Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Xủ lý Alpha (12...
Đông Thi Nương
2024-08-22 09:45:38
Wp: D301203
Chương 231: Xử lý Alpha (12) (đã beta)
Chủ nhân đôi mắt kia cũng không nhìn cậu, bất quá, Thân Giác nhìn thấy được góc nghiêng khuôn mặt đối phương. Trong đôi mắt giấu phía dưới chiếc nón như chợt lóe lên, tựa như một thanh đao rời khỏi vỏ. Chẳng qua, mũi nhọn kia chỉ bộc lộ trong chớp mắt lại lập tức thu trở vào.
Thân Giác nhìn người kia đi ngang qua mình, giữa mày có chút nhăn, không hiểu vì sao, cậu cảm thấy đôi mắt kia có chút quen mắt, tựa như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng cậu lại không nhớ được.
Chân người nọ rất dài, nhìn qua có vẻ chậm rãi nhưng thực tế, không mất bao nhiêu thời gian đã biến mất khỏi tầm mắt họ. Phu nhân tổng tài nhìn chằm chằm vào người kia một lúc, nhịn không được mà nói với tổng tài đứng bên cạnh: “Em cảm thấy người kia rất giống minh tinh, cũng không biết là ai nữa.”
Tổng tài bất đắc dĩ cười cười, “Được rồi, đừng nhìn nữa, người cũng đã đi xa rồi. Em muốn gặp minh tinh nào thì lần sau chúng ta sẽ mời minh tinh đó tới làm đại ngôn, sẽ để em nhìn đủ. Được rồi, nhanh chóng lên núi nào.”
Tuy tới Thiên Phật Tự, nhưng Thân Giác cũng không vào lạy phật, cậu chỉ đứng một lúc ở cửa, dáng vẻ tượng Phật trang nghiêm, nghiêm nghị nhìn xuống chúng sinh, nhưng cũng không thích hợp để cậu quỳ bái.
Ở trong kiếp luân hồi cũng hơn ngàn năm, cậu đã sớm đánh mất chính bản thân. Hiện giờ, bất quá cậu cũng chỉ là đang dùng cừu hận để kéo dài hơi tàn mà thôi. Thời điểm vừa có được Tố Hồi Kính, cậu từng thề rằng sẽ dùng máu viết lại hai chữ Thiên Đạo, hiện tại, khi quay đầu nhìn lại, cậu tựa hồ cũng chỉ là một người bình thường trong kiếp này, không khác biệt gì với những người khác.
Sư phụ đang đợi cậu trở về, nhưng người sư phụ chờ được vẫn là cậu sao? Hiện tại cậu là tiên hay là ma, hay là một con quỷ đã thay đổi hoàn toàn bộ mặt, chính cậu cũng không hiểu rõ.
Sau khi xuống núi, Thân Giác trực tiếp trở về nhà, Thương Già Dư không có ở nhà, cậu cũng không quản nhiều, tắm rửa xong liền trở về công ty. Muốn thành lập một công ty con ở nước M, cậu cần phải làm rất nhiều việc, nếu có thể làm xong sớm chút thì tỷ lệ tìm được Thương Diễn Vũ cũng cao hơn một chút.
Cậu vẫn luôn bận rộn đến 10 giờ mới lái xe rời khỏi công ty, cho đến khi về tới nhà đã là 10 giờ rưỡi. Chờ đến khi tắm xong, sửa sang lại một ít tài liệu còn lại, bất tri bất giác đã rất trễ.
Thân Giác đang chuẩn bị đi ngủ thì di động lại nhận được một cuộc gọi đến từ số lạ.
Cậu nhìn chằm chằm vào số điện thoại kia một lúc lâu mới nhấc máy.
“Alo.”
Đầu dây bên kia rất ồn, có vẻ như đang ở trong một quán bar, Thân Giác nghe thấy thì nhíu mày, âm thanh của Thương Già Dư lúc này cũng vang lên.
“Anh ơi, hôm nay em sẽ không về nhà đâu.”
Sau khi Thân Giác phát hiện đó là Thương Già Dư thì ngữ khí liền trở nên lạnh nhạt, “Tùy cậu.”
Cậu cúp máy.
Sau khi Thương Già Dư phát hiện bản thân vậy mà lại bị cúp máy thì đôi mắt có chút trợn tròn, sau đó y hừ một tiếng, trả lại điện thoại cho người bên cạnh, “Cảm ơn nhiều.”
Ánh mắt người nọ nhìn thẳng tắp vào khuôn mặt nhỏ đầy xinh đẹp của Thương Già Dư, “Không cần phải cảm ơn, nếu cậu đã báo với anh trai rằng hôm nay sẽ không về nhà, thì tối nay đi cùng tôi nhé?”
Thương Già Dư nghe vậy thì câu môi, nhẹ nhàng cười, y vươn tay, từ trên cà vạt của đối phương chạy dọc xuống, “Phải không? Vậy nhà của anh có lớn không?”
Người nọ thấy Thương Già Dư tươi cười thì tâm lại càng ngứa ngáy, lúc gã ta muốn bắt lấy bàn tay của Thương Già Dư thì bàn tay của đối phương đã nhanh chóng thu về.
Thương Già Dư thu lại nụ cười trên mặt, “Nhưng dù nhà của anh có lớn thì tôi cũng không đi được, anh trai tôi nói nếu tôi không về sẽ đánh gãy chân tôi, còn nói rằng anh ấy muốn đến đây bắt tôi về, tôi phải đi đây.”
.....
Thời điểm Thương Già Dư về đến nhà Thân Giác là đã 2 giờ sáng. Hôm nay, lúc y rời khỏi nhà đã cố ý cầm theo chìa khóa dự phòng. Nhưng lúc y lấy chìa khóa ra để mở cửa thì phát hiện, bên trong đã bị khóa trái, y không thể mở từ ngoài được. Thương Già Dư có chút tức giận mà đá cừa, lại ấn chuông cửa hơn mười phút, nhưng bên trong lại không chút động tĩnh nào.
Bên ngoài quá lạnh, y không chịu nổi, đành phải bắt xe quay về nhà của Diêu Triển, nhưng y không ngờ được chính là, chân trước y vừa bước vào nhà, chân sau Diêu Triển đã quay trở lại.
“Triển ca?” Thương Già Dư cả kinh, chết trân tại chỗ.
Trên mặt Diêu Triển hiện chút mệt mỏi, gã đẩy vali qua một góc tại huyền quan, một bên đổi giày, một bên hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Em.... Em....” Thương Già Dư xấu hổ, không biết phải tiếp lời như thế nào. Diêu Triển bên này cũng phát hiện Thương Già Dư đang mặc quần áo để ra ngoài, hơn nữa, mùi nước hoa trên người cũng cực kỳ hỗn tạp, rất nồng nặc, còn có cả mùi rượu.
Chân mày Diêu Triển nhướn lên, “Em đi bar? Em không biết rằng Omega chưa đủ hai mươi tuổi không được phép đi đến quán bar hay sao? Em vậy mà còn đi chơi đến giờ này mới về? Mấy ngày qua tôi không về nhà, hẳn là em chơi vui lắm nhỉ, thảo nào mẹ Lý vẫn vẫn luôn nói rằng em không về nhà. Thậm chí em còn gạt tôi rằng em đang ở lại nhà của Thân Giác, Thân Giác nào có thể thu nhận em chứ? Đúng là nói dối không chuẩn bị bản thảo.”
Kỳ thật, nếu là bình thường thì Diêu Triển sẽ không nói nặng lời như vậy, nhưng lúc này, gã gấp gáp trở về suốt đêm, phần lớn là do lo lắng cho Thương Già Dư.
Vì mẹ Lý, bảo mẫu trong nhà nói với gã rằng Thương Già Dư không về nhà ngủ, cũng không quay về ăn cơm. Gã gọi điện thoại cho Thương Già Dư, sau khi Thương Già Dư nhấc máy cũng chỉ nói được vài câu thì lại nói rằng có chuyện gấp rồi cúp máy. Đến hôm nay, từ sáng gã đã không cách nào liên lạc được với Thương Già Dư qua điện thoại, vẫn luôn là không liên lạc được, cho nên gã đành phải quay về sớm, tất nhiên, công ty gã bên này cũng có chuyện gấp cần xử lý.
Nhưng Thương Già Dư vừa ăn bế môn canh* ở nhà Thân Giác, hiện tại trong lòng cũng không chịu được. Thấy Diêu Triển vừa về liền hung dữ với y, cuối cùng tiểu tính tình cũng phát tác.
*Bế môn canh: bị chặn ngoài cửa không gặp.
“Tôi chơi cực kỳ vui vẻ đấy, không phải anh vốn thích tôi là bởi vì tôi mê chơi hay sao? Anh nói với tôi tính tình của Thân Giác quá trầm tĩnh, khiến cho anh cảm thấy tử khí trầm trầm, giống như là đang yêu đương với khúc gỗ vậy, giờ lại làm sao vậy? Hiện tại lại chê tôi quá ham chơi? Vậy thì anh liền quay về đó mà tìm lại khúc gỗ kia đi nha. Không đúng, khúc gỗ kia cũng đã giải trừ hôn ước với anh luôn rồi.”
Ánh mắt Diêu Triển trở nên lạnh lẽo, “Tiểu Dư, em đừng nói những lời kiểu này.”
Tính tình của Thương Già Dư cũng lên dây rồi, miệng không ngừng, “Tôi nói loại lời này thì làm sao? Triển ca, anh vậy mà sợ bị người khác nói sao? Những gì anh ôm tôi nói lúc trước, tôi vẫn nhớ rõ ràng rành mạch, có muốn tôi lặp lại cho anh nghe không? Anh bảo tôi ham chơi, vậy anh cho rằng anh rất tốt à? Cuối cùng thì cũng là ngoại tình...”
Lời còn chưa dứt, y đã bị một cái tát cắt lời.
Sau khi Diêu Triển đánh xong thì sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại chính mình vừa làm gì thì lập tức muốn tiến lên dỗ người. Nhưng Thương Già Dư trừng mắt nhìn gã một cái thì trực tiếp xoay người chạy về phòng, nhanh chóng khóa trái cửa lại. Dù cho Diêu Triển có đứng ở bên ngoài dỗ dành như thế nào thì y đều không chịu mở cửa.
Còn Diêu Triển bên này, gã cực kỳ mệt mỏi, cũng đã gần hai mươi tiếng đồng hồ gã chưa được ngủ. Sau khi dỗ dành Thương Già Dư hết nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có kết quả, gã chỉ có thể về phòng tắm rửa rồi ngủ trước. Còn Thương Già Dư lúc này đang nhào trong chăn, nước mắt ướt đẫm gối đầu.
Y lấy mu bàn tay lau nước mắt, khó chịu đến mức thân thể co rút lại. Diêu Triển vậy mà lại đánh y, ngay cả ba mẹ y cũng chưa từng đánh y bao giờ, Diêu Triển vậy mà lại trực tiếp ra tay. Tuy Thân Giác cũng đánh y, nhưng là do y chọc Thân Giác trước, điều này y vẫn hiểu được, huống hồ, Thân Giác cũng không tát y.
Tát người chính là sỉ nhục người khác nha, Diêu Triển vậy mà một lời không hợp liền động thủ đánh y.
Thương Già Dư không nghe thấy động tĩnh nào bên ngoài nữa thì lấy điện thoại trong túi ra, mở ra danh bạ lướt qua một lần, lại không biết nên tìm ai để kể khổ.
Cuối cùng, y dừng lại ở số di động “Mommy”, gửi một tin nhắn qua.
“Mommy, con rất nhớ người, nếu người còn sống thì tốt rồi.”
Mà lúc này, tại một khách sạn cách nhà Diêu Triển 3km.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn trà phòng khách nhẹ nhàng rung lên.
Sau đó, một bàn tay trắng nõn như ngọc cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn.
......
Không có Thương Già Dư, cuộc sống sinh hoạt của Thân Giác yên tĩnh hơn rất nhiều, thợ sửa chữa cậu hẹn trước đó đến nhà, để đối phương sửa xong điều hòa phòng ngủ khách xong, thời gian gần nhất để đi đến nước M cũng đã được xác định. Vào đầu tháng sau, cậu dự định đi một chuyến đến thủ đô nước M trước, muốn ở lại đó khoảng năm ngày.
Trước đó, Diêu Triển từng đổi số để gửi tin nhắn cho Thân Giác, hẹn cậu dùng bữa, nói là muốn cảm ơn cậu vì đã chiếu cố cho Thương Già Dư, Thân Giác không thèm để ý.
Ngay cả gia hỏa Thương Già Dư kia cũng an tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ là có Diêu Triển cho nên cũng không phiền cậu nữa.
Chớp mắt thời gian đã đến đầu tháng sau, Thân Giác đã đến thủ đô nước M được ba ngày, gần như ngay cả thời gian để ăn cơm cũng không có, bận như con quay. Cậu có quá nhiều việc phải làm, cuối cùng, đến buối tối ngày thứ tư, cậu mới có được một chút rảnh rỗi, không cần phải tăng ca vào buổi tối nữa.
Thời gian một buổi tối cũng không đủ để đi đến nơi khác được, Thân Giác dùng điện thoại tìm kiếm những địa điểm ở gần đây, đột nhiên lại nhìn thấy rạp hát cậu từng đến, không biết vì sao, cậu lại muốn ghé lại một lần.
7 giờ 40 phút tối, Thân Giác đến rạp hát, buổi biểu diễn lúc 8 giờ chuẩn bị bắt đầu. Vận khí của cậu không tồi, vừa lúc mua được tấm vé cuối cùng. Bởi vì buổi diễn rất nhanh sau đó sẽ bắt đầu cho nên đến lúc Thân Giác ngồi vào chỗ mới có thời gian nhìn lại tiết mục.
Vậy mà lại là hí khúc <Nhớ Trần Tục>, mà tên người diễn cũng khiến cho Thân Giác có chút sửng sốt, đó là Tư Vũ.
Ở kiếp này, <Nhớ Trần Tục> chính là một vở hí khúc đã được truyền lưu từ mấy ngàn năm về trước, khi đó vẫn chưa có cách nói Alpha, Beta, Omega mà lại giống như những kiếp trước kia của Thân Giác. Đoạn hí này là câu chuyện xưa kể về một tiểu ni cô tuổi niên thiếu, từ nhỏ đã bị cha mẹ đưa vào am miếu. Vì không thể chịu được cảnh sinh hoạt buồn khổ nơi am miếu thanh lãnh này mà tự mình chạy trốn khỏi đây.
Người xem diễn rất nhiều, thậm chí còn có rất nhiều người nhìn qua không giống người Hoa cho lắm. Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, có vẻ là đang thảo luận về tiết mục này. Đến 7 giờ 55 phút, toàn trường nhanh chóng yên tĩnh lại.
Năm phút sau, người diễn lên sân khấu.
Thân Giác nhìn về phía ni cô dáng người nhu mỹ, mặc chiếc áo bào xanh trắng mộc mạc, tấm vé của cậu chính là tấm vé cuối cùng, tất nhiên không phải là một vị trí đẹp gì cho cam, cho nên cậu không nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, chỉ có thể nhìn thấy thân hình của đối phương.
Nhìn vào thân hình thì có thể nhìn ra được đối phương chính là một Alpha nam, bởi vì người nọ rất cao. Một nam Alpha sắm vai tiểu ni cô, nhìn qua thật sự có chút không khỏe, Thân Giác nhìn trái nhìn phải, phát hiện những người khác vậy mà lại xem cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng chờ đến khi người kia xướng lên lời kịch đầu tiên, cảm giác không khỏe trước đó của Thân Giác lập tức biến mất.
“Ngày xưa có sư thầy Mục Liên, cứu mẫu thân đang lâm vào cửa địa ngục...”
Người trên đài chạy bước nhỏ đến vị trí trung tâm, trong thanh âm nhu mĩ lại không mất đi nội lực, cho dù là một người không trong nghề cũng có thể nhìn ra được bản lĩnh thâm hậu của đối phương qua một câu đơn giản như thế này. Tuy Thân Giác không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng người trước mắt như thật sự trở thành một tiểu ni cô tuổi trẻ hoạt bát, không chịu được cô đơn.
Trong 40 phút tiếp theo, Thân Giác hoàn toàn sa vào vở hí kịch này, chờ đến khi kết thúc buổi biểu diến, cậu mới lấy lại được tinh thần, những người xung quanh cậu cũng không khác là bao. Người trên đài đã rời đi, nhưng những người ở dưới vẫn còn đang thảo luận sôi nổi, Thân Giác nghe thấy một cái tên mà những người đó đang nói đến ------
“Tư Vũ“.
..........
Khi Thân Giác rời khỏi sân khấu đã là 8 giờ 50 phút, cậu ở đại sảnh rạp hát nhìn một lúc. Trước mặt chính là một khung ảnh lớn của Tư Vũ, trên mặt của đối phương chính là hóa trang mà Thân Giác gặp vào lần đầu tiên.
Không hiểu vì sao, người tên Tư Vũ này lại mang đến cho cậu một cảm giác có chút kỳ lạ. Thân Giác rất ít khi bị những thứ khác thu hút nhập tâm, đây là lần đầu tiên, cậu hoàn toàn bị Tư Vũ trên sân khấu kéo vào trong thế giới của tiểu ni cô kia.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Thân Giác lại nghe được một trận xôn xao. Theo tiếng động nhìn qua, cậu phát hiện tốp năm tốp ba đứng ở đại sảnh lúc này đang cùng hướng về một phía.
Rõ rành đó là một chỗ cực kỳ ồn ào, nhưng Thân Giác lại có thể nghe được rất rõ ràng giọng nói của một nam nhân.
“Các ngài không cần chen lấn, từ từ đến, mỗi người đều có thể được ký tên.”
Ngôn ngữ người kia đang nói là tiếng nước M, là một thanh âm quen thuộc, trầm thấp, dễ nghe, sau khi nghe xong thậm chí có thể cảm thấy cả người có cảm giác tê dại.
Là Tư Vũ.
Thân Giác suy nghĩ một chút, cũng đi về phía đám đông. Người quá nhiều, cậu chỉ có thể đứng ở sau cùng, thời gian từng chút trôi qua, người phía trước cậu từ từ tản đi. Bất tri bất giác đã Thân Giác cũng đi đến hàng phía trước, lúc này cậu mới nhìn rõ vị Tư Vũ trước đó đã được nhiều người vây quanh.
Lần này hắn cũng không tháo trang sức, vẫn còn đang mặc đồ diễn, tựa như là bất chợt đi xuống để ký tên cho mọi người.
Người phía trước Thân Giác tránh ra, lúc này, người đứng phía trước biến thành Thân Giác.
Tư Vũ như thói quen vươn tay ra, một bên hỏi: “Xin chào, cậu tên là gì?”
Thân Giác nhìn thấy bàn tay duỗi đến trước mặt, có chút xấu hổ, chỉ có thể tìm trong túi xem có thứ gì dùng để ký tên được không. Tiếc là cậu không có giấy, mảnh giấy cuối cùng cậu đã dùng mất rồi, trong túi chỉ còn một khối sô cô la mà thôi.
Cậu nhìn về bàn tay đẹp như ngọc vẫn còn đang duỗi trước mặt, nhấp môi, có chút không nỡ mà đặt khối sô cô la trong túi vào tay đối phương.
Loại sô cô la này ăn rất ngon, cũng rất khó mua, cậu chỉ còn một khối này thôi.
Chương 231: Xử lý Alpha (12) (đã beta)
Chủ nhân đôi mắt kia cũng không nhìn cậu, bất quá, Thân Giác nhìn thấy được góc nghiêng khuôn mặt đối phương. Trong đôi mắt giấu phía dưới chiếc nón như chợt lóe lên, tựa như một thanh đao rời khỏi vỏ. Chẳng qua, mũi nhọn kia chỉ bộc lộ trong chớp mắt lại lập tức thu trở vào.
Thân Giác nhìn người kia đi ngang qua mình, giữa mày có chút nhăn, không hiểu vì sao, cậu cảm thấy đôi mắt kia có chút quen mắt, tựa như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng cậu lại không nhớ được.
Chân người nọ rất dài, nhìn qua có vẻ chậm rãi nhưng thực tế, không mất bao nhiêu thời gian đã biến mất khỏi tầm mắt họ. Phu nhân tổng tài nhìn chằm chằm vào người kia một lúc, nhịn không được mà nói với tổng tài đứng bên cạnh: “Em cảm thấy người kia rất giống minh tinh, cũng không biết là ai nữa.”
Tổng tài bất đắc dĩ cười cười, “Được rồi, đừng nhìn nữa, người cũng đã đi xa rồi. Em muốn gặp minh tinh nào thì lần sau chúng ta sẽ mời minh tinh đó tới làm đại ngôn, sẽ để em nhìn đủ. Được rồi, nhanh chóng lên núi nào.”
Tuy tới Thiên Phật Tự, nhưng Thân Giác cũng không vào lạy phật, cậu chỉ đứng một lúc ở cửa, dáng vẻ tượng Phật trang nghiêm, nghiêm nghị nhìn xuống chúng sinh, nhưng cũng không thích hợp để cậu quỳ bái.
Ở trong kiếp luân hồi cũng hơn ngàn năm, cậu đã sớm đánh mất chính bản thân. Hiện giờ, bất quá cậu cũng chỉ là đang dùng cừu hận để kéo dài hơi tàn mà thôi. Thời điểm vừa có được Tố Hồi Kính, cậu từng thề rằng sẽ dùng máu viết lại hai chữ Thiên Đạo, hiện tại, khi quay đầu nhìn lại, cậu tựa hồ cũng chỉ là một người bình thường trong kiếp này, không khác biệt gì với những người khác.
Sư phụ đang đợi cậu trở về, nhưng người sư phụ chờ được vẫn là cậu sao? Hiện tại cậu là tiên hay là ma, hay là một con quỷ đã thay đổi hoàn toàn bộ mặt, chính cậu cũng không hiểu rõ.
Sau khi xuống núi, Thân Giác trực tiếp trở về nhà, Thương Già Dư không có ở nhà, cậu cũng không quản nhiều, tắm rửa xong liền trở về công ty. Muốn thành lập một công ty con ở nước M, cậu cần phải làm rất nhiều việc, nếu có thể làm xong sớm chút thì tỷ lệ tìm được Thương Diễn Vũ cũng cao hơn một chút.
Cậu vẫn luôn bận rộn đến 10 giờ mới lái xe rời khỏi công ty, cho đến khi về tới nhà đã là 10 giờ rưỡi. Chờ đến khi tắm xong, sửa sang lại một ít tài liệu còn lại, bất tri bất giác đã rất trễ.
Thân Giác đang chuẩn bị đi ngủ thì di động lại nhận được một cuộc gọi đến từ số lạ.
Cậu nhìn chằm chằm vào số điện thoại kia một lúc lâu mới nhấc máy.
“Alo.”
Đầu dây bên kia rất ồn, có vẻ như đang ở trong một quán bar, Thân Giác nghe thấy thì nhíu mày, âm thanh của Thương Già Dư lúc này cũng vang lên.
“Anh ơi, hôm nay em sẽ không về nhà đâu.”
Sau khi Thân Giác phát hiện đó là Thương Già Dư thì ngữ khí liền trở nên lạnh nhạt, “Tùy cậu.”
Cậu cúp máy.
Sau khi Thương Già Dư phát hiện bản thân vậy mà lại bị cúp máy thì đôi mắt có chút trợn tròn, sau đó y hừ một tiếng, trả lại điện thoại cho người bên cạnh, “Cảm ơn nhiều.”
Ánh mắt người nọ nhìn thẳng tắp vào khuôn mặt nhỏ đầy xinh đẹp của Thương Già Dư, “Không cần phải cảm ơn, nếu cậu đã báo với anh trai rằng hôm nay sẽ không về nhà, thì tối nay đi cùng tôi nhé?”
Thương Già Dư nghe vậy thì câu môi, nhẹ nhàng cười, y vươn tay, từ trên cà vạt của đối phương chạy dọc xuống, “Phải không? Vậy nhà của anh có lớn không?”
Người nọ thấy Thương Già Dư tươi cười thì tâm lại càng ngứa ngáy, lúc gã ta muốn bắt lấy bàn tay của Thương Già Dư thì bàn tay của đối phương đã nhanh chóng thu về.
Thương Già Dư thu lại nụ cười trên mặt, “Nhưng dù nhà của anh có lớn thì tôi cũng không đi được, anh trai tôi nói nếu tôi không về sẽ đánh gãy chân tôi, còn nói rằng anh ấy muốn đến đây bắt tôi về, tôi phải đi đây.”
.....
Thời điểm Thương Già Dư về đến nhà Thân Giác là đã 2 giờ sáng. Hôm nay, lúc y rời khỏi nhà đã cố ý cầm theo chìa khóa dự phòng. Nhưng lúc y lấy chìa khóa ra để mở cửa thì phát hiện, bên trong đã bị khóa trái, y không thể mở từ ngoài được. Thương Già Dư có chút tức giận mà đá cừa, lại ấn chuông cửa hơn mười phút, nhưng bên trong lại không chút động tĩnh nào.
Bên ngoài quá lạnh, y không chịu nổi, đành phải bắt xe quay về nhà của Diêu Triển, nhưng y không ngờ được chính là, chân trước y vừa bước vào nhà, chân sau Diêu Triển đã quay trở lại.
“Triển ca?” Thương Già Dư cả kinh, chết trân tại chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên mặt Diêu Triển hiện chút mệt mỏi, gã đẩy vali qua một góc tại huyền quan, một bên đổi giày, một bên hỏi: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Em.... Em....” Thương Già Dư xấu hổ, không biết phải tiếp lời như thế nào. Diêu Triển bên này cũng phát hiện Thương Già Dư đang mặc quần áo để ra ngoài, hơn nữa, mùi nước hoa trên người cũng cực kỳ hỗn tạp, rất nồng nặc, còn có cả mùi rượu.
Chân mày Diêu Triển nhướn lên, “Em đi bar? Em không biết rằng Omega chưa đủ hai mươi tuổi không được phép đi đến quán bar hay sao? Em vậy mà còn đi chơi đến giờ này mới về? Mấy ngày qua tôi không về nhà, hẳn là em chơi vui lắm nhỉ, thảo nào mẹ Lý vẫn vẫn luôn nói rằng em không về nhà. Thậm chí em còn gạt tôi rằng em đang ở lại nhà của Thân Giác, Thân Giác nào có thể thu nhận em chứ? Đúng là nói dối không chuẩn bị bản thảo.”
Kỳ thật, nếu là bình thường thì Diêu Triển sẽ không nói nặng lời như vậy, nhưng lúc này, gã gấp gáp trở về suốt đêm, phần lớn là do lo lắng cho Thương Già Dư.
Vì mẹ Lý, bảo mẫu trong nhà nói với gã rằng Thương Già Dư không về nhà ngủ, cũng không quay về ăn cơm. Gã gọi điện thoại cho Thương Già Dư, sau khi Thương Già Dư nhấc máy cũng chỉ nói được vài câu thì lại nói rằng có chuyện gấp rồi cúp máy. Đến hôm nay, từ sáng gã đã không cách nào liên lạc được với Thương Già Dư qua điện thoại, vẫn luôn là không liên lạc được, cho nên gã đành phải quay về sớm, tất nhiên, công ty gã bên này cũng có chuyện gấp cần xử lý.
Nhưng Thương Già Dư vừa ăn bế môn canh* ở nhà Thân Giác, hiện tại trong lòng cũng không chịu được. Thấy Diêu Triển vừa về liền hung dữ với y, cuối cùng tiểu tính tình cũng phát tác.
*Bế môn canh: bị chặn ngoài cửa không gặp.
“Tôi chơi cực kỳ vui vẻ đấy, không phải anh vốn thích tôi là bởi vì tôi mê chơi hay sao? Anh nói với tôi tính tình của Thân Giác quá trầm tĩnh, khiến cho anh cảm thấy tử khí trầm trầm, giống như là đang yêu đương với khúc gỗ vậy, giờ lại làm sao vậy? Hiện tại lại chê tôi quá ham chơi? Vậy thì anh liền quay về đó mà tìm lại khúc gỗ kia đi nha. Không đúng, khúc gỗ kia cũng đã giải trừ hôn ước với anh luôn rồi.”
Ánh mắt Diêu Triển trở nên lạnh lẽo, “Tiểu Dư, em đừng nói những lời kiểu này.”
Tính tình của Thương Già Dư cũng lên dây rồi, miệng không ngừng, “Tôi nói loại lời này thì làm sao? Triển ca, anh vậy mà sợ bị người khác nói sao? Những gì anh ôm tôi nói lúc trước, tôi vẫn nhớ rõ ràng rành mạch, có muốn tôi lặp lại cho anh nghe không? Anh bảo tôi ham chơi, vậy anh cho rằng anh rất tốt à? Cuối cùng thì cũng là ngoại tình...”
Lời còn chưa dứt, y đã bị một cái tát cắt lời.
Sau khi Diêu Triển đánh xong thì sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại chính mình vừa làm gì thì lập tức muốn tiến lên dỗ người. Nhưng Thương Già Dư trừng mắt nhìn gã một cái thì trực tiếp xoay người chạy về phòng, nhanh chóng khóa trái cửa lại. Dù cho Diêu Triển có đứng ở bên ngoài dỗ dành như thế nào thì y đều không chịu mở cửa.
Còn Diêu Triển bên này, gã cực kỳ mệt mỏi, cũng đã gần hai mươi tiếng đồng hồ gã chưa được ngủ. Sau khi dỗ dành Thương Già Dư hết nửa tiếng đồng hồ nhưng vẫn không có kết quả, gã chỉ có thể về phòng tắm rửa rồi ngủ trước. Còn Thương Già Dư lúc này đang nhào trong chăn, nước mắt ướt đẫm gối đầu.
Y lấy mu bàn tay lau nước mắt, khó chịu đến mức thân thể co rút lại. Diêu Triển vậy mà lại đánh y, ngay cả ba mẹ y cũng chưa từng đánh y bao giờ, Diêu Triển vậy mà lại trực tiếp ra tay. Tuy Thân Giác cũng đánh y, nhưng là do y chọc Thân Giác trước, điều này y vẫn hiểu được, huống hồ, Thân Giác cũng không tát y.
Tát người chính là sỉ nhục người khác nha, Diêu Triển vậy mà một lời không hợp liền động thủ đánh y.
Thương Già Dư không nghe thấy động tĩnh nào bên ngoài nữa thì lấy điện thoại trong túi ra, mở ra danh bạ lướt qua một lần, lại không biết nên tìm ai để kể khổ.
Cuối cùng, y dừng lại ở số di động “Mommy”, gửi một tin nhắn qua.
“Mommy, con rất nhớ người, nếu người còn sống thì tốt rồi.”
Mà lúc này, tại một khách sạn cách nhà Diêu Triển 3km.
Chiếc điện thoại đặt trên bàn trà phòng khách nhẹ nhàng rung lên.
Sau đó, một bàn tay trắng nõn như ngọc cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn.
......
Không có Thương Già Dư, cuộc sống sinh hoạt của Thân Giác yên tĩnh hơn rất nhiều, thợ sửa chữa cậu hẹn trước đó đến nhà, để đối phương sửa xong điều hòa phòng ngủ khách xong, thời gian gần nhất để đi đến nước M cũng đã được xác định. Vào đầu tháng sau, cậu dự định đi một chuyến đến thủ đô nước M trước, muốn ở lại đó khoảng năm ngày.
Trước đó, Diêu Triển từng đổi số để gửi tin nhắn cho Thân Giác, hẹn cậu dùng bữa, nói là muốn cảm ơn cậu vì đã chiếu cố cho Thương Già Dư, Thân Giác không thèm để ý.
Ngay cả gia hỏa Thương Già Dư kia cũng an tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ là có Diêu Triển cho nên cũng không phiền cậu nữa.
Chớp mắt thời gian đã đến đầu tháng sau, Thân Giác đã đến thủ đô nước M được ba ngày, gần như ngay cả thời gian để ăn cơm cũng không có, bận như con quay. Cậu có quá nhiều việc phải làm, cuối cùng, đến buối tối ngày thứ tư, cậu mới có được một chút rảnh rỗi, không cần phải tăng ca vào buổi tối nữa.
Thời gian một buổi tối cũng không đủ để đi đến nơi khác được, Thân Giác dùng điện thoại tìm kiếm những địa điểm ở gần đây, đột nhiên lại nhìn thấy rạp hát cậu từng đến, không biết vì sao, cậu lại muốn ghé lại một lần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
7 giờ 40 phút tối, Thân Giác đến rạp hát, buổi biểu diễn lúc 8 giờ chuẩn bị bắt đầu. Vận khí của cậu không tồi, vừa lúc mua được tấm vé cuối cùng. Bởi vì buổi diễn rất nhanh sau đó sẽ bắt đầu cho nên đến lúc Thân Giác ngồi vào chỗ mới có thời gian nhìn lại tiết mục.
Vậy mà lại là hí khúc <Nhớ Trần Tục>, mà tên người diễn cũng khiến cho Thân Giác có chút sửng sốt, đó là Tư Vũ.
Ở kiếp này, <Nhớ Trần Tục> chính là một vở hí khúc đã được truyền lưu từ mấy ngàn năm về trước, khi đó vẫn chưa có cách nói Alpha, Beta, Omega mà lại giống như những kiếp trước kia của Thân Giác. Đoạn hí này là câu chuyện xưa kể về một tiểu ni cô tuổi niên thiếu, từ nhỏ đã bị cha mẹ đưa vào am miếu. Vì không thể chịu được cảnh sinh hoạt buồn khổ nơi am miếu thanh lãnh này mà tự mình chạy trốn khỏi đây.
Người xem diễn rất nhiều, thậm chí còn có rất nhiều người nhìn qua không giống người Hoa cho lắm. Bọn họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, có vẻ là đang thảo luận về tiết mục này. Đến 7 giờ 55 phút, toàn trường nhanh chóng yên tĩnh lại.
Năm phút sau, người diễn lên sân khấu.
Thân Giác nhìn về phía ni cô dáng người nhu mỹ, mặc chiếc áo bào xanh trắng mộc mạc, tấm vé của cậu chính là tấm vé cuối cùng, tất nhiên không phải là một vị trí đẹp gì cho cam, cho nên cậu không nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, chỉ có thể nhìn thấy thân hình của đối phương.
Nhìn vào thân hình thì có thể nhìn ra được đối phương chính là một Alpha nam, bởi vì người nọ rất cao. Một nam Alpha sắm vai tiểu ni cô, nhìn qua thật sự có chút không khỏe, Thân Giác nhìn trái nhìn phải, phát hiện những người khác vậy mà lại xem cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng chờ đến khi người kia xướng lên lời kịch đầu tiên, cảm giác không khỏe trước đó của Thân Giác lập tức biến mất.
“Ngày xưa có sư thầy Mục Liên, cứu mẫu thân đang lâm vào cửa địa ngục...”
Người trên đài chạy bước nhỏ đến vị trí trung tâm, trong thanh âm nhu mĩ lại không mất đi nội lực, cho dù là một người không trong nghề cũng có thể nhìn ra được bản lĩnh thâm hậu của đối phương qua một câu đơn giản như thế này. Tuy Thân Giác không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, nhưng người trước mắt như thật sự trở thành một tiểu ni cô tuổi trẻ hoạt bát, không chịu được cô đơn.
Trong 40 phút tiếp theo, Thân Giác hoàn toàn sa vào vở hí kịch này, chờ đến khi kết thúc buổi biểu diến, cậu mới lấy lại được tinh thần, những người xung quanh cậu cũng không khác là bao. Người trên đài đã rời đi, nhưng những người ở dưới vẫn còn đang thảo luận sôi nổi, Thân Giác nghe thấy một cái tên mà những người đó đang nói đến ------
“Tư Vũ“.
..........
Khi Thân Giác rời khỏi sân khấu đã là 8 giờ 50 phút, cậu ở đại sảnh rạp hát nhìn một lúc. Trước mặt chính là một khung ảnh lớn của Tư Vũ, trên mặt của đối phương chính là hóa trang mà Thân Giác gặp vào lần đầu tiên.
Không hiểu vì sao, người tên Tư Vũ này lại mang đến cho cậu một cảm giác có chút kỳ lạ. Thân Giác rất ít khi bị những thứ khác thu hút nhập tâm, đây là lần đầu tiên, cậu hoàn toàn bị Tư Vũ trên sân khấu kéo vào trong thế giới của tiểu ni cô kia.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên Thân Giác lại nghe được một trận xôn xao. Theo tiếng động nhìn qua, cậu phát hiện tốp năm tốp ba đứng ở đại sảnh lúc này đang cùng hướng về một phía.
Rõ rành đó là một chỗ cực kỳ ồn ào, nhưng Thân Giác lại có thể nghe được rất rõ ràng giọng nói của một nam nhân.
“Các ngài không cần chen lấn, từ từ đến, mỗi người đều có thể được ký tên.”
Ngôn ngữ người kia đang nói là tiếng nước M, là một thanh âm quen thuộc, trầm thấp, dễ nghe, sau khi nghe xong thậm chí có thể cảm thấy cả người có cảm giác tê dại.
Là Tư Vũ.
Thân Giác suy nghĩ một chút, cũng đi về phía đám đông. Người quá nhiều, cậu chỉ có thể đứng ở sau cùng, thời gian từng chút trôi qua, người phía trước cậu từ từ tản đi. Bất tri bất giác đã Thân Giác cũng đi đến hàng phía trước, lúc này cậu mới nhìn rõ vị Tư Vũ trước đó đã được nhiều người vây quanh.
Lần này hắn cũng không tháo trang sức, vẫn còn đang mặc đồ diễn, tựa như là bất chợt đi xuống để ký tên cho mọi người.
Người phía trước Thân Giác tránh ra, lúc này, người đứng phía trước biến thành Thân Giác.
Tư Vũ như thói quen vươn tay ra, một bên hỏi: “Xin chào, cậu tên là gì?”
Thân Giác nhìn thấy bàn tay duỗi đến trước mặt, có chút xấu hổ, chỉ có thể tìm trong túi xem có thứ gì dùng để ký tên được không. Tiếc là cậu không có giấy, mảnh giấy cuối cùng cậu đã dùng mất rồi, trong túi chỉ còn một khối sô cô la mà thôi.
Cậu nhìn về bàn tay đẹp như ngọc vẫn còn đang duỗi trước mặt, nhấp môi, có chút không nỡ mà đặt khối sô cô la trong túi vào tay đối phương.
Loại sô cô la này ăn rất ngon, cũng rất khó mua, cậu chỉ còn một khối này thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro