Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Xử lý Cửu Vĩ Hồ...
Đông Thi Nương
2024-08-22 09:45:38
Wp: D301203
Chương 195: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (31) (đã beta)
Thanh âm Phù Cửu Âm vừa dứt, trên cổ hắn liền nhiều thêm một thanh trùy băng*.
*Giống như cây dùi có đầu nhọn á, mà làm bằng băng.
Không biết từ lúc nào Thân Giác đã dùng pháp thuật để biến ra trùy băng, lúc này, tay cậu cầm trùy băng, trong thanh âm lộ ra một mạt hàn ý, “Phù Cửu Âm, hiện tại tu vi của chúng ta cũng không sai biệt lắm, nếu ngươi muốn ép ta thì cứ thử xem.” Vừa nói, trùy băng liền nhích lên phía trước một chút, cổ Phù Cửu Âm liền bị cứa ra một vết thương nhỏ.
Ánh mắt Phù Cửu Âm hơi đổi, hắn liếc mắt nhìn cây trùy băng trên cổ, nửa ngày sau mới thong thả nói: “Ta không ép ngươi.” Vừa nói, hắn vừa lui về phía sau.
Cho đến khi hắn lùi ra khoảng một trượng, Thân Giác mới cảnh giác mà bò dậy từ trên mặt đất, nhưng vẫn như cũ không có ý định thu hồi trùy băng.
Sau khi Phù Cửu Âm bị cự tuyệt thì sắc mặt cũng không tốt, nhưng hắn cũng không tiến lại gần Thân Giác bên này, chỉ ngồi bên cạnh Giải Trầm, không biết là đang suy nghĩ cái gì, cũng không xử lý miệng vết thương nhỏ trên cổ.
Thân Giác nhìn qua Phù Cửu Âm vài lần thì quay mặt đi. Cậu không ngờ thằng nhãi Phù Cửu Âm này cư nhiên lại dám nhắc đến chuyện không biết xấu hổ đến vậy, nhưng nếu nghĩ lại thì Phù Cửu Âm vốn dĩ cũng chỉ là một con hồ ly lông trắng, ỷ vào một thân huyết thống cao quý tu luyện thành yêu, bản tính trời sinh vẫn giống những động vật bình thường khác.
Động vật thì làm gì có quan niệm về trinh tiết, tới thời kỳ động dục thì phát sinh một đoạn tình duyên ngắn ngủi, đó là một sự tình cực kỳ bình thường. Còn đối với Phù Cửu Âm mà nói, song tu bất quá cũng chỉ là một loại phương thức tu luyện. Chỉ cần có thể cứu sống được Giải Trầm, cho dù là Thân Giác thì hắn cũng có thể làm được.
Bất quá, chuyện này cũng khiến Thân Giác biết được một điều.
Phù Cửu Âm và Giải Trầm vẫn chưa song tu với nhau.
Khó trách lúc Giải Trầm ở trong phòng tắm đã đỏ mặt đến vậy, vậy chẳng phải cậu đã ngu ngốc đi đến, châm thêm củi lửa cho tình cảm của hai người kia à?
Thân Giác vốn định chờ cho đến khi Giải Trầm chết đi, nhưng hiện tại Phù Cửu Âm đưa ra ngỏ ý song tu, cậu lại cự tuyệt, đến lúc Giải Trầm bỏ mạng thì Phù Cửu Âm có đem cái chết của Giải Trầm tính lên đầu cậu hay không?
Cậu thoáng nhăn mày, một hồi lâu sau lại đột nhiên đi đến trước mặt Phù Cửu Âm.
“Phù Cửu Âm.” Cậu gọi Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm ngẩng đầu, đôi mắt hồ ly không có chút cảm xúc nào, “Có việc gì?”
“Song tu... có rất nhiều phương pháp, không nhất định phải tiếp xúc thân thể, đúng không? Song tu thức hải cũng được.”
Thân Giác từng đọc qua rất nhiều thư tịch song tu ở Tàng Thư Các của Thiên Thủy Tông, trong đó trừ bỏ một ít tâm pháp song tu, nó còn nhắc đến những phương pháp song tu không giống nhau.
Phương pháp song tu cơ bản được chia làm hai loại, một loại là tiếp xúc thân thể trực tiếp, một loại khác là song tu trong thức hải.
Song tu thức hải trong một trình độ nhất định còn thân mật hơn cả song tu bằng cơ thể, bởi vì phải hoàn toàn mở ra thức hải của bản thân cho đối phương, biện pháp song tu có điểm giống nhau là thường diễn ra với những cặp đạo lữ đã bái thiên địa.
Dường như không một yêu thú nào sử dụng biện pháp song tu này, đại đa số những đại yêu sống lâu đều khó có thể tín nhiệm người khác, trong lúc nguy hiểm bọn họ đều có thể tùy thời mà bỏ rơi đồng bạn của mình, cho nên nếu nói về việc mở ra thức hải, cơ hồ không có một yêu thú nào nguyện ý làm việc đó.
Huống hồ, đối với yêu thú mà nói, trực tiếp trải nghiệm càng tăng trưởng tu vi nhiều hơn.
Khác với những tu sĩ bình thường, loại đại yêu giống như Phù Cửu Âm, nguyên tinh của hắn là vật đại bổ đối với bất luận một kẻ nào, chỉ là có khả năng sẽ không thể chịu nổi mà bị nổ chết.
Những năm đó, khi Thân Giác bồi bên cạnh Phù Cửu Âm cũng đã gặp qua một số yêu thú tự tiến cử bản thân lên giường Phù Cửu Âm, nhưng Phù Cửu Âm lại coi thường, ghét bỏ bọn chúng xấu xí.
Bởi vì bắt bẻ đến vậy, nên nguyên tinh của hắn mới có thể được giữ đến hiện tại.
Đối với Thân Giác mà nói, cậu không tình nguyện song tu cùng với Phù Cửu Âm, nhưng hôm nay cũng đến bước này rồi, ba chữ “không tình nguyện” nghe có vẻ có chút ra vẻ và vô dụng.
Vì phá cảnh, cái gì cậu cũng có thể làm, cũng đã từng tự sa ngã, nhưng tự sa ngã sẽ không làm được gì cả. Một ngày không phá cảnh, thì cậu vẫn phải ở trong vòng luân hồi thêm một ngày, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không có cách nào báo thù, còn khiến người thân đau buồn, kẻ thù hả hê.
.....
“Song tu thức hải?” Đôi mày đẹp của Phù Cửu Âm thoáng nhăn lại, hiển nhiên hắn không thích như vậy, “Bắt buộc phải là song tu thức hải?”
Thân Giác ừ một tiếng, lại bồi thêm một câu, “Đây là giới hạn cuối cùng của ta, không được thì thôi.”
Giữa mày Phù Cửu Âm càng nhăn hơn, ánh mắt nhìn qua khuôn mặt của Thân Giác, hiển nhiên lúc này hắn vẫn không thể tin tưởng Thân Giác được. Đối với đại yêu như hắn mà nói, mở ra thức hải của mình với một người không quen thuộc, lộ ra nội đan bên trong thì quả thật chính là tự tìm đường chết.
Song tu bằng cơ thể thì hắn còn có thể khống chế được, cho dù giữa chừng Thân Giác có muốn giết hắn thì hắn cũng có thể kịp thời né tránh, còn mở ra thức hải thì lại không giống vậy nữa.
Yêu thú mở ra thức hải cũng nguy hiểm như tu sĩ mở ra thức hải của chính mình vậy.
Thân Giác thấy Phù Cửu Âm chậm chạp không nói lời nào thì liền xoay người rời đi, nhưng khi cậu vừa mới xoay người thì đã bị gọi lại.
“Được, song tu thức hải thì song tu thức hải, nhưng ngươi cũng biết đó, nếu ngươi có ý định muốn lấy nội đan của ta, thì chính là đang tự tìm đường chết.”
Thân Giác chuyển mắt liếc nhìn Phù Cửu Âm một cái, “Ta còn chưa nói điều kiện của ta đâu, đây là ta chỉ mới đáp ứng cùng ngươi song tu, tiếp theo ngươi cũng phải đáp ứng được điều kiện của ta.”
Phù Cửu Âm tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, “Nói đi.”
“Sau khi ngươi cùng ta song tu thì không được phép song tu cùng với bất luận kẻ nào, dù là bằng thức hải hay là cơ thể. Ta có thói ở sạch, không thích đồ vật mình đã chạm qua lại bị người khác chạm vào. Còn nữa, lát nữa ta muốn làm người chủ đạo, ta kêu dừng ngươi phải dừng, ta bảo bắt đầu thì ngươi mới được bắt đầu, ngươi không được phép dị nghị.” Mắt thấy ánh mắt Phù Cửu Âm càng ngày càng nguy hiểm, Thân Giác không nhanh không chậm nói hết một câu cuối cùng, “Ngươi không muốn đáp ứng thì thôi, việc song tu coi như bỏ qua.”
Phù Cửu Âm híp mắt, “Còn gì nữa? Nói ra hết một lần luôn đi.”
Thân Giác dừng một chút, “Còn có thể yêu cầu thêm?”
Phù Cửu Âm ngoài cười nhưng trong không cười, “Có thể nha.”
Thân Giác suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Trước hết cứ như vậy đi.”
Dù nói là cơ thể linh hồn giao hòa với nhau, linh chính là linh hồn, song tu bằng thức hải sẽ dùng linh, phương pháp này không cần thiết phải tiếp xúc thân thể, điều này ít nhiều cũng khiến Thân Giác thả lỏng một chút.
Nhưng khi Phù Cửu Âm vươn tay về phía cậu, cậu vẫn có chút do dự không dám, phảng phất phía trước chính là cây cầu độc mộc không điểm cuối, cậu cần phải từ bỏ một số thứ mới có thể tiến lên. Chính cậu cũng không thể xác định được đầu cầu bên kia là ánh sáng, hay vẫn là bóng đêm dày đặc như bên này.
Cậu nhắm mắt, trong lòng cố gắng thôi miên chính bản thân.
Đây là ảo cảnh, hết thảy chỉ là giả.
Thân Giác do dự như vậy khiến Phù Cửu Âm nhìn ra được một chút vấn đề, ánh mắt hắn quét trên người Thân Giác một vòng, bất ngờ nắm mạnh lấy bàn tay của đối phương, kéo người ngồi xuống.
Hắn vốn dĩ đang ngồi, một kéo này khiến Thân Giác thiếu chút nữa đã nhào vào lòng ngực hắn.
“Ngươi vẫn là rồng con sao? Sợ cái gì chứ, nội đan của ta có giá trị hơn nội đan của ngươi nhiều mà ta còn chưa sợ đâu,“ Phù Cửu Âm lười biếng mở lời, “Huống hồ ta cũng đã đáp ứng với ngươi sẽ không song tu với người khác, nếu ngươi chết đi, thì chẳng phải là ta phải nhịn từ đó, vạn năm làm cây gậy cô đơn*?”
*Gốc là “quang côn”: người độc thân, quang côn còn có nghĩa là cây gậy =)) gậy gì thì chắc mọi người cũng nghĩ giống tui đó ha.
Suy nghĩ của Thân Giác liền bị sự quấy rầy của Phù Cửu Âm làm gián đoạn, trong mắt cậu hiện lên một mạt giận dữ, “Trước đó không phải ngươi cũng đã ngàn năm, vạn năm cô đơn sẵn rồi sao, ta cũng đã nói rõ rồi, nếu ngươi không chấp nhận được thì ta cũng không ép ngươi. Còn nữa, ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta cũng chưa nói về sau còn muốn song tu cùng với ngươi.
Thân Giác sinh khí, nhưng Phù Cửu Âm chỉ cười thành tiếng, đúng là một thằng nhãi không tim không phổi mà, đến lúc này mà còn có thể cười được, Thân Giác bắt đầu cảm thấy Giải Trầm đang hôn mê gần đó có chút đáng thương rồi.
Cũng may là Phù Cửu Âm chỉ cười một tiếng rồi lại nghiêm túc hẳn, hắn và Thân Giác ngồi xếp bằng, mặt đối mặt, người ngón tay đan lại, nhắm mắt, chính thức bắt đầu song tu thức hải.
Loại song tu thức hải này yêu cầu cả hai người cùng mở ra thức hải, sau khi Thân Giác mở ra thức hải thì chậm rì rì dùng linh lực của mình để tiến vào thức hải của Phù Cửu Âm. Sau khi cậu tiến vào liền nhìn thấy nội đan trong thức hải của Phù Cửu Âm, viên nội đan kia kim quang lấp lánh đến mức lóa hết cả mắt.
Thân Giác dùng linh lực bay quanh kim đan vài vòng rồi lại lui về thức hải của mình, nhìn qua Phù Cửu Âm.
So với Thân Giác thì Phù Cửu Âm thoải mái hơn nhiều, hắn trực tiếp dùng linh lực biến thành nguyên hình, ngồi xổm bên trong thức hải, chín chiếc đuôi xõa đầy trên mặt đất. Hắn nhìn thấy Thân Giác trở về, một chiếc đuôi lắc lư, “Nội đan của ta lớn chứ? Chưa từng thấy qua viên nào lớn như vậy đúng không?”
Thân Giác biến lại thành người, đi đến trước mặt Phù Cửu Âm, nhíu mi, cậu không trả lời câu hỏi của Phù Cửu Âm mà hỏi ngược lại: “Ngươi... Không phải là ngươi muốn sử dụng nguyên hình đấy chứ?”
Mắt hồ ly của Phù Cửu Âm cong cong, “Nguyên hình thì cũng có gì đâu, ngươi cũng có thể biến về nguyên hình.”
Không, cậu không chịu nổi khẩu vị nặng như vậy.
Sắc mặt Thân Giác tái mét, nói thẳng: “Ngươi biến về lại hình người đi.”
Phù Cửu Âm tựa hồ có chút không kiên nhẫn mà lắc lắc đuôi, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời biến thành người, chỉ là mặc vào một thân xiêm y đỏ thẫm đầy kiều diễm, dưới lớp quần áo còn lộ ra chín chiếc đuôi hồ ly. Tóc dài đen như mực buông lỏng phía sau, đồ án hình ngọn lửa lại càng thêm mỹ lệ, tựa như một ngọn lửa thật sự.
“Có thể rồi chứ?” Mắt hồ ly chớp chớp, khóe mắt bẩm sinh mang theo một cỗ ý vị mị hoặc.
Thân Giác nhấp môi, chậm rãi tiến lên phía trước, duỗi tay bắt được bàn tay của Phù Cửu Âm.
.......
Song tu thức hải, quan trọng nhất chính là linh lực phải chuyển động qua lại ở thức hải của cả hai, cuối cùng sẽ đạt tới đỉnh cao, dung hòa lẫn nhau, đợi đến thời điểm khi thức hải từ từ đóng lại, hai cổ linh lực mới chậm rãi tản ra, trở lại trong cơ thể của mỗi người.
Thời điểm Thân Giác mở mắt, một tầng sắc hồng trên mặt vẫn chưa hoàn toàn rút đi, cậu kiểm tra lại nội đan của chính mình, rõ ràng đã lớn hơn một vòng so với ban đầu.
Tu vi thấp song tu với tu vi cao, có lợi nhiều hơn chính là phía người có tu vi thấp kia, cho nên đây cũng là nguyên nhân đến hiện tại Phù Cửu Âm vẫn là một con hồ ly chưa mất nguyên tinh.
Đối với người khác mà nói, Phù Cửu Âm chính là một viên thuốc đại bổ, chỉ cần chịu được thì tu vi có thể tăng lên rất nhanh, nhưng tên nhãi Phù Cửu Âm này lại không có sở thích giúp đỡ người khác. Cho không người khác một thứ đại bổ như vậy, hắn không muốn.
Lần này, nếu không phải vì rơi xuống Độc Vụ Cốc, tu vi hắn còn bị áp chế, chỉ sợ Thân Giác cũng sẽ không chịu nổi. Bất quá, dù cho tu vi hắn đang bị áp chế thì rốt cuộc vẫn là một con hồ ly đầy bổ dưỡng, chỉ một lần song tu bằng thức hải, tu vi Thân Giác cũng tăng ít nhất 300 năm tu vi.
Có thể tăng nhiều như vậy cũng liên quan đến việc đây là lần đầu tiên của Phù Cửu Âm.
So với Thân Giác thì Phù Cửu Âm tỉnh lại chậm hơn một chút, chín chiếc đuôi của hắn không biết đã chui ra từ khi nào, một cái trong đó còn trộm quấn lấy chân Thân Giác. Hắn thấy được thì nhíu mày, chín cái đuôi ngay lập tức liền bị thu vào.
Còn Thân Giác vẫn còn chưa tỉnh táo cho lắm, bây giờ vẫn còn có chút ngơ ngơ ngác ngác cho nên cũng không chú ý đến đuôi cáo quấn lấy chân mình. Cậu lắc lắc đầu, muốn đứng dậy. Nhưng vừa mới đứng lên thì lại ngã xuống.
Ánh mắt Phù Cửu Âm lóe lên, lập tức đứng dậy đỡ lấy, sau khi ổn rồi thì hắn lại lập tức buông tay, đi đến bên người Giải Trầm.
Thân Giác miễn cưỡng đứng thẳng người, một lần nữa trở về một góc của kết giới. Đối với cậu, hiện tại chẳng khác gì vừa mới uống một bình rượu thập toàn đại bổ, say khướt, choáng váng.
Cậu vốn đang ngồi, chậm rãi lại chuyển thành nằm, cuối cùng lại bất tri bất giác biến thành nguyên hình, cuộn thành một vòng ngủ mất.
Nếu lúc này có người nhìn kỹ Thân Giác một chút, hẳn liền phát hiện trên đầu rồng có hai điểm u lên đặc biệt nhỏ màu xanh lục.
Một giấc ngủ này của Thân Giác ước chừng cũng phải ba ngày ba đêm, vô luận Phù Cửu Âm gọi cậu như thế nào thì cậu cũng không tỉnh, lần đáp lại lớn nhất chính là dùng đuôi rồng hung hăng cho Phù Cửu Âm một cái tát, sau khi đánh xong thì lại cực kỳ yên ổn mà gác đầu rồng lên đuôi của mình ngủ tiếp, thậm chí còn phát ra một tiếng ngáy rất nhỏ.
Phù Cửu Âm: “...”
- ------
D: Mừng hụt -.-
Chương 195: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (31) (đã beta)
Thanh âm Phù Cửu Âm vừa dứt, trên cổ hắn liền nhiều thêm một thanh trùy băng*.
*Giống như cây dùi có đầu nhọn á, mà làm bằng băng.
Không biết từ lúc nào Thân Giác đã dùng pháp thuật để biến ra trùy băng, lúc này, tay cậu cầm trùy băng, trong thanh âm lộ ra một mạt hàn ý, “Phù Cửu Âm, hiện tại tu vi của chúng ta cũng không sai biệt lắm, nếu ngươi muốn ép ta thì cứ thử xem.” Vừa nói, trùy băng liền nhích lên phía trước một chút, cổ Phù Cửu Âm liền bị cứa ra một vết thương nhỏ.
Ánh mắt Phù Cửu Âm hơi đổi, hắn liếc mắt nhìn cây trùy băng trên cổ, nửa ngày sau mới thong thả nói: “Ta không ép ngươi.” Vừa nói, hắn vừa lui về phía sau.
Cho đến khi hắn lùi ra khoảng một trượng, Thân Giác mới cảnh giác mà bò dậy từ trên mặt đất, nhưng vẫn như cũ không có ý định thu hồi trùy băng.
Sau khi Phù Cửu Âm bị cự tuyệt thì sắc mặt cũng không tốt, nhưng hắn cũng không tiến lại gần Thân Giác bên này, chỉ ngồi bên cạnh Giải Trầm, không biết là đang suy nghĩ cái gì, cũng không xử lý miệng vết thương nhỏ trên cổ.
Thân Giác nhìn qua Phù Cửu Âm vài lần thì quay mặt đi. Cậu không ngờ thằng nhãi Phù Cửu Âm này cư nhiên lại dám nhắc đến chuyện không biết xấu hổ đến vậy, nhưng nếu nghĩ lại thì Phù Cửu Âm vốn dĩ cũng chỉ là một con hồ ly lông trắng, ỷ vào một thân huyết thống cao quý tu luyện thành yêu, bản tính trời sinh vẫn giống những động vật bình thường khác.
Động vật thì làm gì có quan niệm về trinh tiết, tới thời kỳ động dục thì phát sinh một đoạn tình duyên ngắn ngủi, đó là một sự tình cực kỳ bình thường. Còn đối với Phù Cửu Âm mà nói, song tu bất quá cũng chỉ là một loại phương thức tu luyện. Chỉ cần có thể cứu sống được Giải Trầm, cho dù là Thân Giác thì hắn cũng có thể làm được.
Bất quá, chuyện này cũng khiến Thân Giác biết được một điều.
Phù Cửu Âm và Giải Trầm vẫn chưa song tu với nhau.
Khó trách lúc Giải Trầm ở trong phòng tắm đã đỏ mặt đến vậy, vậy chẳng phải cậu đã ngu ngốc đi đến, châm thêm củi lửa cho tình cảm của hai người kia à?
Thân Giác vốn định chờ cho đến khi Giải Trầm chết đi, nhưng hiện tại Phù Cửu Âm đưa ra ngỏ ý song tu, cậu lại cự tuyệt, đến lúc Giải Trầm bỏ mạng thì Phù Cửu Âm có đem cái chết của Giải Trầm tính lên đầu cậu hay không?
Cậu thoáng nhăn mày, một hồi lâu sau lại đột nhiên đi đến trước mặt Phù Cửu Âm.
“Phù Cửu Âm.” Cậu gọi Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm ngẩng đầu, đôi mắt hồ ly không có chút cảm xúc nào, “Có việc gì?”
“Song tu... có rất nhiều phương pháp, không nhất định phải tiếp xúc thân thể, đúng không? Song tu thức hải cũng được.”
Thân Giác từng đọc qua rất nhiều thư tịch song tu ở Tàng Thư Các của Thiên Thủy Tông, trong đó trừ bỏ một ít tâm pháp song tu, nó còn nhắc đến những phương pháp song tu không giống nhau.
Phương pháp song tu cơ bản được chia làm hai loại, một loại là tiếp xúc thân thể trực tiếp, một loại khác là song tu trong thức hải.
Song tu thức hải trong một trình độ nhất định còn thân mật hơn cả song tu bằng cơ thể, bởi vì phải hoàn toàn mở ra thức hải của bản thân cho đối phương, biện pháp song tu có điểm giống nhau là thường diễn ra với những cặp đạo lữ đã bái thiên địa.
Dường như không một yêu thú nào sử dụng biện pháp song tu này, đại đa số những đại yêu sống lâu đều khó có thể tín nhiệm người khác, trong lúc nguy hiểm bọn họ đều có thể tùy thời mà bỏ rơi đồng bạn của mình, cho nên nếu nói về việc mở ra thức hải, cơ hồ không có một yêu thú nào nguyện ý làm việc đó.
Huống hồ, đối với yêu thú mà nói, trực tiếp trải nghiệm càng tăng trưởng tu vi nhiều hơn.
Khác với những tu sĩ bình thường, loại đại yêu giống như Phù Cửu Âm, nguyên tinh của hắn là vật đại bổ đối với bất luận một kẻ nào, chỉ là có khả năng sẽ không thể chịu nổi mà bị nổ chết.
Những năm đó, khi Thân Giác bồi bên cạnh Phù Cửu Âm cũng đã gặp qua một số yêu thú tự tiến cử bản thân lên giường Phù Cửu Âm, nhưng Phù Cửu Âm lại coi thường, ghét bỏ bọn chúng xấu xí.
Bởi vì bắt bẻ đến vậy, nên nguyên tinh của hắn mới có thể được giữ đến hiện tại.
Đối với Thân Giác mà nói, cậu không tình nguyện song tu cùng với Phù Cửu Âm, nhưng hôm nay cũng đến bước này rồi, ba chữ “không tình nguyện” nghe có vẻ có chút ra vẻ và vô dụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì phá cảnh, cái gì cậu cũng có thể làm, cũng đã từng tự sa ngã, nhưng tự sa ngã sẽ không làm được gì cả. Một ngày không phá cảnh, thì cậu vẫn phải ở trong vòng luân hồi thêm một ngày, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không có cách nào báo thù, còn khiến người thân đau buồn, kẻ thù hả hê.
.....
“Song tu thức hải?” Đôi mày đẹp của Phù Cửu Âm thoáng nhăn lại, hiển nhiên hắn không thích như vậy, “Bắt buộc phải là song tu thức hải?”
Thân Giác ừ một tiếng, lại bồi thêm một câu, “Đây là giới hạn cuối cùng của ta, không được thì thôi.”
Giữa mày Phù Cửu Âm càng nhăn hơn, ánh mắt nhìn qua khuôn mặt của Thân Giác, hiển nhiên lúc này hắn vẫn không thể tin tưởng Thân Giác được. Đối với đại yêu như hắn mà nói, mở ra thức hải của mình với một người không quen thuộc, lộ ra nội đan bên trong thì quả thật chính là tự tìm đường chết.
Song tu bằng cơ thể thì hắn còn có thể khống chế được, cho dù giữa chừng Thân Giác có muốn giết hắn thì hắn cũng có thể kịp thời né tránh, còn mở ra thức hải thì lại không giống vậy nữa.
Yêu thú mở ra thức hải cũng nguy hiểm như tu sĩ mở ra thức hải của chính mình vậy.
Thân Giác thấy Phù Cửu Âm chậm chạp không nói lời nào thì liền xoay người rời đi, nhưng khi cậu vừa mới xoay người thì đã bị gọi lại.
“Được, song tu thức hải thì song tu thức hải, nhưng ngươi cũng biết đó, nếu ngươi có ý định muốn lấy nội đan của ta, thì chính là đang tự tìm đường chết.”
Thân Giác chuyển mắt liếc nhìn Phù Cửu Âm một cái, “Ta còn chưa nói điều kiện của ta đâu, đây là ta chỉ mới đáp ứng cùng ngươi song tu, tiếp theo ngươi cũng phải đáp ứng được điều kiện của ta.”
Phù Cửu Âm tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, “Nói đi.”
“Sau khi ngươi cùng ta song tu thì không được phép song tu cùng với bất luận kẻ nào, dù là bằng thức hải hay là cơ thể. Ta có thói ở sạch, không thích đồ vật mình đã chạm qua lại bị người khác chạm vào. Còn nữa, lát nữa ta muốn làm người chủ đạo, ta kêu dừng ngươi phải dừng, ta bảo bắt đầu thì ngươi mới được bắt đầu, ngươi không được phép dị nghị.” Mắt thấy ánh mắt Phù Cửu Âm càng ngày càng nguy hiểm, Thân Giác không nhanh không chậm nói hết một câu cuối cùng, “Ngươi không muốn đáp ứng thì thôi, việc song tu coi như bỏ qua.”
Phù Cửu Âm híp mắt, “Còn gì nữa? Nói ra hết một lần luôn đi.”
Thân Giác dừng một chút, “Còn có thể yêu cầu thêm?”
Phù Cửu Âm ngoài cười nhưng trong không cười, “Có thể nha.”
Thân Giác suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Trước hết cứ như vậy đi.”
Dù nói là cơ thể linh hồn giao hòa với nhau, linh chính là linh hồn, song tu bằng thức hải sẽ dùng linh, phương pháp này không cần thiết phải tiếp xúc thân thể, điều này ít nhiều cũng khiến Thân Giác thả lỏng một chút.
Nhưng khi Phù Cửu Âm vươn tay về phía cậu, cậu vẫn có chút do dự không dám, phảng phất phía trước chính là cây cầu độc mộc không điểm cuối, cậu cần phải từ bỏ một số thứ mới có thể tiến lên. Chính cậu cũng không thể xác định được đầu cầu bên kia là ánh sáng, hay vẫn là bóng đêm dày đặc như bên này.
Cậu nhắm mắt, trong lòng cố gắng thôi miên chính bản thân.
Đây là ảo cảnh, hết thảy chỉ là giả.
Thân Giác do dự như vậy khiến Phù Cửu Âm nhìn ra được một chút vấn đề, ánh mắt hắn quét trên người Thân Giác một vòng, bất ngờ nắm mạnh lấy bàn tay của đối phương, kéo người ngồi xuống.
Hắn vốn dĩ đang ngồi, một kéo này khiến Thân Giác thiếu chút nữa đã nhào vào lòng ngực hắn.
“Ngươi vẫn là rồng con sao? Sợ cái gì chứ, nội đan của ta có giá trị hơn nội đan của ngươi nhiều mà ta còn chưa sợ đâu,“ Phù Cửu Âm lười biếng mở lời, “Huống hồ ta cũng đã đáp ứng với ngươi sẽ không song tu với người khác, nếu ngươi chết đi, thì chẳng phải là ta phải nhịn từ đó, vạn năm làm cây gậy cô đơn*?”
*Gốc là “quang côn”: người độc thân, quang côn còn có nghĩa là cây gậy =)) gậy gì thì chắc mọi người cũng nghĩ giống tui đó ha.
Suy nghĩ của Thân Giác liền bị sự quấy rầy của Phù Cửu Âm làm gián đoạn, trong mắt cậu hiện lên một mạt giận dữ, “Trước đó không phải ngươi cũng đã ngàn năm, vạn năm cô đơn sẵn rồi sao, ta cũng đã nói rõ rồi, nếu ngươi không chấp nhận được thì ta cũng không ép ngươi. Còn nữa, ngươi cũng đừng hiểu lầm, ta cũng chưa nói về sau còn muốn song tu cùng với ngươi.
Thân Giác sinh khí, nhưng Phù Cửu Âm chỉ cười thành tiếng, đúng là một thằng nhãi không tim không phổi mà, đến lúc này mà còn có thể cười được, Thân Giác bắt đầu cảm thấy Giải Trầm đang hôn mê gần đó có chút đáng thương rồi.
Cũng may là Phù Cửu Âm chỉ cười một tiếng rồi lại nghiêm túc hẳn, hắn và Thân Giác ngồi xếp bằng, mặt đối mặt, người ngón tay đan lại, nhắm mắt, chính thức bắt đầu song tu thức hải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Loại song tu thức hải này yêu cầu cả hai người cùng mở ra thức hải, sau khi Thân Giác mở ra thức hải thì chậm rì rì dùng linh lực của mình để tiến vào thức hải của Phù Cửu Âm. Sau khi cậu tiến vào liền nhìn thấy nội đan trong thức hải của Phù Cửu Âm, viên nội đan kia kim quang lấp lánh đến mức lóa hết cả mắt.
Thân Giác dùng linh lực bay quanh kim đan vài vòng rồi lại lui về thức hải của mình, nhìn qua Phù Cửu Âm.
So với Thân Giác thì Phù Cửu Âm thoải mái hơn nhiều, hắn trực tiếp dùng linh lực biến thành nguyên hình, ngồi xổm bên trong thức hải, chín chiếc đuôi xõa đầy trên mặt đất. Hắn nhìn thấy Thân Giác trở về, một chiếc đuôi lắc lư, “Nội đan của ta lớn chứ? Chưa từng thấy qua viên nào lớn như vậy đúng không?”
Thân Giác biến lại thành người, đi đến trước mặt Phù Cửu Âm, nhíu mi, cậu không trả lời câu hỏi của Phù Cửu Âm mà hỏi ngược lại: “Ngươi... Không phải là ngươi muốn sử dụng nguyên hình đấy chứ?”
Mắt hồ ly của Phù Cửu Âm cong cong, “Nguyên hình thì cũng có gì đâu, ngươi cũng có thể biến về nguyên hình.”
Không, cậu không chịu nổi khẩu vị nặng như vậy.
Sắc mặt Thân Giác tái mét, nói thẳng: “Ngươi biến về lại hình người đi.”
Phù Cửu Âm tựa hồ có chút không kiên nhẫn mà lắc lắc đuôi, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời biến thành người, chỉ là mặc vào một thân xiêm y đỏ thẫm đầy kiều diễm, dưới lớp quần áo còn lộ ra chín chiếc đuôi hồ ly. Tóc dài đen như mực buông lỏng phía sau, đồ án hình ngọn lửa lại càng thêm mỹ lệ, tựa như một ngọn lửa thật sự.
“Có thể rồi chứ?” Mắt hồ ly chớp chớp, khóe mắt bẩm sinh mang theo một cỗ ý vị mị hoặc.
Thân Giác nhấp môi, chậm rãi tiến lên phía trước, duỗi tay bắt được bàn tay của Phù Cửu Âm.
.......
Song tu thức hải, quan trọng nhất chính là linh lực phải chuyển động qua lại ở thức hải của cả hai, cuối cùng sẽ đạt tới đỉnh cao, dung hòa lẫn nhau, đợi đến thời điểm khi thức hải từ từ đóng lại, hai cổ linh lực mới chậm rãi tản ra, trở lại trong cơ thể của mỗi người.
Thời điểm Thân Giác mở mắt, một tầng sắc hồng trên mặt vẫn chưa hoàn toàn rút đi, cậu kiểm tra lại nội đan của chính mình, rõ ràng đã lớn hơn một vòng so với ban đầu.
Tu vi thấp song tu với tu vi cao, có lợi nhiều hơn chính là phía người có tu vi thấp kia, cho nên đây cũng là nguyên nhân đến hiện tại Phù Cửu Âm vẫn là một con hồ ly chưa mất nguyên tinh.
Đối với người khác mà nói, Phù Cửu Âm chính là một viên thuốc đại bổ, chỉ cần chịu được thì tu vi có thể tăng lên rất nhanh, nhưng tên nhãi Phù Cửu Âm này lại không có sở thích giúp đỡ người khác. Cho không người khác một thứ đại bổ như vậy, hắn không muốn.
Lần này, nếu không phải vì rơi xuống Độc Vụ Cốc, tu vi hắn còn bị áp chế, chỉ sợ Thân Giác cũng sẽ không chịu nổi. Bất quá, dù cho tu vi hắn đang bị áp chế thì rốt cuộc vẫn là một con hồ ly đầy bổ dưỡng, chỉ một lần song tu bằng thức hải, tu vi Thân Giác cũng tăng ít nhất 300 năm tu vi.
Có thể tăng nhiều như vậy cũng liên quan đến việc đây là lần đầu tiên của Phù Cửu Âm.
So với Thân Giác thì Phù Cửu Âm tỉnh lại chậm hơn một chút, chín chiếc đuôi của hắn không biết đã chui ra từ khi nào, một cái trong đó còn trộm quấn lấy chân Thân Giác. Hắn thấy được thì nhíu mày, chín cái đuôi ngay lập tức liền bị thu vào.
Còn Thân Giác vẫn còn chưa tỉnh táo cho lắm, bây giờ vẫn còn có chút ngơ ngơ ngác ngác cho nên cũng không chú ý đến đuôi cáo quấn lấy chân mình. Cậu lắc lắc đầu, muốn đứng dậy. Nhưng vừa mới đứng lên thì lại ngã xuống.
Ánh mắt Phù Cửu Âm lóe lên, lập tức đứng dậy đỡ lấy, sau khi ổn rồi thì hắn lại lập tức buông tay, đi đến bên người Giải Trầm.
Thân Giác miễn cưỡng đứng thẳng người, một lần nữa trở về một góc của kết giới. Đối với cậu, hiện tại chẳng khác gì vừa mới uống một bình rượu thập toàn đại bổ, say khướt, choáng váng.
Cậu vốn đang ngồi, chậm rãi lại chuyển thành nằm, cuối cùng lại bất tri bất giác biến thành nguyên hình, cuộn thành một vòng ngủ mất.
Nếu lúc này có người nhìn kỹ Thân Giác một chút, hẳn liền phát hiện trên đầu rồng có hai điểm u lên đặc biệt nhỏ màu xanh lục.
Một giấc ngủ này của Thân Giác ước chừng cũng phải ba ngày ba đêm, vô luận Phù Cửu Âm gọi cậu như thế nào thì cậu cũng không tỉnh, lần đáp lại lớn nhất chính là dùng đuôi rồng hung hăng cho Phù Cửu Âm một cái tát, sau khi đánh xong thì lại cực kỳ yên ổn mà gác đầu rồng lên đuôi của mình ngủ tiếp, thậm chí còn phát ra một tiếng ngáy rất nhỏ.
Phù Cửu Âm: “...”
- ------
D: Mừng hụt -.-
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro