Tích, ôm chặt linh quả trong tay, “Con người ngươi cũng không tồi đó, so với Giải Trầm thì tốt hơn nhiều. Giải Trầm còn cướp đi quả lê ta đã ăn được phân nửa nữa chứ, hừ, quỷ hẹp hòi, đồ tảng băng!”
Giang Vân Tích lại cười khúc khích, “Lời này ta coi như chưa từng nghe thấy, nếu ta lại nghe được thì ngươi lại phải hối lộ hai hạt phỉ cho ta. Ta băn khoăn một chút, lại đưa cho ngươi thêm một viên linh quả, nghĩ như thế nào cũng thấy...”
Cậu ta đối diện với tầm mắt ta, “Đều là ngươi thiệt mà thôi.”
Đương nhiên là ta thiệt rồi, hai quả đổi một, thiệt lớn ấy chứ.
........
Sau khi cáo biệt Giang Vân Tích, ta không dám bay nữa, sợ lại bị nam nhân râu quai nón kia bắt lại thêm lần nữa, cho nên một bên ta ăn linh quả, một bên ta tùy tiện đi dạo xung quanh. Dạo một hồi thì đụng phải một nam nhân lớn lên nhìn cực kỳ hoa hòe lòe loẹt.
“A, quả là một lão chuột độc đáo à nha, từ khi nào thì Thiên Thủy Tông lại nhiều ra một lão chuột như thế này đây?”
Nam nhân kia cong lưng muốn bắt lấy ta, ta nhanh chóng chuyển hướng chạy về phía trước, nhưng đối phương lại đuổi theo không bỏ khiến ta sợ đến mức chạy tán loạn, đụng phải một người nào đó.
Quán tính lớn, ta không khống chế được mà lăn nhanh trên mặt đất hai vòng, ngay sau đó liền được người khác vớt lên.
Ta ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên bàn tay người kia, là mùi hương của Giải Trầm.
Lúc này thì ta cũng không màng đến việc ta còn đang giận dỗi với Giải Trầm, lanh lẹ mà bò lên theo cánh tay của đối phương, nhanh chóng bò lên bả vai y, ôm chặt lấy cổ của Giải Trầm.
Nam nhân đang đuổi theo ta khi nhìn thấy Giải Trầm thì dừng lại, “Hóa ra là Giải Trầm sư điệt nha.” Gã ta liếc mắt nhìn ta một cái, nói, “Đây là sóc ngươi nuôi sao?”
“Vâng.” Giải Trầm trầm giọng nói, “Thành Tế sư bá, hiện tại ta phải về phục mệnh với sư tôn, vậy liền không quấy rầy sư bá nữa.”
Sắc mặt nam nhân trước mắt nhìn như có chút cứng đờ, nhưng Giải Trầm cũng không quan tâm mà trực tiếp dẫn ra rời đi.
Bọn ta đi được rất xa rồi thì hắn mới mở miệng một lần nữa, “Linh quả trong tay ngươi lấy từ đâu?”
Trước đó còn đang chạy trốn, ta sợ đánh rơi linh quả cho nên liền nhét vào trong miệng. Hiện tại cuối cùng cũng được ăn, đối với câu hỏi của Giải Trầm, ta có chút cảnh giác, “Người khác cho, ngươi không được cướp của ta.”
Giải Trầm dừng bước, bắt lấy ta từ trên vai, “Không cướp của ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết là ai đưa cho ngươi? Là vị sư bá lúc nãy sao?”
“Không phải, là một người tên là Giang Vân Tích, hình như là sư đệ của ngươi.”
Ta vừa nói xong, linh quả trong tay đã bị đoạt đi mất, ta nhìn thấy linh quả tiến vào miệng Giải Trầm.
Ta: “!!!”
Giải Trầm trực tiếp nuốt xuống, lại đem ta thả trên vai lại lần nữa, “Ta có hai bao tải giống vậy, bồi thường lại cho ngươi.”
Lồng ngực phập phồng tức giận của ta trong nháy mắt liền xẹp xuống, “Thật vậy sao?”
Giải Trầm gật đầu, “Nhưng về sau ngươi không được tùy tiện ăn đồ mà người lạ đưa, nam tu trong thiên hạ này, ai ai cũng sẽ lừa gạt yêu thú. Đặc biệt là loại yêu như ngươi.”
Lời này vậy mà không khác lắm với lời của Phù Cửu Âm.
Hai người này là huynh đệ à? Sao lại hiểu biết giống nhau quá vậy?
“Vậy ngươi cũng là nam tu, ý ngươi nói là ngươi cũng sẽ đi lừa yêu thú sao?” Ta phát hiện lỗ hổng trong lời nói của Giải Trầm.
Nhưng Giải Trầm nghe được lời này thì ánh mắt đột nhiên thay đổi, cặp mắt kia vẫn luôn chứa ý cười, hiện tại bên trong lại tràn ngập bi thương, “Ta à, ta đã từng bị một con yêu thú lừa gạt.” Y giương mắt nhìn về phía xa xăm, “Cho nên ta cũng sẽ gạt người.”
Phiên ngoại: Nhật ký lữ hành của sóc nhỏ (Trung) (đã beta)
Này...
Keo kiệt quá đi, quả nhiên là sư tôn thế nào thì sẽ dạy ra đồ đệ như vậy mà. Sao lại có thể một lời không hợp liền đoạt lấy lê của ta cơ chứ?
Ta cũng đã ăn được phân nửa rồi, thật quá đáng mà!
Giải Trầm đoạt lấy quả lê của ta rồi đi mất, ta nhìn xung quanh, dù sao cũng không có việc gì làm, quyết định dạo quanh một vòng Thiên Thủy Tông xem sao. Một đường này, Giải Trầm đã từng nói với ta không ít chuyện trong Thiên Thủy Tông, y nói nơi này là Tàng Thư Các, là nơi thiên hạ nhất tuyệt, bên trong có rất nhiều sách, bất quá y nói rằng ta không thể vào đó được, vì ở sách trong đó không được phân loại kỹ càng.
“Phân loại là có ý gì?” Lúc đó ta hỏi y.
Rõ ràng đó chỉ là một câu hỏi đơn giản, nhưng mặt y lại đỏ lên, nhấp môi liên tục, nửa ngày sau mới ấp úng nói: “Ngươi còn quá nhỏ, những thứ kia không xem được thì vẫn tốt hơn.”
Nhỏ? Ngàn vạn lần không được nói một con sóc đực nhỏ chứ, loại hình dung như thế này thật sự là vô cùng nhục nhã.
Lúc đó ta tức giận đến mức giơ chân lên giẫm mạnh vào chân y, “Ngươi mới nhỏ.”
Sau khi giẫm xong, ta cảm thấy hình như khí thế của ta có chút không đủ, cho nên ta lại lấy ra một quả tùng quăng vào mặt đối phương.
Giải Trầm sửng sốt một chút, sau đó, y vậy mà lại cười to thành tiếng.
Lời của Phù Cửu Âm cũng có chút đạo lý, những tu sĩ nam bên ngoài này đúng thật là có chút hư, bất quá, so với trình độ xấu xa của Phù Cửu Âm thì vẫn là hắn xấu xa hơn nhiều. Lúc trước, khi còn ở cấm địa, ta muốn theo đuổi sóc cái trong đó, đang lúc còn phân vân không biết nên tặng quà như thế nào, bèn cố ý hỏi Phù Cửu Âm một chút.
“Thúc thúc, thúc nói thử xem ta nên tặng gì cho Huệ Huệ để nàng đồng ý ở bên ta bây giờ?”
Huệ Huệ chính là sóc cái đẹp nhất trong cấm địa, ta cảm thấy không một con sóc đực nào không động tâm khi nhìn thấy nàng cả. Đôi tai nhòn nhọn kia, cùng với chiếc đuôi thật dài, còn có cặp mắt nhỏ đầy xinh đẹp kia nữa, nàng chính là sóc cái trong mộng của ta.
Nhưng khi Phù Cửu Âm nghe được những lời này thì sắc mặt hơi đổi, sau đó nhìn trên dưới ta đánh giá một hồi, còn mạnh mẽ nhấc chân sau của ta lên, cười nhạo: “Chỗ kia của ngươi còn chưa lớn bằng cái móng tay của ta nữa, lấy gì để khiến Huệ Huệ hạnh phúc bây giờ? Ngươi vẫn nên về tắm rửa đi ngủ đi, đừng làm chậm trễ Huệ Huệ sinh hài tử với người khác.”
Ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn xuống được.
Quá khi dễ sóc rồi, ta mới không thèm loại thúc thúc như thế này, oa oa oa.
Phù Cửu Âm thấy ta khóc lên, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền luống cuống, vội vàng bế ta lên, “Khóc cái gì mà khóc? Được, được, là ta sai, ngươi không nhỏ một chút nào cả, ngươi rất to, lại còn dài nữa, to nhất trên đời chính là ngươi.”
Tại sao mấy lời này lại kỳ quái vậy chứ? Nhưng ta sẽ không thừa nhận là ta có chút vui vẻ đâu.
Ta nâng móng vuốt lên lau mặt, trừng mắt nhìn Phù Cửu Âm, “Thật vậy sao?”
“Thật chứ.” Đôi mắt hồ ly của Phù Cửu Âm mở lớn, tựa như đang biểu đạt hết thảy sự chân thành của hắn.
Quả nhiên, vẫn là Huệ Huệ mắt nhỏ đẹp hơn.
Ta nghĩ nghĩ, đi đến lay lay tay của Phù Cửu Âm, “Thúc đưa móng tay thúc ra cho ta xem thử, rốt cuộc là ai lớn hơn.”
Phù Cửu Âm xấu hổ cười, bắt tay ra đằng sau giấu đi, “Sáng nay ta vừa cắt móng tay, hiện tại không có móng.”
Thôi, tộc hồ ly toàn là kẻ lừa đảo hết, đuôi càng nhiều thì càng biết gạt người, đặc biệt là loại hồ ly chín đuôi như này. Nếu ngươi hỏi làm sao ta biết được chuyện này, ta nói cho ngươi biết nè, là một con rắn ngốc có hai mặt người nói cho ta biết đó.
Nó nói với ta rằng, từng có một con Cửu Vĩ Hồ nói với nó, nếu nó có thể tìm ra được toàn bộ sóc trong phạm vi gần đây thì sẽ đáp ứng một điều kiện của nó. Nhưng đến khi nó bắt tất cả sóc lại đây thì con hồ ly kia lại trở mặt.
Ta ngồi trên đầu của con rắn ngốc nọ, một bên gặm quả tùng, một bên mơ hồ không rõ nói: “Ngươi đã yêu cầu cái gì?”
Khi rắn ngốc nhắc đến chuyện đã qua được mấy chục năm này, vẫn còn tức giận bất bình như cũ, “Ta bảo hắn ăn ta đi, hắn vậy mà lại không muốn, nói rằng ta quá xấu, hắn sẽ không ăn những thứ lớn lên xấu xí như vậy. Ta xấu à? Ta xấu chỗ nào cơ chứ? Trong tộc ta, ta chính là đẹp nhất, cha mẹ, anh chị của ta, sau khi nhìn thấy ta đều luôn khen rằng ta chính là rắn hoa đẹp nhất trong thế hệ. Thân Giác, ngươi có cảm thấy ta đẹp không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta thò đầu ra, nghiêm túc nhìn thoáng qua, “Không xấu nha, đôi mắt ngươi rất nhỏ, rất xinh đẹp.”
Rắn ngốc cười như hoa nở, còn ta thì thiếu chút nữa đã rơi vào trong miệng của rắng ngốc rồi.
Xấu thì không xấu, nhưng ngốc thì lại cực ngốc. Rõ ràng là có ba cái miệng, nhưng mỗi khi vui vẻ lại chỉ biết mở miệng rắn cười, đã vài lần ta suýt nữa đã chết trong miệng nó rồi. Còn có, rõ ràng nó là giống đực, tại sao lại luôn nói bản thân là rắn hoa cơ chứ? Không phải nên gọi là rắn cỏ sao?
Thôi, không cần phải so đo với một con rắn ngốc làm gì.
......
Không thể đi đến Tàng Thư Các, nhưng vẫn có thể đi đến những chỗ khác được. Thường ngày, đi đến đâu ta cũng ngồi trên vai của Giải Trầm, hiện tại Giải Trầm không ở đây, ta đành phải dùng chính đôi chân của mình đi đường. Nháy mắt tiếp theo ta nhìn thấy một chiếc cầu thang trải dài không hồi kết, tâm niệm vừa chuyển, lén dùng pháp thuật muốn làm mình bay lên.
Giải Trầm nói rằng, không được phép phi hành trong Thiên Thủy Tông, nhưng ta là sóc nha, cũng không phải tu sĩ của Thiên Thủy Tông, vậy thì sao lại phải tuân thủ theo quy củ ở nơi này chứ? Ta mới không thèm tuân thủ.
Nhưng ta chỉ vừa bay được một đoạn đường ngắn ngủi thì đã bị bắt lại. Ta không nhìn rõ là làm cách nào bắt được, dù sao thì trong một hồi thất thần, ta đã bị nhốt trong một chiếc lồng sắt rồi.
Bên ngoài lồng sắt là một nam nhân xụ mặt, để râu quai nón. Trong mắt hắn tràn ngập không vui, “Ngươi là yêu thú của ai? Không biết nội quy của tông môn chính là không được tùy ý phi hành sao?”
Không xong, vậy mà lại bị bắt được, bây giờ ta nên làm gì đây? Vẫn là nên giả ngu đi.
Ta giả vờ nghe không hiểu đối phương nói gì, chỉ nhìn về phía đối phương.
Nam nhân thấy vậy thì nếp nhăn trên mặt lại càng sâu hơn, “Còn nhỏ nhưng lại không chịu chăm chỉ học hỏi, tu hành đúng thật quan trọng việc pháp tu, nhưng thể tu cũng quan trọng không kém. Nếu không thì sau này khi ngươi không dùng được pháp thuật, địch nhân giết đến nơi thì muốn chạy ngươi chạy cũng không được. Chủ nhân của ngươi không nói những chuyện này cho ngươi sao?”
Ta không có chủ nhân mà.
Thời điểm ta đang định phản bác lại, ở từ dưới chân cầu thang xuất hiện một người đi tới.
Người kia cũng mặc y phục đệ tử màu trắng giống Giải Trầm, cậu ta hành lễ với nam nhân, “Thanh Thiện sư bá.”
“Giang Vân Tích, đúng lúc con đến đây, con có biết con sóc này là yêu thú của đệ tử nào trong tông môn không?”
Người được gọi là Giang Vân Tích liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó liền nở nụ cười, “Thanh Thiện sư bá, con nghe nói Giải sư huynh có mang một con sóc về từ cấm địa, cũng không biết đây có phải nó hay không, người muốn con giúp người mang nó qua hỏi Nhất Chỉ Phong không?”
“Giải Trầm?” Nam nhân râu quai nón ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Thôi, cũng đã không còn sớm nữa rồi, ta còn có việc, có gì con mang con sóc này đưa cho Giải Trầm giúp ta, nói y nếu như sóc này lại bị ta bắt gặp bay loạn bên ngoài lần nữa thì chính y đến Giới Luật viện lãnh phạt.”
Nam nhân râu quai nón đem ta đưa cho Giang Vân Tích, nhưng trước khi đi ông ta còn đem mặt đưa sát lại lồng sắt nhìn ta, “Nếu lần sau ta lại bắt gặp ngươi bay loạn ở đây thì sẽ không đơn giản là giam trong lồng sắt như thế này đâu.”
Dọa tiểu hài tử chứ gì, ta mới không tin.
Phù Cửu Âm nói loại sóc lớn lên đáng yêu như ta thì đi đâu cũng sẽ có người yêu thích nha.
Đệ tử tên Giang Vân Tích này cầm lồng sắt đang nhốt ta đi về phía trước, ta thấy đối phương không chú ý đến mình thì vươn móng vuốt ra ngoài, muốn mở cửa lồng sắt ra. Giải Trầm cướp lê của ta, bây giờ ta còn chưa muốn nhìn thấy y đâu.
Bất quá, vừa mới lay được hai cái thì đột nhiên lồng sắt bị đưa lên cao.
Ta liền đối diện với một gương mặt phóng đại trước mắt, không khỏi sợ đến mức trực tiếp lui về phía sau vài bước.
Gương mặt kia lập tức nở nụ cười, cuối cùng cũng đưa lồng sắt ra xa một chút, “Ngươi cũng quá nghịch ngợm rồi, còn muốn mở lồng chạy trốn nữa sao. Nếu gặp được Giải sư huynh, ta nhất định phải kể lại hết mới được.”
Ta nóng nảy, làm sao lại muốn cáo trạng nữa!
“Không được, ngươi không được nói.” Phù Cửu Âm nói với ta, nếu gặp được địch nhân nhưng lại đánh không lại, thì phải đem đồ vật trên người đưa hết cho đối phương. Ta suy nghĩ, lấy nhẫn trữ vật chứa đồ ăn ra, do dự nửa ngày mới lấy ra một hạt phỉ, “Cái này cho ngươi, ngươi thả ta đi, đảm bảo lần sau ta sẽ không tùy tiện phi hành.”
Giang Vân Tích nhìn thoáng qua, không nói gì.
Ta có chút đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn cầm thêm một hạt ra, “Hai hạt, không thể nhiều hơn! Không có nhiều hơn nữa đâu!”
Phía trên lồng sắt truyền đến tiếng cười của đối phương, “Được, thành giao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi cửa lồng được mở ra, hai hạt phỉ trong tay ta bị lấy đi.
“Nếu ngươi đã cho ta hạt phỉ này thì ta cũng đáp lại ngươi một ít thứ.” Giang Vân Tích đưa một quả trái cây cho ta, “Đây là linh quả, hương vị cũng không tệ lắm, ngươi có thể thử xem.”
Ta nhìn Giang Vân Tích, ôm chặt linh quả trong tay, “Con người ngươi cũng không tồi đó, so với Giải Trầm thì tốt hơn nhiều. Giải Trầm còn cướp đi quả lê ta đã ăn được phân nửa nữa chứ, hừ, quỷ hẹp hòi, đồ tảng băng!”
Giang Vân Tích lại cười khúc khích, “Lời này ta coi như chưa từng nghe thấy, nếu ta lại nghe được thì ngươi lại phải hối lộ hai hạt phỉ cho ta. Ta băn khoăn một chút, lại đưa cho ngươi thêm một viên linh quả, nghĩ như thế nào cũng thấy...”
Cậu ta đối diện với tầm mắt ta, “Đều là ngươi thiệt mà thôi.”
Đương nhiên là ta thiệt rồi, hai quả đổi một, thiệt lớn ấy chứ.
........
Sau khi cáo biệt Giang Vân Tích, ta không dám bay nữa, sợ lại bị nam nhân râu quai nón kia bắt lại thêm lần nữa, cho nên một bên ta ăn linh quả, một bên ta tùy tiện đi dạo xung quanh. Dạo một hồi thì đụng phải một nam nhân lớn lên nhìn cực kỳ hoa hòe lòe loẹt.
“A, quả là một lão chuột độc đáo à nha, từ khi nào thì Thiên Thủy Tông lại nhiều ra một lão chuột như thế này đây?”
Nam nhân kia cong lưng muốn bắt lấy ta, ta nhanh chóng chuyển hướng chạy về phía trước, nhưng đối phương lại đuổi theo không bỏ khiến ta sợ đến mức chạy tán loạn, đụng phải một người nào đó.
Quán tính lớn, ta không khống chế được mà lăn nhanh trên mặt đất hai vòng, ngay sau đó liền được người khác vớt lên.
Ta ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên bàn tay người kia, là mùi hương của Giải Trầm.
Lúc này thì ta cũng không màng đến việc ta còn đang giận dỗi với Giải Trầm, lanh lẹ mà bò lên theo cánh tay của đối phương, nhanh chóng bò lên bả vai y, ôm chặt lấy cổ của Giải Trầm.
Nam nhân đang đuổi theo ta khi nhìn thấy Giải Trầm thì dừng lại, “Hóa ra là Giải Trầm sư điệt nha.” Gã ta liếc mắt nhìn ta một cái, nói, “Đây là sóc ngươi nuôi sao?”
“Vâng.” Giải Trầm trầm giọng nói, “Thành Tế sư bá, hiện tại ta phải về phục mệnh với sư tôn, vậy liền không quấy rầy sư bá nữa.”
Sắc mặt nam nhân trước mắt nhìn như có chút cứng đờ, nhưng Giải Trầm cũng không quan tâm mà trực tiếp dẫn ra rời đi.
Bọn ta đi được rất xa rồi thì hắn mới mở miệng một lần nữa, “Linh quả trong tay ngươi lấy từ đâu?”
Trước đó còn đang chạy trốn, ta sợ đánh rơi linh quả cho nên liền nhét vào trong miệng. Hiện tại cuối cùng cũng được ăn, đối với câu hỏi của Giải Trầm, ta có chút cảnh giác, “Người khác cho, ngươi không được cướp của ta.”
Giải Trầm dừng bước, bắt lấy ta từ trên vai, “Không cướp của ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta biết là ai đưa cho ngươi? Là vị sư bá lúc nãy sao?”
“Không phải, là một người tên là Giang Vân Tích, hình như là sư đệ của ngươi.”
Ta vừa nói xong, linh quả trong tay đã bị đoạt đi mất, ta nhìn thấy linh quả tiến vào miệng Giải Trầm.
Ta: “!!!”
Giải Trầm trực tiếp nuốt xuống, lại đem ta thả trên vai lại lần nữa, “Ta có hai bao tải giống vậy, bồi thường lại cho ngươi.”
Lồng ngực phập phồng tức giận của ta trong nháy mắt liền xẹp xuống, “Thật vậy sao?”
Giải Trầm gật đầu, “Nhưng về sau ngươi không được tùy tiện ăn đồ mà người lạ đưa, nam tu trong thiên hạ này, ai ai cũng sẽ lừa gạt yêu thú. Đặc biệt là loại yêu như ngươi.”
Lời này vậy mà không khác lắm với lời của Phù Cửu Âm.
Hai người này là huynh đệ à? Sao lại hiểu biết giống nhau quá vậy?
“Vậy ngươi cũng là nam tu, ý ngươi nói là ngươi cũng sẽ đi lừa yêu thú sao?” Ta phát hiện lỗ hổng trong lời nói của Giải Trầm.
Nhưng Giải Trầm nghe được lời này thì ánh mắt đột nhiên thay đổi, cặp mắt kia vẫn luôn chứa ý cười, hiện tại bên trong lại tràn ngập bi thương, “Ta à, ta đã từng bị một con yêu thú lừa gạt.” Y giương mắt nhìn về phía xa xăm, “Cho nên ta cũng sẽ gạt người.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro