Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Xử lý Cửu Vĩ Hồ...

Đông Thi Nương

2024-08-22 09:45:38

Wattpad: D301203

Chương 188: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (24) (đã beta)

Giang Vân Tích trở lại tông môn, sau khi nghe được sự tình phát sinh vào buổi chiều thì lập tức chạy về phía sau núi, nhưng còn chưa kịp đi thì đã bị trưởng lão Tam Chỉ Phong gọi lại.

“Sư tôn.” Sắc mặt Giang Vân Tích nôn nóng, “Ngọc Khuynh đối đầu với vị tiền bối Phù Cửu Âm kia sao? Vậy cậu ấy có bị thương không?”

Sắc mặt trưởng lão Tam Chỉ Phong cực kỳ khó coi, ngữ khí không tốt, “Bị thương, hiện tại đang ở lại chỗ của Chưởng môn để dưỡng thương, sợ là phải mất mấy tháng để hồi phục.”

“Cái gì? Con muốn đi xem thử coi sao.” Giang Vân Tích nói xong liền muốn đi.

“Quay lại!” Trưởng lão Tam Chỉ Phong lại kêu người trở về, “Hiện tại con muốn thăm cũng thăm không được, Chưởng môn bế quan để giúp cậu ta dưỡng thương, chỉ sợ là mấy ngày sau mới cho phép con vào thăm. Trước tiên con nói cho ta nghe thử, chuyện của Ngọc Khuynh với Giải Trầm là như thế nào.”

Giang Vân Tích đem sự tình Thân Giác yêu cầu Giải Trầm giúp tu luyện nói rõ ràng một năm một mười, trưởng lão Tam Chỉ Phong sau khi nghe xong thì sắc mặt càng kém đi.

Giải Trầm là đệ tử trẻ nổi bật nhất của Thiên Thủy Tông, trong thiên hạ không biết bao nhiêu người biết đến danh tiếng của y. Còn đồ đệ này của ông lại không có chút tiếng tăm nào, thật vất vả mới có được một con Thanh Long để kết khế ước nhưng lại dây dưa không rõ với một Giải Trầm bên trong.

Này còn không phải là đang vứt mặt mũi của ông đi sao?

May mắn chính là hôm nay bọn họ nói hết lời thì cũng khuyên được Thân Giác, cuối cùng vẫn là Chưởng môn tự mình giúp cậu ta chữa thương.

“Vân Tích, tuy rằng con đã kết khế ước cùng với Ngọc Khuynh, nhưng đầu năm nay việc yêu thú chạy theo người khác cũng không ít, con cũng phải có một chút bản lĩnh mới được, hiểu không?” Trưởng lão Tam Chỉ Phong liên tục lắc đầu, “Chẳng lẽ con muốn bị Giải Trầm, Nhất Chỉ Phong đè đầu cưỡi cổ cả đời sao? Tựa như việc của ngày hôm nay, Phù Cửu Âm gây ra chuyện lớn như vậy với yêu thú của con, nhưng chúng ta có thể làm được gì? Rõ ràng là Chưởng môn bất công.”

Thanh Long của bọn họ bị đánh thành như vậy, Nhất Chỉ Phong Cửu Vĩ Hồ cư nhiên lại chỉ nhận lấy một câu trách phạt không nặng không nhẹ, không đúng, một chút trách phạt cũng không có, chỉ là không để hắn đi đến Tam Chỉ Phong thôi. Đến việc Giải Trầm bị cấm túc thì lại càng buồn cười hơn, chỉ cần lại bế quan tu luyện thêm ba tháng mà thôi.

Nói đến nói đi thì vấn đề chính là vì thực lực, khi bọn họ cường đại rồi thì Chưởng môn mới không dám bất công như vậy.

Thời gian vừa qua, tâm tình của Giang Vân Tích vốn dĩ đã không được tốt, hiện tại nghe được sư tôn nói vậy, cảm thấy mặt mũi cũng không còn nữa, trong lòng cảm thấy một cỗ chua xót, nghẹn lại, nói chung là không có chút dễ chịu.

Mười ngày sau Giang Vân Tích mới gặp được Thân Giác, lúc đó Thân Giác còn đang ngủ trong linh trì đằng sau chủ viện của Chưởng môn. Giang Vân Tích đi qua, nhìn thấy miệng vết thương chưa khỏi hẳn trên người Thân Giác.

Những nơi đó còn chưa mọc ra lân rồng mới, vết thương ở cổ là nghiêm trọng nhất.

“Ngươi không cần phải quá lo lắng, tình huống của nó đã tốt hơn rất nhiều, sau một đoạn thời gian thì lân rồng sẽ mọc lại.” Chưởng môn nhìn đến biểu tình của Giang Vân Tích, dừng lại một chút rồi lại ôn hòa cười cười, “Vân Tích, qua mấy tháng nữa chính là Đại hội thi đấu Tiên Ma, ta muốn ngươi dẫn đội tham gia.”

Đấu Tiên Ma diễn ra năm năm một lần, nhân tu cùng ma tu sẽ luận bàn với nhau. Đệ tử Thiên Thủy Tông từ trước đến nay đều có thể đạt được những thành tích không tầm thường, trong đó, đệ tử dẫn đội đều là những đệ tử ưu tú nhất trong cùng một khóa. Giang Vân Tích chưa bao giờ nghĩ đến chuyện danh ngạch này lại có ngày rơi xuống đầu mình.

Thiếu niên không khỏi ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới thốt ra một câu, “Chưởng môn, đệ tử... tư lịch nông cạn, sao có thể dẫn đội được? Trong tông môn còn rất nhiều sư huynh sư tỷ ưu tú khác đấy ạ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đừng tự coi nhẹ bản thân, hội đấu năm nay có tăng thêm hạng mục đấu yêu thú, ta muốn ngươi đem theo Ngọc Khuynh đến xem, tuy nó còn nhỏ nhưng lại rất có tâm cầu tiến, đi đến đó hẳn là có thể học được rất nhiều thứ. Trong khoảng thời gian này ta sẽ dạy pháp thuật cho nó, ngươi cũng đừng chậm trễ, biết chưa?” Chưởng môn duỗi tay sờ soạng đầu Giang Vân Tích, “Phù Cửu Âm không quản thúc được, cho nên chỉ có thể để các ngươi ủy khuất một thời gian. Nhưng sau một quãng thời gian nữa, ta tin rằng Ngọc Khuynh có thể đánh bại được Phù Cửu Âm, ngươi có cảm thấy vậy không?”

Vốn dĩ Giang Vân Tích còn có chút do dự, nhưng sau khi nghe được lời nói phía sau của Chưởng môn lại cảm thấy lồng ngực ẩn ẩn nóng lên. Thiếu niên có thể chịu được ủy khuất, có thể bị người khác xem thường, nhưng Thân Giác thì không được. Lần này là thù lột lân rồng, thiếu niên nhất định sẽ giúp Thân Giác quang minh chính đại mà báo thù.

.....

Sau khi Giang Vân Tích trở về thì càng thêm khắc khổ tu luyện, mỗi đêm thiếu niên đều sẽ tới linh trì ngồi một lúc. Từ khi Thân Giác bị thương, phần lớn thời gian đều đang ngủ. Thiếu niên không dám quấy rầy đối phương, chỉ ngồi bên cạnh ao.

Ngẫu nhiên thiếu niên sẽ cố ý ngắt vào đóa hồng liên đem vào, thiếu niên muốn khi Thân Giác tỉnh lại, khi nhìn thấy hồng liên bên cạnh thì tâm tình sẽ tốt hơn một chút.

Thẳng đến một đêm khuya nào đó, thiếu niên ngoài ý muốn bắt gặp lúc Thân Giác tỉnh lại, hóa thành bộ dáng nửa người nửa rồng, ngồi bên cạnh linh trì, đem hồng liên mà thiếu niên tỉ mỉ chuẩn bị bỏ vào mồm ăn.

Giang Vân Tích: “...”

Thân Giác ở trong linh trì, lúc tỉnh luôn cảm thấy đói, nhưng có đôi lúc lại tỉnh giấc khi không có ai xung quanh nên không có ai cho cậu ăn cả. Cậu nhìn quanh một vòng thì chỉ nhìn thấy vài đóa hồng liên trên mặt nước, cậu liền dùng đuôi cuốn lại gần, duỗi tay chụp lấy rồi bỏ vào trong miệng.

“Đừng ăn!” Giang Vân Tích vội vàng vọt qua, muốn cướp đi hoa trong tay Thân Giác, nhưng sau khi lại gần thì dừng lại.

Dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt của Thân Giác thiếu đi vài phần thanh lãnh so với thường ngày, nhiều thêm vài phần nhu hòa. Tóc dài như mực, rời rạc xõa ở phía sau. Hàng mi dài phủ xuống đôi mắt, che đậy đi u lãnh nơi đáy mắt.

Môi đỏ của cậu đã cắn được nửa đóa hồng liên, trong tay còn đang bắt lấy một đóa hồng liên khác, bọt nước trong suốt theo cổ tay chảy xuống dưới.

Sau khi Thân Giác phát hiện Giang Vân Tích đến thì có chút xấu hổ nhưng lại không biết nói cái gì, dứt khoát đem một nửa đóa hồng liên còn dư lại ăn nốt. Ăn hết đóa hoa đó thì cậu mới thả lại đóa hồng liên đáng thương còn sót lại vào trong nước.

Vẫn còn đói, muốn ăn gì đó.

Cậu quay đầu nhìn về phía Giang Vân Tích, còn chưa kịp nói chuyện thì nhìn thấy hai dòng máu chảy xuống từ mũi của Giang Vân Tích.

Thân Giác nhăn mi, lập tức hóa thành hình người, đứng dậy chuẩn bị đi qua, “Ngươi sao lại chảy máu mũi rồi? Là vì tu luyện xảy ra vấn đề sao?”

Thời điểm tẩu hỏa nhập ma chính là thời điểm dễ bị thất khiếu chảy máu nhất.

Nhưng Giang Vân Tích lại vội vàng tránh khỏi Thân Giác, chật vật dùng ống tay áo che lại mũi, giọng nói có chút nghèn nghẹn, “Ta không sao, chỉ là... thời tiết quá nóng, đúng vậy, thời tiết quá nóng! Gần đây ta có chút nóng trong người... Ta... ta đi về trước, uống một chút hàng hỏa đan dược, ngày mai gặp nhé!”

Nói xong thì thiếu niên liền chạy đi, quên hết cả nội quy của Thiên Thủy Tông, trực tiếp thi pháp chạy trốn.

Cho nên chưa chạy được bao lâu thì Giang Vân Tích liền gặp được Thanh Thiện sư bá trong tông môn, bị phạt đứng gác sơn môn.

Thanh Thiện sư bá là người từng trải, nhìn thấy bộ dáng bịt mũi khom lưng của Giang Vân Tích thì cười nhạo một tiếng, “Xem ra ngươi cũng đến lúc tìm đạo lữ rồi a.”

Giang Vân Tích a một tiếng, biểu tình hoảng loạn, “Ta... ta...”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ta cái gì mà ta? Ngày mai nhớ đi gác sơn môn.” Thanh Thiện sư bá không có tâm tư dạy dỗ người trẻ tuổi loại vấn đề này, ông phất tay áo xoay người rời đi.

Sau khi thấy ông rời đi Giang Vân Tích mới buông tay áo, nhìn đến vết máu vẫn chưa kịp khô hoàn toàn nơi ống tay áo, tâm tình thiếu niên thập phần phức tạp.

Đạo lữ?

Trên đời này chưa từng có tu sĩ nào cùng yêu thú kết thành đạo lũ, tu sĩ ngại yêu thú không có tính người, yêu thú lại ngại thọ mệnh tu sĩ quá ngắn, nhìn thế nào cũng không xứng đôi.

Hơn nữa cho dù thiếu niên có muốn, thì đối phương cũng không nhất định sẽ đồng ý, đúng không?

.....

Thân Giác thấy Giang Vân Tích vội vã rời đi, ngoài cảm giác kỳ quái ra thì còn cảm thấy rất thất vọng, lúc nãy cậu hẳn là nên hỏi trên người Giang Vân Tích có gì ăn hay không mới đúng, cho dù là Tích Cốc đan cũng tốt. Bây giờ cậu bụng đói kêu vang, cái gì cũng muốn ăn, nhưng cố tình lại không thể rời khỏi linh trì.

Thân Giác lại trở lại hồ nước một lần nữa, vì không có thứ gì để ăn, cậu lại tiếp tục vớt lấy đóa hồng liên mới vừa buông xuống lúc nãy, nhưng sau khi ăn xong thì vẫn cảm thấy đói.

Cậu không chút tinh thần trầm mình vào làn nước, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

Người nọ tựa hồ đang cố ý để cậu nghe thấy, từng bước về sau tiếng bước chân lại càng rõ hơn. Ánh mắt Thân Giác khẽ biến, hóa thành hình rồng rồi mới bơi lên mặt nước.

Người đến mặt y phục đỏ rực, tóc đen môi đỏ, trên gương mặt yêu dị tinh xảo treo một nụ cười nhàn nhạt, mắt hồ ly cong cong, “Tiểu xú long, vết thương của ngươi còn chưa lành lại sao?”

Nơi này được Chưởng môn hạ kết giới, đến Giang Vân Tích cũng phải lấy ra ngọc bài mới có thể tiến vào trong. Nhưng kết giới của Chưởng môn Thiên Thủy Tông nào có thể ngăn được lão yêu quái như Phù Cửu Âm?

Thân Giác nhìn Phù Cửu Âm, không hề lùi bước, “Ngươi đến đây làm gì?”

“Không làm gì cả, đến thăm ngươi.”

Phù Cửu Âm đi đến bên cạnh linh trì, khom lưng duỗi tay sờ soạng mặt nước, “Thiên Thủy Tông đối xử với ngươi hào phóng thật, trong linh trì này thả không ít thứ tốt đâu, chăm ngươi tốt như vậy, vì sao đến giờ này vết thương của ngươi vẫn chưa tốt lên?”

Hai lần mở miệng đều nhắc đến vết thương của cậu. Trong lòng Thân Giác cảm thấy kỳ quái nhưng không nói gì.

Phù Cửu Âm ngồi một bên linh trì, mắt hồ lý quét qua người Thân Giác, sau đó mím môi nói một cậu, “Tiểu xú long, ngươi lại đây.”

“Vì sao phải qua?” Thân Giác lạnh nhạt trả lời.

Phù Cửu Âm nghe được lời này thì nhịn không được thấp giọng bật cười, “Ngươi tốt nhất nên nhân lúc bây giờ ta đang còn dễ nói chuyện mà ngoan ngoãn lại đây nha, bằng không thì ta lại muốn ỷ lớn hiếp nhỏ đấy.” Câu phía sau hắn cố ý phóng nhẹ thanh âm, trong mắt đan xen hài hước cùng châm chọc, “Huống hồ dù ta thật sự giết chết ngươi thì bọn họ cũng không dám làm gì ta, ngươi cũng biết mà.”

Lời nói xong, hắn còn lười biếng đếm ngược, đếm đến “Ba”, Thanh Long đang cách hắn rất xa mới chậm rãi bơi lại gần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Số ký tự: 0