Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Xử lý Cửu Vĩ Hồ...
Đông Thi Nương
2024-08-22 09:45:38
Thân Giác là muốn cùng Giải Trầm ký khế ước, đương nhiên sẽ không muốn cùng Mã Hữu làm như vậy, huống chi cậu còn cảm thấy Mã Hữu này có chút cổ quái.
“Ngươi không phải đang muốn đi tìm Cửu Vĩ Hồ sao? Nếu như cùng ta kết thành khế ước thì liền không thể ký kết với Cửu Vĩ Hồ.”
Trước khi tu sĩ đi vào cấm địa, mỗi người đều sẽ được phân cho một khối bài đeo trên eo, khôi bài đó có thể kiểm tra được bọn họ đã ký xuống khế ước hay chưa, một khi đã ký xong thì vào ba ngày sau sẽ tự động bị đưa ra khỏi cấm địa.
Mã Hữu ngô một tiếng rồi nói: “Ngươi xem, tu vi ta bình thường, cũng chỉ có nhiều thứ tốt một chút thôi, như thế nào lại có thể ký ước với Cửu Vĩ Hồ? Bắt được vật nhỏ ngươi cũng đã mất rất nhiều công phu mới được. Chưa kể đến phía trên còn có người ngồi xổm chờ ta lên, ta còn ôm mộng gì với Cửu Vĩ Hồ nữa. Vẫn là sớm cùng ngươi kết thành khế ước rồi nhanh chóng đi ra ngoài thì hơn.”
Thân Giác nhìn chằm chằm Mã Hữu một hồi thì từ mặt đất đứng dậy, “Thành giao, chúng ta định khế ước đi.”
Các bước để kết thành khế ước kì thật không khó, chỉ cần tu sĩ đem một giọt máu của mình điểm vào giữa trán yêu thú, nếu yêu thú cam tâm tình nguyện thần phục thì giọt máu kia sẽ chậm rãi thấm vào chỗ giữa trán của yêu thú hoàn toàn.
Đây là khế ước yêu thú bình thường, còn khế ước linh hồn đồng sinh cộng tử cùng nhau thì lại khác, quy tắc ký kết rườm rà phức tạp. Đầu tiên, khế ước yêu cầu tu sĩ mở thức hải của mình ra để linh lực của yêu thú tiến vào trong. Tiếp theo chính là linh lực của tu sĩ sẽ tiến vào nội đan của yêu thú. Hoàn thành xong hết thảy thì khế ước mới được xem như là thành công.
Loại khế ước này thập phần nguy hiểm, bởi vì tu sĩ không biết được ở thời điểm yêu thú tiến vào thức hải thì có quay lại cắn ngược mình hay không. Còn đối với yêu thú mà nói thì nội đan của chính mình chính là tính mạng, không có nội đan thì không thể sống được, cho nên yêu thú cũng không hề muốn để người khác tùy tiện đụng chạm vào nội đan.
Thân Giác đứng lên muốn định khế ước, Mã Hữu lại có chút do dự, gã xoay người rồi thở dài, “Thôi, vẫn là không ký kết, vạn nhất đến lúc đó bọn họ lại coi trọng ngươi thì lại càng muốn giết chết ta.”
Thân Giác đã đoán được phản ứng của Mã Hữu, cho nên lại ngồi xuống. Mã Hữu thấy cậu ngồi thì cũng ngồi xuống ở gần đó.
Một người một sóc buông lỏng cảnh giác ngồi dưới đất nhìn nhau không nói gì. Không biết đã qua bao lâu, Mã Hữu tựa hồ có chút đói, từ nhẫn trữ vật lấy ra Tích Cốc đan ăn mấy viên, còn hỏi Thân Giác, “Ăn không?”
Thân GIác không đáp lời, quay mặt qua chỗ khác. Mã Hữu cũng không tức giận, vui tươi hớn hở thu lại đan dược, khoanh tay ôm trước ngực.
Mà lúc này, Thân Giác đột nhiên nhìn về phía sâu trong hang động, Mã Hữu thấy cậu nhìn vào bên trong thì cũng xoay mặt nhìn qua, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thân Giác lập tức đứng lên, “Không thể ngây người ở nơi này mãi, yêu thú bên trong đã tỉnh rồi, nếu ngươi muốn bị nó ăn thịt thì tùy ngươi, ta không bồi ngươi nữa.” Cậu xoay người liền mở cửa hang động ra, nhanh chóng bơi ra phía bên ngoài. Nhưng khi còn chưa bơi được mấy cái thì mắt cá chân đã bị bắt lại.
Thân Giác có chút tức giận mà quay đầu lại, thấy Mã Hữu đuổi theo mình. Gã bắt lấy cổ chân Thân Giác, cưỡng chế đem người quay trở về, ở trong nước không nói chuyện được, gã quơ tay chỉ chỉ vào một phương hướng khác.
Nơi gã chỉ chính là một chỗ khác với chỗ nhảy xuống nước lúc nãy.
Thân Giác nhíu mi, chỉ có thể theo Mã Hữu bơi qua bên kia. Mã Hữu thăm dò trên mặt nước trước tiên rồi mới lôi Thân Giác từ trong nước ra.
Vùng nước nơi bọn họ ngoi lên có một mảng lớn rong đuôi chồn, rong có thể che giấu một chút tung tích của họ. Thân Giác sau khi lên bờ thì liền biến trở về nguyên hình.
Khốn Tiên Thằng của Mã Hữu đã sớm thu lại, cho nên khi Thân Giác trở về nguyên hình thì nhanh chóng bò lên trên cây, men theo nhánh cây hướng đến cây khác bò đi.
Mã Hữu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cũng không đuổi theo, những tu sĩ lúc trước vây hắn ta đã nhanh chóng chạy đến. Gã sách một tiếng, trực tiếp lấy kiếm sau lưng ra, có chút không kiên nhẫn cất lời: “Được rồi, các ngươi đều lên hết đi.”
.......
Thân Giác không ngờ rằng có thể trốn thoát dễ dàng như vậy, cậu một bên che giấu hơi thở của chính mình, một bên hướng đến sơn động của Phù Cửu Âm mà chạy. Vừa mới chạy đến cửa sơn động thì đã bị hút vào bên trong.
Phù Cửu Âm đã tỉnh dậy, hắn ngáp một cái rồi nhìn xuống tuyết địa sóc vẫn chưa kịp làm khô lông, ném tới trên mặt đất, “Tiểu tử thối, mùi gì đây? Đêm qua ngươi đi chơi ở đâu?”
Thân Giác lăn xong ba vòng mới bò dậy được, cậu lắc lắc đầu rồi dùng pháp thuật làm sạch lông trên người. Biết hiện tại Phù Cửu Âm không vui vẻ, cậu lùi về sau thêm vài bước, “Ta bị một tên tu sĩ bắt được, vừa mới thoát khỏi tên kia.”
“Phế vật.” Phù Cửu Âm nghe xong liền ném ra hai chữ.
Nói xong thì hắn nhảy xuống giường đá rồi đi ra ngoài sơn động, lúc đi ngang qua Thân Giác thì một cái đuôi vòng qua người Thân Giác, cuốn chặt lấy cùng nhau đi ra ngoài.
Phù Cửu Âm là bị đói tỉnh, cho nên việc đầu tiên hắn làm là ra ngoài kiếm ăn. Hôm nay hắn bắt một con rắn hoa, lấy Thân Giác làm mồi để lừa nó tới tay. Phù Cửu Âm lười leo cây, cho nên khi hắn muốn ăn đồ trên cây thì sẽ lấy Thân Giác dụ mồi. Đương nhiên, trước tiên hắn sẽ lau sạch hơi thở của hắn trên người Thân Giác, bằng không thì những con mồi căn bản sẽ không dám lại gần.
Săn được rắn hoa rồi thì tâm tình Phù Cửu Âm mới tốt lên được một ít. Hắn đem phần có nhiều thịt nhất trên người nó ăn hết, ngẩng đầu nhìn Thân Giác ở trên cây còn đang nghiêm túc nhét trái cây vào miệng, “Xong chưa?”
Thân Giác nghe vậy liền nhanh chóng bò xuống khỏi cây, ôm lấy một cái đuôi của Phù Cửu Âm. Phù Cửu Âm vừa mới ăn được một phần thì sẽ không đi tắm rửa, nhưng hôm nay hắn đi đến hồ nước rất sớm, cái đuôi vung lên đem Thân Giác ném xuống.
Hắn lại lập thêm một cái kết giới nữa, đem hồ nước phong bế lại rồi mới xoay người rời đi.
Thân Giác từ dưới mặt nước chui lên, cậu biết Phù Cửu Âm đi làm chuyện gì. Phù Cửu Âm có lẽ là đi giúp cậu báo thù đi, thật ra thì cũng không phải là giúp cậu báo thù, mà là bởi vì người kia làm chậm trễ thời gian Phù Cửu Âm ăn cơm, cho nên Phù Cửu Âm mới sinh khí.
Thân Giác nghiêm túc tắm rửa xong rồi mới bò lên trên bờ, đem toàn bộ trái cây nhét trong miệng ăn hết thì mới thấy Phù Cửu Âm trở về. Trên một cái đuôi hắn còn đem về một cái tay người.
Hắn ném tay người đến trước mặt Thân Giác, Thân Giác nhìn thấy Khốn Tiên Thằng trên cánh tay đó thì không khỏi xoay chuyển tròng mắt, nhìn về phía Phù Cửu Âm, “Khốn Tiên Thằng này có thể cho ta không?”
“Lấy đi.” Phù Cửu Âm lười biếng cất lời, sau liền nhảy vào trong nước.
Chủ nhân vừa chết thì Khốn Tiên Thằng liền không có chủ, Thân Giác bò qua gỡ Khốn Tiên Thằng xuống khỏi cái tay kia, nhận chủ.
Khốn Tiên Thằng này thập phần hiểu ý người, suy xét đến hình thể của chủ nhân mới, nó thu nhỏ lại rất nhiều, so với dây cột tóc còn nhỏ hơn, chính mình chủ động trườn đế eo Thân Giác.
Đó đã là bộ phận lớn nhất của toàn thân trên dưới của Thân Giác, ở địa phương khác thì không thể bám vào được.
Mới vừa nhận chủ xong, Thân Giác đã bị Phù Cửu Âm bắt qua.
“Mau chà.”
........
Lần tắm này cũng tắm không lâu lắm, Phù Cửu Âm nhanh chóng dẹp đường hồi phủ. Hắn trở lại sơn động thì tiếp tục đi ngủ, còn Thân Giác thì phải thu thập sơn động một phen rồi mới chui ra sơn động trở về ổ trong cây của chính mình, mày mò pháp khí mới thu thập được.
Khốn Tiên Thằng này dùng rất tốt, có tác dụng rất lớn. Đến lúc đó cậu sẽ có thể đem Giải Trầm trói lại, bức đối phương định khế ước với mình.
Thân Giác thao túng Khốn Tiên Thằng hái trái cây, lại vòng quanh thân cây đánh mấy cái kết giới, sau đó mới đem Khốn Tiên Thằng thu lại.
Từ đêm qua đến hiện tại thì Thân Giác vẫn chưa được ngủ, cho nên cậu ngủ một lúc. Chờ đến lúc tỉnh dậy thì mới men theo thân cây bò xuống, chui vào trong sơn động.
Phù Cửu Âm vẫn chưa tỉnh dậy, Thân Giác trực tiếp nhảy tới trên giường, sau đó nhảy lên trên bụng của Phù Cửu Âm, dùng sức bắt lấy lông hồ ly, sau khi gọi hồ ly tỉnh dậy thì nói: “Phù Cửu Âm, ta muốn có nhẫn trữ vật.”
Mắt hồ ly của Phù Cửu Âm hơi mở, cái đuôi đảo qua quét Thân Giác xuống, “Muốn nhẫn trữ vật để làm gì?”
“Ta muốn có chỗ để Khốn Tiên Thằng.” Thân Giác lại bò lên.
Ở một trình độ nhất định, Phù Cửu Âm rất nhẫn nại đối với Thân Giác, cũng chính vì loại dung túng nhẫn nại này đã khiến cho Thân Giác ở những kiếp trước luôn có một loại ảo giác.
Phù Cửu Âm duỗi móng vuốt ra, Khốn Tiên Thằng đang cột trên eo Thân Giác liền bay đến tay hắn, hắn nhẹ nhàng chạm vào, Khốn Tiên Thằng liền biến nhỏ, độ dài tầm khoảng bàn tay người bình thường.
Sau khi biến nhỏ lại thì Phù Cửu Âm mới ném trả Khốn Tiên Thằng lại cho Thân Giác. Một ném kia khiến Khốn Tiên Thằng trực tiếp cột vào trên cổ Thân Giác.
Lông trắng trên phần ngực của Thân Giác vậy mà rất hòa hợp với màu đỏ của Khốn Tiên Thằng, càng khiến cho Thân Giác trở nên càng đáng yêu.
Bất quá Thân Giác rất không hài lòng, mang vòng trên cổ như vậy không khác gì vòng cổ dành cho sủng vật cả. Cậu dùng móng vuốt bắt lấy vài lần lại phát hiện rằng không thể lấy xuống được, không khỏi ngẩng đầu nhìn Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm chớp con mắt hồ ly, “Vừa mới đem nó thu nhỏ lại nên đã xóa hết ấn ký của ngươi, nó vẫn là của ngươi.” Hắn dùng móng vuốt chạm chạm lên Khốn Tiên Thằng.
Mà Thân Giác sau khi nghe được Phù Cửu Âm nói thì trầm mặc một chốc rồi nhảy xuống giường. Ở trước mặt tu vi áp đảo tuyệt đối, pháp khí nhận chủ còn chưa kịp dùng thì đã bị Phù Cửu Âm nhẹ nhàng xóa bay ấn ký trên Khốn Tiên Thằng. Vậy Khốn Tiên Thằng này còn có thể trói chặt Giải Trầm được sao?
Phù Cửu Âm sau khi đem Khốn Tiên Thằng của Thân Giác thu nhỏ lại thì đã ngủ rồi, còn Thân Giác thì lại một lần nữa đi tìm Giải Trầm.
Cậu tốn một ít công phu mới tìm được Giải Trầm, Giải Trầm lúc này vẫn đang ở cùng thiếu nữ kia. Hai người một trước một sau đi về phía trước, thiếu nữ hiển nhiên là muốn cùng Giải Trầm nói chuyện, nhưng mà Giải Trầm lại không muốn phản ứng nàng, nàng chỉ có thể tức giận đi theo phía sau.
Thân Giác ở trên cây nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, liền cầm một viên hạt thông ném đến phía trên người Giải Trầm.
Không ném trúng, Giải Trầm tránh được.
Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt chuẩn xác nhìn chằm chằm về phía Thân Giác trên cây. Con ngươi lạnh lẽo, nửa điểm cảm xúc cũng không có.
Thiếu nữ thấy được động tác của Giải Trầm thì cũng ngẩng đầu lên, nàng tìm một hồi mới thấy được Thân Giác đang núp sau một đống lá cây, không khỏi kinh ngạc nói: “A, là nó kìa, vì sao nó lại ở chỗ này?”
Nói xong, nàng nhìn xung quanh, “Tên Mã Hữu kia còn ở gần đây sao?”
“Không, chỉ có nó ở đây.” Giải Trầm nói.
Thiếu nữ nghe được câu nói đó thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu cười với Thân Giác, “Ngươi vì sao lại ở đây một mình nha? Đến đây không? Có muốn ăn hạt dưa không?”
Thân Giác nghe được những lời này liền nhanh chóng bò xuống khỏi cây, ngồi xổm trước mặt thiếu nữ. Thiếu nữ thấy Thân Giác đi xuống thì nét cười trên mặt có chút xán lạn, vội vàng lấy hạt dưa trong nhẫn trữ vật ra. Nhưng còn chưa kịp lấy ra đã bị Giải Trầm ngăn cản.
“Không cần cho nó.” Giải Trầm nói với thiếu nữ.
“Tại sao chứ?” Thiếu nữ nhìn nhìn Thân Giác, tất cả nữ hài đối với động vật có diện mạo đáng yêu đều không có một chút sức chống cự nào, huống chi con vật đó còn rất linh tính.
Trong khoảng thời gian này, tất cả yêu thú nàng gặp được đều rất hung hăng dữ tợn, còn chưa có con nào nguyện ý chủ động tiếp cận nàng đâu.
Giải Trầm không trả lời vấn đề này, chỉ nhanh chóng rút kiếm đâm đến Thân Giác.
Thân Giác xoay người lập tức chạy trốn, cậu vốn tưởng rằng Giải Trầm sẽ đuổi theo, nhưng hóa ra y chỉ muốn đuổi cậu đi. Sau khi thấy cậu đã chạy thoát thì liền tiếp tục lên đường.
Còn thiếu nữ thì nhìn theo hướng Thân Giác bỏ chạy, có chút lưu luyến không rời quay đầu đuổi theo Giải Trầm.
“Giải Trầm, nếu như nó đã khai trí thì tốt rồi, muội liền định khế ước với nó luôn, như vậy thì có thể nhanh chóng trở về rồi.”
Giải Trầm đi ở phía trước, lạnh nhạt nói: “Muội sẽ không hàng phục được nó, muội có thấy cái vòng tơ đỏ trên cổ nó không? Đó là Khốn Tiên Thằng ban đầu Mã Hữu đã dùng để trói nó lại, trên đó đã không còn ấn ký của Mã Hữu nữa.”
Thiếu nữ nghe vậy thì khựng lại, lắp bắp, “Huynh...Huynh nói những lời này là có ý gì?”
“Nó không đơn giản như muội nghĩ.”
Trong lúc Giải Trầm nói ra những lời này, trong đầu y nhớ đến con sóc đó biến thành bộ dáng thiếu nữ để lừa gạt y vào đêm qua.
Con sóc kia tiếp cận y nhiều lần liên tiếp, tại sao lại như vậy?
- --------
Tác giả có lời muốn nói: Là ai, đưa ngươi đến tiếp cận ta ~
Giải Trầm:.....
Thân Giác:......
“Ngươi không phải đang muốn đi tìm Cửu Vĩ Hồ sao? Nếu như cùng ta kết thành khế ước thì liền không thể ký kết với Cửu Vĩ Hồ.”
Trước khi tu sĩ đi vào cấm địa, mỗi người đều sẽ được phân cho một khối bài đeo trên eo, khôi bài đó có thể kiểm tra được bọn họ đã ký xuống khế ước hay chưa, một khi đã ký xong thì vào ba ngày sau sẽ tự động bị đưa ra khỏi cấm địa.
Mã Hữu ngô một tiếng rồi nói: “Ngươi xem, tu vi ta bình thường, cũng chỉ có nhiều thứ tốt một chút thôi, như thế nào lại có thể ký ước với Cửu Vĩ Hồ? Bắt được vật nhỏ ngươi cũng đã mất rất nhiều công phu mới được. Chưa kể đến phía trên còn có người ngồi xổm chờ ta lên, ta còn ôm mộng gì với Cửu Vĩ Hồ nữa. Vẫn là sớm cùng ngươi kết thành khế ước rồi nhanh chóng đi ra ngoài thì hơn.”
Thân Giác nhìn chằm chằm Mã Hữu một hồi thì từ mặt đất đứng dậy, “Thành giao, chúng ta định khế ước đi.”
Các bước để kết thành khế ước kì thật không khó, chỉ cần tu sĩ đem một giọt máu của mình điểm vào giữa trán yêu thú, nếu yêu thú cam tâm tình nguyện thần phục thì giọt máu kia sẽ chậm rãi thấm vào chỗ giữa trán của yêu thú hoàn toàn.
Đây là khế ước yêu thú bình thường, còn khế ước linh hồn đồng sinh cộng tử cùng nhau thì lại khác, quy tắc ký kết rườm rà phức tạp. Đầu tiên, khế ước yêu cầu tu sĩ mở thức hải của mình ra để linh lực của yêu thú tiến vào trong. Tiếp theo chính là linh lực của tu sĩ sẽ tiến vào nội đan của yêu thú. Hoàn thành xong hết thảy thì khế ước mới được xem như là thành công.
Loại khế ước này thập phần nguy hiểm, bởi vì tu sĩ không biết được ở thời điểm yêu thú tiến vào thức hải thì có quay lại cắn ngược mình hay không. Còn đối với yêu thú mà nói thì nội đan của chính mình chính là tính mạng, không có nội đan thì không thể sống được, cho nên yêu thú cũng không hề muốn để người khác tùy tiện đụng chạm vào nội đan.
Thân Giác đứng lên muốn định khế ước, Mã Hữu lại có chút do dự, gã xoay người rồi thở dài, “Thôi, vẫn là không ký kết, vạn nhất đến lúc đó bọn họ lại coi trọng ngươi thì lại càng muốn giết chết ta.”
Thân Giác đã đoán được phản ứng của Mã Hữu, cho nên lại ngồi xuống. Mã Hữu thấy cậu ngồi thì cũng ngồi xuống ở gần đó.
Một người một sóc buông lỏng cảnh giác ngồi dưới đất nhìn nhau không nói gì. Không biết đã qua bao lâu, Mã Hữu tựa hồ có chút đói, từ nhẫn trữ vật lấy ra Tích Cốc đan ăn mấy viên, còn hỏi Thân Giác, “Ăn không?”
Thân GIác không đáp lời, quay mặt qua chỗ khác. Mã Hữu cũng không tức giận, vui tươi hớn hở thu lại đan dược, khoanh tay ôm trước ngực.
Mà lúc này, Thân Giác đột nhiên nhìn về phía sâu trong hang động, Mã Hữu thấy cậu nhìn vào bên trong thì cũng xoay mặt nhìn qua, hỏi: “Làm sao vậy?”
Thân Giác lập tức đứng lên, “Không thể ngây người ở nơi này mãi, yêu thú bên trong đã tỉnh rồi, nếu ngươi muốn bị nó ăn thịt thì tùy ngươi, ta không bồi ngươi nữa.” Cậu xoay người liền mở cửa hang động ra, nhanh chóng bơi ra phía bên ngoài. Nhưng khi còn chưa bơi được mấy cái thì mắt cá chân đã bị bắt lại.
Thân Giác có chút tức giận mà quay đầu lại, thấy Mã Hữu đuổi theo mình. Gã bắt lấy cổ chân Thân Giác, cưỡng chế đem người quay trở về, ở trong nước không nói chuyện được, gã quơ tay chỉ chỉ vào một phương hướng khác.
Nơi gã chỉ chính là một chỗ khác với chỗ nhảy xuống nước lúc nãy.
Thân Giác nhíu mi, chỉ có thể theo Mã Hữu bơi qua bên kia. Mã Hữu thăm dò trên mặt nước trước tiên rồi mới lôi Thân Giác từ trong nước ra.
Vùng nước nơi bọn họ ngoi lên có một mảng lớn rong đuôi chồn, rong có thể che giấu một chút tung tích của họ. Thân Giác sau khi lên bờ thì liền biến trở về nguyên hình.
Khốn Tiên Thằng của Mã Hữu đã sớm thu lại, cho nên khi Thân Giác trở về nguyên hình thì nhanh chóng bò lên trên cây, men theo nhánh cây hướng đến cây khác bò đi.
Mã Hữu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cũng không đuổi theo, những tu sĩ lúc trước vây hắn ta đã nhanh chóng chạy đến. Gã sách một tiếng, trực tiếp lấy kiếm sau lưng ra, có chút không kiên nhẫn cất lời: “Được rồi, các ngươi đều lên hết đi.”
.......
Thân Giác không ngờ rằng có thể trốn thoát dễ dàng như vậy, cậu một bên che giấu hơi thở của chính mình, một bên hướng đến sơn động của Phù Cửu Âm mà chạy. Vừa mới chạy đến cửa sơn động thì đã bị hút vào bên trong.
Phù Cửu Âm đã tỉnh dậy, hắn ngáp một cái rồi nhìn xuống tuyết địa sóc vẫn chưa kịp làm khô lông, ném tới trên mặt đất, “Tiểu tử thối, mùi gì đây? Đêm qua ngươi đi chơi ở đâu?”
Thân Giác lăn xong ba vòng mới bò dậy được, cậu lắc lắc đầu rồi dùng pháp thuật làm sạch lông trên người. Biết hiện tại Phù Cửu Âm không vui vẻ, cậu lùi về sau thêm vài bước, “Ta bị một tên tu sĩ bắt được, vừa mới thoát khỏi tên kia.”
“Phế vật.” Phù Cửu Âm nghe xong liền ném ra hai chữ.
Nói xong thì hắn nhảy xuống giường đá rồi đi ra ngoài sơn động, lúc đi ngang qua Thân Giác thì một cái đuôi vòng qua người Thân Giác, cuốn chặt lấy cùng nhau đi ra ngoài.
Phù Cửu Âm là bị đói tỉnh, cho nên việc đầu tiên hắn làm là ra ngoài kiếm ăn. Hôm nay hắn bắt một con rắn hoa, lấy Thân Giác làm mồi để lừa nó tới tay. Phù Cửu Âm lười leo cây, cho nên khi hắn muốn ăn đồ trên cây thì sẽ lấy Thân Giác dụ mồi. Đương nhiên, trước tiên hắn sẽ lau sạch hơi thở của hắn trên người Thân Giác, bằng không thì những con mồi căn bản sẽ không dám lại gần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Săn được rắn hoa rồi thì tâm tình Phù Cửu Âm mới tốt lên được một ít. Hắn đem phần có nhiều thịt nhất trên người nó ăn hết, ngẩng đầu nhìn Thân Giác ở trên cây còn đang nghiêm túc nhét trái cây vào miệng, “Xong chưa?”
Thân Giác nghe vậy liền nhanh chóng bò xuống khỏi cây, ôm lấy một cái đuôi của Phù Cửu Âm. Phù Cửu Âm vừa mới ăn được một phần thì sẽ không đi tắm rửa, nhưng hôm nay hắn đi đến hồ nước rất sớm, cái đuôi vung lên đem Thân Giác ném xuống.
Hắn lại lập thêm một cái kết giới nữa, đem hồ nước phong bế lại rồi mới xoay người rời đi.
Thân Giác từ dưới mặt nước chui lên, cậu biết Phù Cửu Âm đi làm chuyện gì. Phù Cửu Âm có lẽ là đi giúp cậu báo thù đi, thật ra thì cũng không phải là giúp cậu báo thù, mà là bởi vì người kia làm chậm trễ thời gian Phù Cửu Âm ăn cơm, cho nên Phù Cửu Âm mới sinh khí.
Thân Giác nghiêm túc tắm rửa xong rồi mới bò lên trên bờ, đem toàn bộ trái cây nhét trong miệng ăn hết thì mới thấy Phù Cửu Âm trở về. Trên một cái đuôi hắn còn đem về một cái tay người.
Hắn ném tay người đến trước mặt Thân Giác, Thân Giác nhìn thấy Khốn Tiên Thằng trên cánh tay đó thì không khỏi xoay chuyển tròng mắt, nhìn về phía Phù Cửu Âm, “Khốn Tiên Thằng này có thể cho ta không?”
“Lấy đi.” Phù Cửu Âm lười biếng cất lời, sau liền nhảy vào trong nước.
Chủ nhân vừa chết thì Khốn Tiên Thằng liền không có chủ, Thân Giác bò qua gỡ Khốn Tiên Thằng xuống khỏi cái tay kia, nhận chủ.
Khốn Tiên Thằng này thập phần hiểu ý người, suy xét đến hình thể của chủ nhân mới, nó thu nhỏ lại rất nhiều, so với dây cột tóc còn nhỏ hơn, chính mình chủ động trườn đế eo Thân Giác.
Đó đã là bộ phận lớn nhất của toàn thân trên dưới của Thân Giác, ở địa phương khác thì không thể bám vào được.
Mới vừa nhận chủ xong, Thân Giác đã bị Phù Cửu Âm bắt qua.
“Mau chà.”
........
Lần tắm này cũng tắm không lâu lắm, Phù Cửu Âm nhanh chóng dẹp đường hồi phủ. Hắn trở lại sơn động thì tiếp tục đi ngủ, còn Thân Giác thì phải thu thập sơn động một phen rồi mới chui ra sơn động trở về ổ trong cây của chính mình, mày mò pháp khí mới thu thập được.
Khốn Tiên Thằng này dùng rất tốt, có tác dụng rất lớn. Đến lúc đó cậu sẽ có thể đem Giải Trầm trói lại, bức đối phương định khế ước với mình.
Thân Giác thao túng Khốn Tiên Thằng hái trái cây, lại vòng quanh thân cây đánh mấy cái kết giới, sau đó mới đem Khốn Tiên Thằng thu lại.
Từ đêm qua đến hiện tại thì Thân Giác vẫn chưa được ngủ, cho nên cậu ngủ một lúc. Chờ đến lúc tỉnh dậy thì mới men theo thân cây bò xuống, chui vào trong sơn động.
Phù Cửu Âm vẫn chưa tỉnh dậy, Thân Giác trực tiếp nhảy tới trên giường, sau đó nhảy lên trên bụng của Phù Cửu Âm, dùng sức bắt lấy lông hồ ly, sau khi gọi hồ ly tỉnh dậy thì nói: “Phù Cửu Âm, ta muốn có nhẫn trữ vật.”
Mắt hồ ly của Phù Cửu Âm hơi mở, cái đuôi đảo qua quét Thân Giác xuống, “Muốn nhẫn trữ vật để làm gì?”
“Ta muốn có chỗ để Khốn Tiên Thằng.” Thân Giác lại bò lên.
Ở một trình độ nhất định, Phù Cửu Âm rất nhẫn nại đối với Thân Giác, cũng chính vì loại dung túng nhẫn nại này đã khiến cho Thân Giác ở những kiếp trước luôn có một loại ảo giác.
Phù Cửu Âm duỗi móng vuốt ra, Khốn Tiên Thằng đang cột trên eo Thân Giác liền bay đến tay hắn, hắn nhẹ nhàng chạm vào, Khốn Tiên Thằng liền biến nhỏ, độ dài tầm khoảng bàn tay người bình thường.
Sau khi biến nhỏ lại thì Phù Cửu Âm mới ném trả Khốn Tiên Thằng lại cho Thân Giác. Một ném kia khiến Khốn Tiên Thằng trực tiếp cột vào trên cổ Thân Giác.
Lông trắng trên phần ngực của Thân Giác vậy mà rất hòa hợp với màu đỏ của Khốn Tiên Thằng, càng khiến cho Thân Giác trở nên càng đáng yêu.
Bất quá Thân Giác rất không hài lòng, mang vòng trên cổ như vậy không khác gì vòng cổ dành cho sủng vật cả. Cậu dùng móng vuốt bắt lấy vài lần lại phát hiện rằng không thể lấy xuống được, không khỏi ngẩng đầu nhìn Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm chớp con mắt hồ ly, “Vừa mới đem nó thu nhỏ lại nên đã xóa hết ấn ký của ngươi, nó vẫn là của ngươi.” Hắn dùng móng vuốt chạm chạm lên Khốn Tiên Thằng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Thân Giác sau khi nghe được Phù Cửu Âm nói thì trầm mặc một chốc rồi nhảy xuống giường. Ở trước mặt tu vi áp đảo tuyệt đối, pháp khí nhận chủ còn chưa kịp dùng thì đã bị Phù Cửu Âm nhẹ nhàng xóa bay ấn ký trên Khốn Tiên Thằng. Vậy Khốn Tiên Thằng này còn có thể trói chặt Giải Trầm được sao?
Phù Cửu Âm sau khi đem Khốn Tiên Thằng của Thân Giác thu nhỏ lại thì đã ngủ rồi, còn Thân Giác thì lại một lần nữa đi tìm Giải Trầm.
Cậu tốn một ít công phu mới tìm được Giải Trầm, Giải Trầm lúc này vẫn đang ở cùng thiếu nữ kia. Hai người một trước một sau đi về phía trước, thiếu nữ hiển nhiên là muốn cùng Giải Trầm nói chuyện, nhưng mà Giải Trầm lại không muốn phản ứng nàng, nàng chỉ có thể tức giận đi theo phía sau.
Thân Giác ở trên cây nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, liền cầm một viên hạt thông ném đến phía trên người Giải Trầm.
Không ném trúng, Giải Trầm tránh được.
Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt chuẩn xác nhìn chằm chằm về phía Thân Giác trên cây. Con ngươi lạnh lẽo, nửa điểm cảm xúc cũng không có.
Thiếu nữ thấy được động tác của Giải Trầm thì cũng ngẩng đầu lên, nàng tìm một hồi mới thấy được Thân Giác đang núp sau một đống lá cây, không khỏi kinh ngạc nói: “A, là nó kìa, vì sao nó lại ở chỗ này?”
Nói xong, nàng nhìn xung quanh, “Tên Mã Hữu kia còn ở gần đây sao?”
“Không, chỉ có nó ở đây.” Giải Trầm nói.
Thiếu nữ nghe được câu nói đó thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu cười với Thân Giác, “Ngươi vì sao lại ở đây một mình nha? Đến đây không? Có muốn ăn hạt dưa không?”
Thân Giác nghe được những lời này liền nhanh chóng bò xuống khỏi cây, ngồi xổm trước mặt thiếu nữ. Thiếu nữ thấy Thân Giác đi xuống thì nét cười trên mặt có chút xán lạn, vội vàng lấy hạt dưa trong nhẫn trữ vật ra. Nhưng còn chưa kịp lấy ra đã bị Giải Trầm ngăn cản.
“Không cần cho nó.” Giải Trầm nói với thiếu nữ.
“Tại sao chứ?” Thiếu nữ nhìn nhìn Thân Giác, tất cả nữ hài đối với động vật có diện mạo đáng yêu đều không có một chút sức chống cự nào, huống chi con vật đó còn rất linh tính.
Trong khoảng thời gian này, tất cả yêu thú nàng gặp được đều rất hung hăng dữ tợn, còn chưa có con nào nguyện ý chủ động tiếp cận nàng đâu.
Giải Trầm không trả lời vấn đề này, chỉ nhanh chóng rút kiếm đâm đến Thân Giác.
Thân Giác xoay người lập tức chạy trốn, cậu vốn tưởng rằng Giải Trầm sẽ đuổi theo, nhưng hóa ra y chỉ muốn đuổi cậu đi. Sau khi thấy cậu đã chạy thoát thì liền tiếp tục lên đường.
Còn thiếu nữ thì nhìn theo hướng Thân Giác bỏ chạy, có chút lưu luyến không rời quay đầu đuổi theo Giải Trầm.
“Giải Trầm, nếu như nó đã khai trí thì tốt rồi, muội liền định khế ước với nó luôn, như vậy thì có thể nhanh chóng trở về rồi.”
Giải Trầm đi ở phía trước, lạnh nhạt nói: “Muội sẽ không hàng phục được nó, muội có thấy cái vòng tơ đỏ trên cổ nó không? Đó là Khốn Tiên Thằng ban đầu Mã Hữu đã dùng để trói nó lại, trên đó đã không còn ấn ký của Mã Hữu nữa.”
Thiếu nữ nghe vậy thì khựng lại, lắp bắp, “Huynh...Huynh nói những lời này là có ý gì?”
“Nó không đơn giản như muội nghĩ.”
Trong lúc Giải Trầm nói ra những lời này, trong đầu y nhớ đến con sóc đó biến thành bộ dáng thiếu nữ để lừa gạt y vào đêm qua.
Con sóc kia tiếp cận y nhiều lần liên tiếp, tại sao lại như vậy?
- --------
Tác giả có lời muốn nói: Là ai, đưa ngươi đến tiếp cận ta ~
Giải Trầm:.....
Thân Giác:......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro