Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp
Xử lý Cửu Vĩ Hồ...
Đông Thi Nương
2024-08-22 09:45:38
Wp: D301203
Chương 206: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (42) (đã beta)
Tác giả có lời muốn nói:
Vì cảm thấy cốt truyện không tốt cho lắm cho nên đã sửa lại phần lớn ròi, cầu các đại gia lại đọc lại một lần ~
- --------
D: Lời cảm ơn còn lại tui không hiểu gì hết nên không dịch nhé =)))
- --------
Sau khi Phù Cửu Âm rời đi, Thân Giác liền gửi một bức thư cho Giải Trầm, cậu cố ý đi đến thành trấn cách đây gần nhất, tiêu tốn một số tiền lớn để gửi một bức thư phong linh*.
*Phong linh tin: mình hiểu nôm na như kiểu thư từ gửi bằng linh lực gió:v ai hiểu thì bình luận cho tui nha.
Trên phong thư có điền địa chỉ và tên người nhận, nhất định sẽ bay đến tận tay người nhận, cho đến khi người kia mở ra xem xong thì nó sẽ biến mất ngay lập tức.
Giải Trầm đến đây sớm hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Thân Giác, thời điểm y xuất hiện, thần sắc có chút mệt mỏi, có vẻ là do vội vàng đi suốt đêm. Thân Giác ngồi trong một quán trà tại trấn nhỏ gần núi Hoài Già đợi y. Cậu vừa nhìn thấy y xuất hiện ngay cửa trà lâu, còn chưa kịp đứng dậy thì Giải Trầm đã bước đến.
Thời tiết lúc này đã chuyển lạnh, khách nhân bên trong trà lâu thưa thớt, chỉ có bốn năm người gì đó, Giải Trầm nhìn quanh một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy Thân Giác.
“Người tìm ta?” Thanh âm Giải Trầm rất thấp, ánh mắt nhìn về phía Thân Giác đang đội đấu lạp.
Thân Giác tỏ ý mời Giải Trầm ngồi xuống, “Muốn uống chút trà không? Trà nơi này không tệ.”
Giải Trầm nhẹ lắc đầu, “Không cần, ta không muốn uống trà.” Dừng một chút, “Ngươi tìm ta có việc gì?”
Lòng bàn tay Thân Giác nhẹ nhàng cọ xát trên chén trà ấm áp, nửa ngày sau mới nói: “Giải Trầm, ta muốn hủy khế ước với Giang Vân Tích.”
Giải Trầm nghe được lời này thì rõ ràng có chút bất ngờ, “Tại sao?”
Thân Giác rũ mắt, ung dung thong thả nói: “Hẳn là ngươi biết rõ ta đến Thiên Thủy Tông vì điều gì, ta cũng không xứng để được tính là một con yêu thú đúng nghĩa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng chỉ liên lụy đến Giang Vân Tích mà thôi.” Nói đến đây, cậu dừng một chốc, bàn tay chậm rãi kéo Giải Trầm lại gần, tay đặt lên tay y, “Giải Trầm, ngươi có thể giúp ta không?”
Giải Trầm bị bàn tay có chút lạnh lẽo kia chạm vào thì không khỏi giật giật ngón tay. Y nhìn Thân Giác, sự mệt mỏi trong ánh mắt dần chuyển thành thứ khác, tuy rằng y không nhìn thấy rõ mặt Thân Giác, nhưng y biết rằng lúc này đối phương đang nhìn y.
Đôi mắt tựa như băng tuyết nọ chính là đang nhìn y.
Giải Trầm thu lại bàn tay bị nắm lấy, thanh âm có chút cứng ngắc, “Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?”
Lần trước, sau sự việc ở thác nước sau núi, y đã bế quan để tự hỏi lại bản thân, lúc đó, trong tình huống Thân Giác đã cự tuyệt, y thật sự không nên mạnh mẽ chặn cậu lại mà khinh bạc người ta, đó là một hành động không đáng mặt nam nhân chút nào. Vì vậy, sau khi nhận được tin tức, y đã tự dặn dò bản thân nhiều lần rằng lần gặp mặt này nhất định phải bắt đầu từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa, không được phép vượt qua dù chỉ là một chút.
“Hiện tại Giang Vân Tích đang làm theo lời sư tôn cậu ta dặn, đang bế quan, ta cũng không muốn đến đó quấy rầy, cho nên ta muốn trực tiếp hủy ước tại đây. Nhưng lúc hủy ước chắc chắn sẽ dẫn đến lôi kiếp, ngay cả Phù Cửu Âm lúc trước còn bị đánh về nguyên hình, cũng không biết ta sẽ như thế nào đây?” Thời điểm Thân Giác nói đến đây thì ngữ khí hạ thấp hơn nhiều, “Ngươi cũng biết đó, ta không phải là rồng chân chính, ngươi có biết ta hóa rồng được là nhờ ăn một lượng lớn Tiềm Long châu không? Nếu lôi kiếp đánh xuống, ta chắc chắn sẽ bị đánh đến hiện nguyên hình, cũng có thể sẽ ở trong trạng thái cực kỳ không ổn, không thể nào tự bảo vệ chính bản thân, nếu có thể, ta hy vọng ngươi có thể ở bên cạnh để bảo vệ ta lúc đó.”
Cậu nói xong thì liếc nhìn về phía Giải Trầm, lại nói thêm một câu, “Nếu không được thì thôi vậy, ta có thể tự mình xử lý được chuyện này, hôm nay đã quấy rầy ngươi rồi.”
Nói xong liền đứng dậy định đi, ngay lúc đi ngang qua Giải Trầm thì cánh tay liền bị tóm lấy.
“Ta sẽ giúp ngươi.” Giải Trầm thấp giọng nói, “Ta đã nói, dù ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi, quân tử nhất ngôn, ta sẽ không nuốt lời.”
..........
Có khả năng sẽ có một đoạn thời gian phải biến trở về nguyên hình, tất nhiên cậu muốn tìm được một nơi vừa có nguồn nước lại vừa thanh tịnh. Thân Giác giao chuyện này cho Giải Trầm xử lý, còn nhiệm vụ của cậu chỉ là đi theo Giải Trầm cả ngày.
Giải Trầm đi khắp nơi trong địa phương để tìm kiếm, cuối cùng cũng chọn được một ngọn núi cách núi Hoài Già tầm năm mươi dặm. Ngọn núi kia hoang tàn vắng vẻ, cỏ dại mọc cao gần bằng nửa thân người, vì ngọn núi kia cheo leo gập ghềnh khó đi, cũng không biết đã có bao nhiêu người dân bá tánh xung quanh té chết, dần dà những người ở gần đó cũng không dám lên nữa, từ đó ngọn núi này liền trở thành một ngọn núi hoang.
Trên núi kia có thác nước, dòng nước từ thác đọng lại, trở thành một hồ nước nhỏ trong vắt đến độ có thể nhìn thấy cá đang bơi lội bên trong, đó đều là những con cá nhỏ, không lớn bằng một ngón tay. Thân Giác khua nước, những con cá nọ liền bơi lại gần, mấy con gan lớn thậm chí còn chủ động chạm vào tay Thân Giác.
“Những con cá này có vẻ không hề sợ ngươi.” Giải Trầm đứng lên bờ, nhìn thấy một màn như vậy thì không nhịn được mà nở nụ cười.
Đã nhiều ngày qua y không cười, mãi cho đến giờ phút này y mới cười được một chút.
“Hơi thở của ta có lực hấp dẫn đối với cá, chúng nó còn chưa khai trí cho nên liền bị dụ dỗ lại gần.” Thân Giác làm một đạo pháp thuật nhỏ, khiến những con cá kia nhẹ nhàng bơi qua một bên khác, làm xong thì cậu ngầng đầu nhìn về phía Giải Trầm, “Ta nên bắt đầu thôi.”
Giải Trầm nghe vậy thì biểu tình trở nên nghiêm túc.
Lúc trước, khi Phù Cửu Âm hủy khế ước đã gánh chịu hoàn toàn lôi kiếp dẫn đến. Còn lần hủy khế ước này của Thân Giác, Giải Trầm đã lập kết giới cho cậu, nhưng dù vậy thì Thân Giác vẫn bị bổ cho trở về nguyên hình, đã nằm bất động trong nước rất lâu rồi.
“Thân Giác, ngươi có sao không?” Đợt sấm sét cuối cùng vừa dừng lại, Giải Trầm lập tức nhảy vào trong nước, nhanh chóng bơi đến bên cạnh Thân Giác. Đuôi rồng của Thân Giác bị đánh đến cháy đen một mảng lớn, nói chuyện cũng không nổi, chỉ có thể lắc đầu.
Giải Trầm không nhịn được, đưa tay sờ lên đầu rồng của Thân Giác, “Có thật sự ổn không? Ngươi có muốn ăn một vài viên Tiềm Long châu không?”
Thân Giác lại lắc lắc đầu, thời điểm cậu lắc đầu không tránh được mà cọ vào lòng bàn tay của Giải Trầm. Giải Trầm chợt khựng lại, sau đó liền thu tay lại, nhưng rất nhanh sau đó, y lại chú ý đến phần đuôi đang bị thương của Thân Giác.
Y bơi đến vị trí đuôi, vươn tay chữa thương cho Thân Giác. Mỗi một đệ tử của Thiên Thủy Tông đều sẽ biết một chút nền tảng cơ bản về thuật trị liệu, tuy Giải Trầm không học y tu, nhưng cũng hiểu sơ một vài thứ. Tuy nhiên, miệng vết thương do lôi kiếp gây ra cũng không dễ chữa như vậy. Lúc sau Giải Trầm liền đi tìm thảo dược, nghiền nát rồi đắp lên đuôi rồng của Thân Giác.
Đắp thuốc thì đuôi rồng không được ngâm nước, cho nên Thân Giác không thể không đem đuôi mình đặt lên bờ, còn phần thân thì vẫn nằm trong nước. Giải Trầm canh giữ bên cạnh Thân Giác, miệng vết thương khép lại sẽ ngứa ngáy, y muốn đề phòng việc Thân Giác gãi, làm vết thương chảy máu lần nữa.
Đuôi rồng màu lục nằm dưới ánh mặt trời quả thật rất mỹ lệ, phần vảy phản xạ lên những vệt sáng xanh bắt mắt, Giải Trầm nhìn một hồi, nhịn không được mà dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào. Vảy ở phần này cứng hơn rất nhiều so với lớp vày ở sau tai, khi nghĩ đến đôi tai nọ, mặt Giải Trầm không khỏi đỏ lên.
Y giật mình thu tay lại, đang chuẩn bị niệm Thanh Tâm Quyết thì nhìn thấy Thân Giác ngoi lên từ trong nước.
“Giải Trầm, miệng vết thương làm ta ngứa quá, có thể không đắp thuốc được không?”
Lúc không đắp thuốc thì không sao, mỗi một lần đắp thuốc như thế này đều ngứa không chịu nổi.
Thân Giác rất muốn đem lớp da chỗ đó bóc ra hết.
“Đắp dược mới nhanh khỏi được.” Có lẽ Giải Trầm nhìn ra Thân Giác đang bực bội, y nhịn không được cười lên một tiếng, “Hay là vậy đi, ta giúp ngươi sờ sờ xung quanh miệng vết thương, phân tán lực chú ý của ngươi để ngươi không thấy ngứa nữa nhé.”
Thân Giác nghe vậy thì bơi lại gần, “Như vậy có hiệu quả sao?”
“Lúc ta bị thương cũng hay làm như vậy, nhưng ta cũng không bảo đảm được, cứ thử xem sao.” Giải Trầm nói.
Thân Giác suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Vậy ngươi cứ thử đi.”
Có thể quang minh chính đại mà sờ đuôi cậu như vậy, Giải Trầm kìm lại khóe môi đang muốn nhếch cao lên của mình, đầu ngón tay chạm vào phần vảy bên cạnh miệng vết thương trên đuôi của Thanh Long. Một bên sờ, một bên y lại quan sát kỹ càng miệng vết thương, sau lần bị sét đánh cháy khi trước, vị trí vảy bị rụng đi bây giờ đã bắt đầu mọc lên những cái mới, chỉ là vẫn chưa phải màu xanh lục, mà còn có chút màu hồng nhạt của màu thịt non.
Chiếc đuôi đang nằm trong tay y đột ngột rút lại, Giải Trầm vừa sửng người một lát thì Thân Giác đã chui vào trong nước. Y tưởng rằng đối phương có chuyện gì đó nên lập tức nhảy theo vào trong nước.
Đáy hồ cũng không sâu lắm, chỉ bơi một lúc đã thấy được Thân Giác nằm đó. Giải Trầm bơi đến bên cạnh Thanh Long, dùng thủ thế bảo đối phương trở lên, nếu không lên bờ thì đống thuốc đắp phía trên sẽ trôi đi mất, nếu lại một lần nữa đắp thuốc thì lại phải tốn thêm hai canh giờ.
Nhưng Thân Giác lại lắc đầu, Giải Trầm nhíu mi, duỗi tay ôm lấy thân rồng, muốn kéo đối phương lên, nhưng chỉ vừa mới ôm lấy thì Thanh Long trong lồng ngực lại đột nhiên biến thành bộ dáng nửa người nửa rồng.
Làn tóc vừa dày vừa dài phất lên mu bàn tay y, hàng lông mi dày rậm che đi cặp mắt lạnh lẽo, dáng vẻ cậu lúc này vậy mà lại có thêm vài phần yêu mị của Yêu tộc, thanh lân sau tai như ẩn như hiện, tựa như lục ngọc đang được làn nước nâng niu tẩy rửa, khiến cho người khác không thể dời mắt đi được.
Thân Giác bắt lại cánh tay của Giải Trầm, truyền âm cho đối phương, “Ngứa quá, ta không trở lên đâu, cứ để vậy đi, không cần phải đắp thuốc cho ta.”
Lời này của đối phương nói ra, cảm giác tựa như đang làm nũng, tuy rằng trong giọng nói của cậu không hề có một chút dấu vết làm nũng nào. Giải Trầm hạ mắt, truyền âm trở lại, “Không được, chỉ khi đắp thuốc thì miệng vết thương mới có thể nhanh chóng lành lại, không phải ngươi muốn ta chăm sóc ngươi sao? Nếu vậy thì ngươi phải nghe lời.”
Vừa truyền âm xong, Giải Trầm liền thấy người nằm trong lồng ngực mình muốn bỏ chạy, y không khỏi duỗi tay kéo người trở về, thấy đối phương giãy dụa thì dứt khoát ôm lấy người nọ.
Khoảng cách quá gần, gương mặt cả hai gần như dán lại với nhau. Giải Trầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối diện, có chút mất tự nhiên nhìn sang nơi khác, lại một lần nữa truyền âm nói: “Đi lên với ta nhé.”
“Được rồi, vậy trước tiên ngươi thả ta ra đã, ta tự đi lên được.” Thân Giác truyền âm trả lời.
Giải Trầm nghe vậy thì ngoan ngoãn buông tay ra, nhưng y không nghĩ đến, chỉ vừa mới buông tay, Thân Giác liền lập tức bỏ chạy. Dù sao cậu cũng là rồng, tốc độ di chuyển trong nước nhanh hơn y rất nhiều, Giải Trầm đuổi theo nửa ngày cũng không theo kịp. Tâm tư vừa chuyển, y liền giả thành dáng vẻ chết đuối, không lâu sau, con rồng nhỏ đang chạy trốn kia đã nhanh chóng bơi lại gần.
Giải Trầm trộm theo dõi, không dám lơi lỏng một chút nào, đợi đến khi đối phương lại gần thì mới có thể bắt được. Đôi mắt Thân Giác lập tức trợn tròn lên, tựa hồ có chút tức giận. Giải Trầm chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Thân Giác, nhịn không được cười lên một tiếng. Lần cười này liền khiến y sặc nước, không lấy hơi được nên thật sự bị đuối nước. Thân Giác nghĩ rằng y lại đang giả vờ, cho đến khi mặt Giải Trầm càng ngày càng đỏ thì cậu mới cảm thấy không đúng, nhanh chóng kéo Giải Trầm bơi lên bờ.
Nhưng bơi lên tới nơi thì cũng cần một đoạn thời gian, sắc mặt của Giải Trầm đã chuyển từ đỏ thành trắng, Thân Giác quay đầu nhìn lại vài lần, cuối cùng vẫn phải độ khí cho đối phương.
Thân là một con rồng, đương nhiên cậu có thể hô hấp bình thường trong nước rồi.
Hai cánh môi dán lên, Giải Trầm lại chậm chạp không hé miệng ra, Thân Giác thoáng nhíu mày, chỉ có thể mạnh mẽ cạy mở hàm răng của đối phương, bàn tay duỗi ra nắm lấy gương mặt y, nhanh chóng độ khí qua. Cậu một bên độ khí cho y, một bên đem theo đối phương bơi lên phía trên.
Vừa mới lên đến nơi thì Thân Giác đã bị đảo khách thành chủ, ánh mắt của Giải Trầm dần chuyển thành u ám, bàn tay đang nắm eo của Thân Giác tăng thêm lực.
Nhưng rất nhanh sau đó Giải Trầm đã thả Thân Giác ra, y nhanh chóng xoay người nhìn về phía hờ hồ, không biết là từ bao giờ nơi đó lại nhiều thêm một thân ảnh. Thời điểm y nhìn rõ người đến thì ánh mắt không khỏi ngẩn ngơ, “Cửu... Âm.”
Trên người Phù Cửu Âm mặc một bộ y phục đen tuyền viền đỏ, làn tóc đen dài như mực được trâm cố định lên, hai nhánh tóc mảnh rũ hai bên gương mặt, giữa trán có đồ án hình ngọn lửa diễm lệ. Cũng không biết hắn đã đến đây từ khi nào, gương mặt không chút biểu tình cho đến khi nghe Giải Trầm gọi tên hắn thì hắn mới nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Đừng gọi ta Cửu Âm, cũng không thân quen đến vậy đâu.” Hắn nhẹ giọng nói, sau hắn lại nhìn sang Thân Giác đang bị Giải Trầm che khuất tầm nhìn ở phía sau, “Tiểu xú long, ngươi nói chờ ta trở về là chờ như thế này đây sao?”
Hắn thật vất vả để tìm được tên giặc Tiết Vấn Xuân kia giết chết, thời điểm trở về vẫn luôn nghĩ đến chuyện được song tu thân thể kia. Hắn vậy mà lại nhớ rõ việc con rồng thối kia đã đáp ứng hắn rằng sẽ song tu thân thể cùng hắn. Nhưng đến khi hắn trở về núi Hoài Già thì lại không tìm được con rồng thối kia, tìm một vòng lớn mới tìm được, kết quả lại nhìn thấy con rồng thối nọ vậy mà lại đang ở cùng một chỗ với Giải Trầm.
Chuyện này là như thế nào?
Phù Cửu Âm cảm thấy song tu cũng là một loại ý tứ, hắn cũng không thích việc bị người khác cứ một lần lại một lần trêu đùa hắn, hơn nữa, con rồng thối kia khanh khanh ta ta với ai thì không, cứ cố tình phải là Giải Trầm.
Hiện tại hắn thật sự có chút tức giận.
Phù Cửu Âm nâng tay.
Giải Trầm rất quen thuộc với dáng vẻ Phù Cửu Âm muốn ra tay đánh người, thấy vậy thì liền nhanh chóng muốn thi pháp chống cự, nhưng y còn chưa kịp ra tay thì sau lưng đã truyền đến một trận đau nhức. Cảm giác đau đớn đột ngột truyền đến khiến y ngẩn ra, trong khi đó, pháp thuật của Phù Cửu Âm cũng đã đánh lại đây.
“Xin lỗi.”Y nghe thấy sau lưng mình truyền đến một câu.
Chương 206: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (42) (đã beta)
Tác giả có lời muốn nói:
Vì cảm thấy cốt truyện không tốt cho lắm cho nên đã sửa lại phần lớn ròi, cầu các đại gia lại đọc lại một lần ~
- --------
D: Lời cảm ơn còn lại tui không hiểu gì hết nên không dịch nhé =)))
- --------
Sau khi Phù Cửu Âm rời đi, Thân Giác liền gửi một bức thư cho Giải Trầm, cậu cố ý đi đến thành trấn cách đây gần nhất, tiêu tốn một số tiền lớn để gửi một bức thư phong linh*.
*Phong linh tin: mình hiểu nôm na như kiểu thư từ gửi bằng linh lực gió:v ai hiểu thì bình luận cho tui nha.
Trên phong thư có điền địa chỉ và tên người nhận, nhất định sẽ bay đến tận tay người nhận, cho đến khi người kia mở ra xem xong thì nó sẽ biến mất ngay lập tức.
Giải Trầm đến đây sớm hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Thân Giác, thời điểm y xuất hiện, thần sắc có chút mệt mỏi, có vẻ là do vội vàng đi suốt đêm. Thân Giác ngồi trong một quán trà tại trấn nhỏ gần núi Hoài Già đợi y. Cậu vừa nhìn thấy y xuất hiện ngay cửa trà lâu, còn chưa kịp đứng dậy thì Giải Trầm đã bước đến.
Thời tiết lúc này đã chuyển lạnh, khách nhân bên trong trà lâu thưa thớt, chỉ có bốn năm người gì đó, Giải Trầm nhìn quanh một vòng, rất nhanh đã nhìn thấy Thân Giác.
“Người tìm ta?” Thanh âm Giải Trầm rất thấp, ánh mắt nhìn về phía Thân Giác đang đội đấu lạp.
Thân Giác tỏ ý mời Giải Trầm ngồi xuống, “Muốn uống chút trà không? Trà nơi này không tệ.”
Giải Trầm nhẹ lắc đầu, “Không cần, ta không muốn uống trà.” Dừng một chút, “Ngươi tìm ta có việc gì?”
Lòng bàn tay Thân Giác nhẹ nhàng cọ xát trên chén trà ấm áp, nửa ngày sau mới nói: “Giải Trầm, ta muốn hủy khế ước với Giang Vân Tích.”
Giải Trầm nghe được lời này thì rõ ràng có chút bất ngờ, “Tại sao?”
Thân Giác rũ mắt, ung dung thong thả nói: “Hẳn là ngươi biết rõ ta đến Thiên Thủy Tông vì điều gì, ta cũng không xứng để được tính là một con yêu thú đúng nghĩa, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng chỉ liên lụy đến Giang Vân Tích mà thôi.” Nói đến đây, cậu dừng một chốc, bàn tay chậm rãi kéo Giải Trầm lại gần, tay đặt lên tay y, “Giải Trầm, ngươi có thể giúp ta không?”
Giải Trầm bị bàn tay có chút lạnh lẽo kia chạm vào thì không khỏi giật giật ngón tay. Y nhìn Thân Giác, sự mệt mỏi trong ánh mắt dần chuyển thành thứ khác, tuy rằng y không nhìn thấy rõ mặt Thân Giác, nhưng y biết rằng lúc này đối phương đang nhìn y.
Đôi mắt tựa như băng tuyết nọ chính là đang nhìn y.
Giải Trầm thu lại bàn tay bị nắm lấy, thanh âm có chút cứng ngắc, “Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?”
Lần trước, sau sự việc ở thác nước sau núi, y đã bế quan để tự hỏi lại bản thân, lúc đó, trong tình huống Thân Giác đã cự tuyệt, y thật sự không nên mạnh mẽ chặn cậu lại mà khinh bạc người ta, đó là một hành động không đáng mặt nam nhân chút nào. Vì vậy, sau khi nhận được tin tức, y đã tự dặn dò bản thân nhiều lần rằng lần gặp mặt này nhất định phải bắt đầu từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa, không được phép vượt qua dù chỉ là một chút.
“Hiện tại Giang Vân Tích đang làm theo lời sư tôn cậu ta dặn, đang bế quan, ta cũng không muốn đến đó quấy rầy, cho nên ta muốn trực tiếp hủy ước tại đây. Nhưng lúc hủy ước chắc chắn sẽ dẫn đến lôi kiếp, ngay cả Phù Cửu Âm lúc trước còn bị đánh về nguyên hình, cũng không biết ta sẽ như thế nào đây?” Thời điểm Thân Giác nói đến đây thì ngữ khí hạ thấp hơn nhiều, “Ngươi cũng biết đó, ta không phải là rồng chân chính, ngươi có biết ta hóa rồng được là nhờ ăn một lượng lớn Tiềm Long châu không? Nếu lôi kiếp đánh xuống, ta chắc chắn sẽ bị đánh đến hiện nguyên hình, cũng có thể sẽ ở trong trạng thái cực kỳ không ổn, không thể nào tự bảo vệ chính bản thân, nếu có thể, ta hy vọng ngươi có thể ở bên cạnh để bảo vệ ta lúc đó.”
Cậu nói xong thì liếc nhìn về phía Giải Trầm, lại nói thêm một câu, “Nếu không được thì thôi vậy, ta có thể tự mình xử lý được chuyện này, hôm nay đã quấy rầy ngươi rồi.”
Nói xong liền đứng dậy định đi, ngay lúc đi ngang qua Giải Trầm thì cánh tay liền bị tóm lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta sẽ giúp ngươi.” Giải Trầm thấp giọng nói, “Ta đã nói, dù ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi, quân tử nhất ngôn, ta sẽ không nuốt lời.”
..........
Có khả năng sẽ có một đoạn thời gian phải biến trở về nguyên hình, tất nhiên cậu muốn tìm được một nơi vừa có nguồn nước lại vừa thanh tịnh. Thân Giác giao chuyện này cho Giải Trầm xử lý, còn nhiệm vụ của cậu chỉ là đi theo Giải Trầm cả ngày.
Giải Trầm đi khắp nơi trong địa phương để tìm kiếm, cuối cùng cũng chọn được một ngọn núi cách núi Hoài Già tầm năm mươi dặm. Ngọn núi kia hoang tàn vắng vẻ, cỏ dại mọc cao gần bằng nửa thân người, vì ngọn núi kia cheo leo gập ghềnh khó đi, cũng không biết đã có bao nhiêu người dân bá tánh xung quanh té chết, dần dà những người ở gần đó cũng không dám lên nữa, từ đó ngọn núi này liền trở thành một ngọn núi hoang.
Trên núi kia có thác nước, dòng nước từ thác đọng lại, trở thành một hồ nước nhỏ trong vắt đến độ có thể nhìn thấy cá đang bơi lội bên trong, đó đều là những con cá nhỏ, không lớn bằng một ngón tay. Thân Giác khua nước, những con cá nọ liền bơi lại gần, mấy con gan lớn thậm chí còn chủ động chạm vào tay Thân Giác.
“Những con cá này có vẻ không hề sợ ngươi.” Giải Trầm đứng lên bờ, nhìn thấy một màn như vậy thì không nhịn được mà nở nụ cười.
Đã nhiều ngày qua y không cười, mãi cho đến giờ phút này y mới cười được một chút.
“Hơi thở của ta có lực hấp dẫn đối với cá, chúng nó còn chưa khai trí cho nên liền bị dụ dỗ lại gần.” Thân Giác làm một đạo pháp thuật nhỏ, khiến những con cá kia nhẹ nhàng bơi qua một bên khác, làm xong thì cậu ngầng đầu nhìn về phía Giải Trầm, “Ta nên bắt đầu thôi.”
Giải Trầm nghe vậy thì biểu tình trở nên nghiêm túc.
Lúc trước, khi Phù Cửu Âm hủy khế ước đã gánh chịu hoàn toàn lôi kiếp dẫn đến. Còn lần hủy khế ước này của Thân Giác, Giải Trầm đã lập kết giới cho cậu, nhưng dù vậy thì Thân Giác vẫn bị bổ cho trở về nguyên hình, đã nằm bất động trong nước rất lâu rồi.
“Thân Giác, ngươi có sao không?” Đợt sấm sét cuối cùng vừa dừng lại, Giải Trầm lập tức nhảy vào trong nước, nhanh chóng bơi đến bên cạnh Thân Giác. Đuôi rồng của Thân Giác bị đánh đến cháy đen một mảng lớn, nói chuyện cũng không nổi, chỉ có thể lắc đầu.
Giải Trầm không nhịn được, đưa tay sờ lên đầu rồng của Thân Giác, “Có thật sự ổn không? Ngươi có muốn ăn một vài viên Tiềm Long châu không?”
Thân Giác lại lắc lắc đầu, thời điểm cậu lắc đầu không tránh được mà cọ vào lòng bàn tay của Giải Trầm. Giải Trầm chợt khựng lại, sau đó liền thu tay lại, nhưng rất nhanh sau đó, y lại chú ý đến phần đuôi đang bị thương của Thân Giác.
Y bơi đến vị trí đuôi, vươn tay chữa thương cho Thân Giác. Mỗi một đệ tử của Thiên Thủy Tông đều sẽ biết một chút nền tảng cơ bản về thuật trị liệu, tuy Giải Trầm không học y tu, nhưng cũng hiểu sơ một vài thứ. Tuy nhiên, miệng vết thương do lôi kiếp gây ra cũng không dễ chữa như vậy. Lúc sau Giải Trầm liền đi tìm thảo dược, nghiền nát rồi đắp lên đuôi rồng của Thân Giác.
Đắp thuốc thì đuôi rồng không được ngâm nước, cho nên Thân Giác không thể không đem đuôi mình đặt lên bờ, còn phần thân thì vẫn nằm trong nước. Giải Trầm canh giữ bên cạnh Thân Giác, miệng vết thương khép lại sẽ ngứa ngáy, y muốn đề phòng việc Thân Giác gãi, làm vết thương chảy máu lần nữa.
Đuôi rồng màu lục nằm dưới ánh mặt trời quả thật rất mỹ lệ, phần vảy phản xạ lên những vệt sáng xanh bắt mắt, Giải Trầm nhìn một hồi, nhịn không được mà dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào. Vảy ở phần này cứng hơn rất nhiều so với lớp vày ở sau tai, khi nghĩ đến đôi tai nọ, mặt Giải Trầm không khỏi đỏ lên.
Y giật mình thu tay lại, đang chuẩn bị niệm Thanh Tâm Quyết thì nhìn thấy Thân Giác ngoi lên từ trong nước.
“Giải Trầm, miệng vết thương làm ta ngứa quá, có thể không đắp thuốc được không?”
Lúc không đắp thuốc thì không sao, mỗi một lần đắp thuốc như thế này đều ngứa không chịu nổi.
Thân Giác rất muốn đem lớp da chỗ đó bóc ra hết.
“Đắp dược mới nhanh khỏi được.” Có lẽ Giải Trầm nhìn ra Thân Giác đang bực bội, y nhịn không được cười lên một tiếng, “Hay là vậy đi, ta giúp ngươi sờ sờ xung quanh miệng vết thương, phân tán lực chú ý của ngươi để ngươi không thấy ngứa nữa nhé.”
Thân Giác nghe vậy thì bơi lại gần, “Như vậy có hiệu quả sao?”
“Lúc ta bị thương cũng hay làm như vậy, nhưng ta cũng không bảo đảm được, cứ thử xem sao.” Giải Trầm nói.
Thân Giác suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Vậy ngươi cứ thử đi.”
Có thể quang minh chính đại mà sờ đuôi cậu như vậy, Giải Trầm kìm lại khóe môi đang muốn nhếch cao lên của mình, đầu ngón tay chạm vào phần vảy bên cạnh miệng vết thương trên đuôi của Thanh Long. Một bên sờ, một bên y lại quan sát kỹ càng miệng vết thương, sau lần bị sét đánh cháy khi trước, vị trí vảy bị rụng đi bây giờ đã bắt đầu mọc lên những cái mới, chỉ là vẫn chưa phải màu xanh lục, mà còn có chút màu hồng nhạt của màu thịt non.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc đuôi đang nằm trong tay y đột ngột rút lại, Giải Trầm vừa sửng người một lát thì Thân Giác đã chui vào trong nước. Y tưởng rằng đối phương có chuyện gì đó nên lập tức nhảy theo vào trong nước.
Đáy hồ cũng không sâu lắm, chỉ bơi một lúc đã thấy được Thân Giác nằm đó. Giải Trầm bơi đến bên cạnh Thanh Long, dùng thủ thế bảo đối phương trở lên, nếu không lên bờ thì đống thuốc đắp phía trên sẽ trôi đi mất, nếu lại một lần nữa đắp thuốc thì lại phải tốn thêm hai canh giờ.
Nhưng Thân Giác lại lắc đầu, Giải Trầm nhíu mi, duỗi tay ôm lấy thân rồng, muốn kéo đối phương lên, nhưng chỉ vừa mới ôm lấy thì Thanh Long trong lồng ngực lại đột nhiên biến thành bộ dáng nửa người nửa rồng.
Làn tóc vừa dày vừa dài phất lên mu bàn tay y, hàng lông mi dày rậm che đi cặp mắt lạnh lẽo, dáng vẻ cậu lúc này vậy mà lại có thêm vài phần yêu mị của Yêu tộc, thanh lân sau tai như ẩn như hiện, tựa như lục ngọc đang được làn nước nâng niu tẩy rửa, khiến cho người khác không thể dời mắt đi được.
Thân Giác bắt lại cánh tay của Giải Trầm, truyền âm cho đối phương, “Ngứa quá, ta không trở lên đâu, cứ để vậy đi, không cần phải đắp thuốc cho ta.”
Lời này của đối phương nói ra, cảm giác tựa như đang làm nũng, tuy rằng trong giọng nói của cậu không hề có một chút dấu vết làm nũng nào. Giải Trầm hạ mắt, truyền âm trở lại, “Không được, chỉ khi đắp thuốc thì miệng vết thương mới có thể nhanh chóng lành lại, không phải ngươi muốn ta chăm sóc ngươi sao? Nếu vậy thì ngươi phải nghe lời.”
Vừa truyền âm xong, Giải Trầm liền thấy người nằm trong lồng ngực mình muốn bỏ chạy, y không khỏi duỗi tay kéo người trở về, thấy đối phương giãy dụa thì dứt khoát ôm lấy người nọ.
Khoảng cách quá gần, gương mặt cả hai gần như dán lại với nhau. Giải Trầm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đối diện, có chút mất tự nhiên nhìn sang nơi khác, lại một lần nữa truyền âm nói: “Đi lên với ta nhé.”
“Được rồi, vậy trước tiên ngươi thả ta ra đã, ta tự đi lên được.” Thân Giác truyền âm trả lời.
Giải Trầm nghe vậy thì ngoan ngoãn buông tay ra, nhưng y không nghĩ đến, chỉ vừa mới buông tay, Thân Giác liền lập tức bỏ chạy. Dù sao cậu cũng là rồng, tốc độ di chuyển trong nước nhanh hơn y rất nhiều, Giải Trầm đuổi theo nửa ngày cũng không theo kịp. Tâm tư vừa chuyển, y liền giả thành dáng vẻ chết đuối, không lâu sau, con rồng nhỏ đang chạy trốn kia đã nhanh chóng bơi lại gần.
Giải Trầm trộm theo dõi, không dám lơi lỏng một chút nào, đợi đến khi đối phương lại gần thì mới có thể bắt được. Đôi mắt Thân Giác lập tức trợn tròn lên, tựa hồ có chút tức giận. Giải Trầm chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Thân Giác, nhịn không được cười lên một tiếng. Lần cười này liền khiến y sặc nước, không lấy hơi được nên thật sự bị đuối nước. Thân Giác nghĩ rằng y lại đang giả vờ, cho đến khi mặt Giải Trầm càng ngày càng đỏ thì cậu mới cảm thấy không đúng, nhanh chóng kéo Giải Trầm bơi lên bờ.
Nhưng bơi lên tới nơi thì cũng cần một đoạn thời gian, sắc mặt của Giải Trầm đã chuyển từ đỏ thành trắng, Thân Giác quay đầu nhìn lại vài lần, cuối cùng vẫn phải độ khí cho đối phương.
Thân là một con rồng, đương nhiên cậu có thể hô hấp bình thường trong nước rồi.
Hai cánh môi dán lên, Giải Trầm lại chậm chạp không hé miệng ra, Thân Giác thoáng nhíu mày, chỉ có thể mạnh mẽ cạy mở hàm răng của đối phương, bàn tay duỗi ra nắm lấy gương mặt y, nhanh chóng độ khí qua. Cậu một bên độ khí cho y, một bên đem theo đối phương bơi lên phía trên.
Vừa mới lên đến nơi thì Thân Giác đã bị đảo khách thành chủ, ánh mắt của Giải Trầm dần chuyển thành u ám, bàn tay đang nắm eo của Thân Giác tăng thêm lực.
Nhưng rất nhanh sau đó Giải Trầm đã thả Thân Giác ra, y nhanh chóng xoay người nhìn về phía hờ hồ, không biết là từ bao giờ nơi đó lại nhiều thêm một thân ảnh. Thời điểm y nhìn rõ người đến thì ánh mắt không khỏi ngẩn ngơ, “Cửu... Âm.”
Trên người Phù Cửu Âm mặc một bộ y phục đen tuyền viền đỏ, làn tóc đen dài như mực được trâm cố định lên, hai nhánh tóc mảnh rũ hai bên gương mặt, giữa trán có đồ án hình ngọn lửa diễm lệ. Cũng không biết hắn đã đến đây từ khi nào, gương mặt không chút biểu tình cho đến khi nghe Giải Trầm gọi tên hắn thì hắn mới nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Đừng gọi ta Cửu Âm, cũng không thân quen đến vậy đâu.” Hắn nhẹ giọng nói, sau hắn lại nhìn sang Thân Giác đang bị Giải Trầm che khuất tầm nhìn ở phía sau, “Tiểu xú long, ngươi nói chờ ta trở về là chờ như thế này đây sao?”
Hắn thật vất vả để tìm được tên giặc Tiết Vấn Xuân kia giết chết, thời điểm trở về vẫn luôn nghĩ đến chuyện được song tu thân thể kia. Hắn vậy mà lại nhớ rõ việc con rồng thối kia đã đáp ứng hắn rằng sẽ song tu thân thể cùng hắn. Nhưng đến khi hắn trở về núi Hoài Già thì lại không tìm được con rồng thối kia, tìm một vòng lớn mới tìm được, kết quả lại nhìn thấy con rồng thối nọ vậy mà lại đang ở cùng một chỗ với Giải Trầm.
Chuyện này là như thế nào?
Phù Cửu Âm cảm thấy song tu cũng là một loại ý tứ, hắn cũng không thích việc bị người khác cứ một lần lại một lần trêu đùa hắn, hơn nữa, con rồng thối kia khanh khanh ta ta với ai thì không, cứ cố tình phải là Giải Trầm.
Hiện tại hắn thật sự có chút tức giận.
Phù Cửu Âm nâng tay.
Giải Trầm rất quen thuộc với dáng vẻ Phù Cửu Âm muốn ra tay đánh người, thấy vậy thì liền nhanh chóng muốn thi pháp chống cự, nhưng y còn chưa kịp ra tay thì sau lưng đã truyền đến một trận đau nhức. Cảm giác đau đớn đột ngột truyền đến khiến y ngẩn ra, trong khi đó, pháp thuật của Phù Cửu Âm cũng đã đánh lại đây.
“Xin lỗi.”Y nghe thấy sau lưng mình truyền đến một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro