Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Xử Lý Hoàng Đế...

Đông Thi Nương

2024-08-22 09:45:38

Nhiếp Chính Vương dù sao cũng là người tập võ, bị giá cắm nến đập ngất xỉu đi một lúc, cũng từ từ tỉnh lại.

Y vuốt cái gáy của chính mình, lúc ngồi dậy đau đến hít mạnh một hơi, biểu tình trên mặt vô cùng khó coi. Cơn say bởi vì đau đớn mà rút đi hơn phân nửa, nhưng y vẫn không thể nhớ lại chính mình là bị ai đánh, y chỉ nhớ rõ y đi tới cung điện của Mộ Dung Tu, muốn mời đối phương đi xem pháo hoa, nhưng Mộ Dung Tu nói chuyện quá không nể mặt, y dường như còn đối với Mộ Dung Tu động tay động chân......

Mộ Dung Tu hình như còn mắng y.

Nhiếp Chính Vương nghĩ không ra thì không tiếp tục suy nghĩ nữa. Y liếc mắt nhìn qua người đang ngồi ở bên cạnh giường kia, chỉ là vừa thoáng nhìn, Nhiếp Chính Vương liền ngây ngẩn cả người.

"Em......"

Người trước mắt trên mặt đều là vết thương, máu ở trên mặt tựa hồ đều đã đông lại, vạt áo toàn vết máu loang lổ. Còn người đó, trên tay vẫn nắm chặt kim thoa còn đang nhỏ máu.

Nếu không phải trên người đối phương đang mặc xiêm y mà y quen thuộc, Nhiếp Chính Vương gần như nhận không ra người cả thân đẫm máu tươi trước mắt là tiên tư ngọc chất Mộ Dung Tu. Y lập tức đoạt lấy kim thoa trong tay đối phương, tức giận nói: "Mộ Dung Tu, em điên rồi sao?"

Tròng mắt Mộ Dung Tu trì độn xoay chuyển, mới đưa ánh mắt đặt ở trên mặt Nhiếp Chính Vương.

"Trẫm không có điên." Thanh âm của hắn nghẹn ngào, như là phải cắn chặt khớp hàm mới nói ra được.

Nhiếp Chính Vương tức giận đến mức không nói nên lời, y hung hăng nện kim thoa trên mặt đất. Kim thoa rơi xuống đất, gãy làm đôi. Một màn này rơi vào trong mắt Mộ Dung Tu, hắn cắn môi dưới, sau đó liền nhếch miệng cười.

Đầy mặt mặt hắn toàn là vết thương, lại còn nở nụ cười, thoạt nhìn vô cùng dọa người.

Nhiếp Chính Vương nhìn thấy, trong lòng ẩn nhói đau, tiến lên ôm lấy Mộ Dung Tu, một bên đi ra ngoài, một bên lớn tiếng hô: "Người đâu! Mau truyền ngự y."

Lúc Mộ Dung Tu bị ôm ra cung điện, hơi quay đầu lại liếc mắt một cái.

Không ai biết là hắn đang nhìn cái gì.

......

Mộ Dung Tu bị hủy dung, cho dù Nhiếp Chính Vương có huyết tẩy toàn bộ Ngự y cục thì gương mặt này của Mộ Dung Tu cũng không thể cứu vãn.

Nhiếp Chính Vương lần đầu tiên nếm được tư vị lực bất tòng tâm, y nhìn Mộ Dung Tu, giận đến phát điên mà mắng: "Mộ Dung Tu, em là kẻ điên sao? Ngay cả phá hủy gương mặt của mình mà em cũng dám làm?"

Toàn bộ khuôn mặt Mộ Dung Tu đều quấn vải trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Đôi mắt kia nhuận như thu thủy, hàng mi dài như lông vũ, chân chính là đôi mắt của một mỹ nhân. Chỉ là cặp mắt kia bây giờ sương mù nặng nề, một chút sáng rọi cũng không có.

"Là ngươi ép ta." Mộ Dung Tu nhẹ giọng nói, "Con cháu của Mộ Dung gia, tuyệt đối không thể là đồ chơi trong tay kẻ khác."

Nhiếp Chính Vương nghe vậy, tay áo khẽ run lên.

Mộ Dung Tu rõ ràng là chán ghét y đến mức thà rằng tự phá nát khuôn mặt của chính mình, cũng muốn cự tuyệt y.

Y nhắm mắt, trong lòng hỗn độn cảm xúc phức tạp. Ở trong lòng y, Mộ Dung Tu chính là một viên ngọc quý, hiện tại ngọc quý này vỡ nát, y có tận lực ghép lại cỡ nào, cũng không thể xóa mờ vết nứt của viên ngọc.

Nhiếp Chính Vương lần đầu tiên có cảm giác bại trận trước Mộ Dung Tu.

Mộ Dung Tu quyết tuyệt khiến y đau đớn, cũng khiến y không dám đến gần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộ Dung Tu dưỡng thương trong hai tháng. Hai tháng này, Nhiếp Chính Vương chưa từng đến gặp riêng Mộ Dung Tu. Chỉ là mỗi ngày y về phủ đều sẽ thăm hỏi tình trạng của Mộ Dung Tu từ chỗ Ngự y. Vết sẹo trên mặt Mộ Dung Tu không thể nào xóa mờ, nhưng tốt xấu vẫn bảo vệ được tính mạng. Nhiếp Chính Vương còn ra lệnh cho người tìm thợ thủ công tốt nhất chế tạo ra một cái mặt nạ tinh xảo. Khi mặt nạ này được đưa đến chỗ của Mộ Dung Tu, Mộ Dung Tu chỉ liếc mắt một cái, sau đó bình tĩnh hỏi: "Trẫm vì sao phải mang mặt nạ?"

Lương Vinh xấu hổ đáp lời, "Bệ hạ, đây là do Nhiếp Chính Vương đưa đến, nói là đưa...... đưa lễ vật sinh thần cho bệ hạ."

Mộ Dung Tu nghe vậy, cầm lấy cái mặt nạ tinh xảo kia. Mặt nạ kim sắc, mặt trên còn khắc long văn. Hắn ướm thử mặt nạ lên mặt, phát hiện vô cùng vừa với gương mặt hắn.

Lương Vinh thấy Mộ Dung Tu chịu đeo thử, vội lộ ra một nụ cười lấy lòng, "Mặt nạ này quả nhiên rất đẹp, vô cùng thích hợp với bệ hạ."

Gã vừa dứt lời, đã nhìn thấy Mộ Dung Tu thô bạo ném mặt nạ xuống đất.

Mặt nạ không vỡ, Mộ Dung Tu liền đứng dậy tàn nhẫn đạp lên trên, Lương Vinh phản ứng lại, nhanh chóng lao lên, "Bệ hạ, bệ hạ bớt giận, mặt nạ này được tỉ mỉ chế tạo, sợ là phải tốn sức rất lớn mới hủy được."

Thân Giác vẫn luôn an tĩnh đứng ở phía sau Mộ Dung Tu lúc này cũng mở miệng, "Bệ hạ chớ có dẫm, cẩn thận chân bị thương, nếu bệ hạ không thích mặt nạ này, kêu Lương tổng quản mang về là được."

Mộ Dung Tu nghe thấy lời Thân Giác nói, liền đột ngột dừng lại động tác dẫm chân lên mặt nạ. Hắn di chuyển chân đi chỗ khác, mỉm cười, "Ngươi nói đúng."

Mắt đẹp vừa chuyển, chặt chẽ mà nhìn Lương Vinh, "Lương Vinh, ngươi đem thứ này trả lại cho Nhiếp Chính Vương đi. Sinh nhật trẫm đã qua, cũng không cần hắn tặng lễ vật gì."

Nếu như gương mặt ban đầu của Mộ Dung Tu khiến người ta không thể dời mắt được, thì gương mặt hiện tại này của hắn lại khiến người khác không dám nhìn.

Lá gan Lương Vinh cũng coi như lớn, nhưng cũng không dám nhìn thẳng mặt của Mộ Dung Tu, có thể nói gương mặt của Mộ Dung Tu hiện giờ quả thực không khác gì quỷ dạ xoa.

"Bẩm, nô tài đã biết." Lương Vinh nhìn Mộ Dung Tu một cái, vội vàng cúi thấp đầu, gã nhanh chóng nhặt mặt nạ trên đất lên, rời khỏi cung điện.

Mộ Dung Tu thấy gã rời đi, ý cười trên mặt lập tức biến mất. Hắn quay đầu nhìn về phía Thân Giác, "Thân Giác, có phải trẫm hiện tại rất xấu đúng không?"

Thân Giác thấy thế, nhẹ nhàng tiến lên, cậu ôn nhu cười với Mộ Dung Tu, "Vô luận bệ hạ biến thành cái gì, nô tài chỉ cảm thấy bệ hạ chính là chân long thiên tử. Quân tử thì cần gì để ý đến tướng mạo, hơn nữa Nhiếp Chính Vương hiện tại cũng không dám thân cận với bệ hạ, đây mới là chuyện tốt."

Mộ Dung Tu nghĩ đến Nhiếp Chính Vương, liền gật đầu, "Đích xác, thế nhân toàn tục tằng, chỉ biết dùng tướng mạo để nhìn người."

Thân Giác tiếp tục nói: "Nhưng hiện tại bệ hạ không nên lơi lỏng, phải nhân cơ hội này bồi dưỡng thế lực của chính mình. Chỉ khi không có Nhiếp Chính Vương, bệ hạ mới có thể chân chính làm thiên tử."

Mộ Dung Tu nhìn cậu, ánh mắt có hơi uể oải, "Ngươi không phải không biết, hiện tại trong triều đều là bè cánh của Nhiếp Chính Vương, trẫm muốn bồi dưỡng thế lực của chính mình, sợ là không dễ dàng."

"Bệ hạ, bây giờ đang là thời điểm mở khoa thi, bệ hạ sao không ở trong này tuyển chọn ra những người ưu tú? Huống chi, Nhiếp Chính Vương làm người ương ngạnh, trong triều tuy có người siểm nịnh, nhưng cũng có người trung quân, những người đó tự nhiên sẽ hữu dụng với bệ hạ." Thân Giác nói.

Ấn đường Mộ Dung Tu nhíu chặt dần dần giãn ra, "Ngươi nói đúng, lập tức phải mở khoa thi, đây là một cơ hội tốt."

......

Mộ Dung Tu từ sau khi hủy dung, cả người dần dần xảy ra biến hóa. Ban đầu hắn chán ghét người khác nhìn hắn, đặc biệt chán ghét cái loại người hận không thể đem tầm mắt dính chặt ở trên mặt hắn. Mà hiện tại, nếu có người không dám nhìn hắn, hắn sẽ cảm thấy người này nhất định là sợ tướng mạo của hắn, sẽ lại càng tức giận hơn. Tâm tình Mộ Dung Tu dần dần trở nên bất định, có việc liền trách phạt cung nhân hầu hạ bên người.

Lương Vinh làm thái giám tổng quản hầu hạ bên người Hoàng thượng là bị phạt nhiều nhất. Mộ Dung Tu hiện tại phạt người, chuyên chọn phạt mặt, hắn sai người đi lấy lát tre ngâm nước, sau đó đánh lên mặt, thẳng đến khi gương mặt chảy máu đầm đìa mới thôi.

Lương Vinh khổ không nói nổi, đành phải trộm chạy đến điện Nhiếp Chính Vương.

"Vương gia cứu nô tài với, nô tài sợ là sống không nổi." Lương Vinh khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa. Cộng thêm gương mặt đang sưng phù của gã, thật sự vô cùng khó coi. Bởi vì gương mặt bị đánh sưng, gã nói chuyện đều hàm hàm hồ hồ không rõ.

Nhiếp Chính Vương thấy gã khóc đến nước mũi đều chảy tới trên môi, hơi hạ mi, có chút chán ghét, "Làm sao vậy?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lương Vinh khóc đến nước mắt lưng tròng, đáng thương hề hề nói: "Bệ hạ hiện tại chán ghét nô tài, từ lúc nô tài đưa cho bệ hạ cái mặt nạ kia, bệ hạ liền thường xuyên kiếm cớ trách phạt nô tài, có đôi khi nô tài thật sự không phạm sai lầm gì, nhưng bệ hạ vẫn phạt nô tài. Tuy rằng nô tài là tổng quản thái giám, kỳ thật giống y như tiểu thái giám vừa mới tiến cung. Hiện tại ai cũng dám dẫm nô tài một chân. Nhưng nô tài thảm cũng không sao, chỉ là nô tài tốt xấu gì vẫn là người của Vương gia, những người đó bây giờ đến cả mặt mũi Vương gia cũng không để ý."

Nhiếp Chính Vương nghe xong, có chút buồn cười, "Vậy ngươi muốn bổn vương phải làm gì?"

Lương Vinh nở nụ cười xấu xí, "Nô tài không dám hy vọng xa vời, chỉ cầu Vương gia cứu cái mạng chó của nô tài."

"Ngươi cũng biết mạng của ngươi là một cái mạng chó à." Nhiếp Chính Vương châm chọc nói, "Bên người Bổn vương cũng không nuôi một con chó vô dụng, ngươi nếu vô dụng như vậy, thì đi đầu thai sớm một chút đi."

Y vừa dứt lời, Dưỡng Húc lập tức rút đao bên hông ra.

Lương Vinh thấy thế, vội vàng hô to lên, "Vương gia tha mạng, nô tài hữu dụng! Hữu dụng!" Gã nhìn Dưỡng Húc cách gã càng ngày càng gần, đại não lập tức xoay chuyển nghĩ cách sống sót. Thời điểm Dưỡng Húc đi đến trước mặt gã, gã đột nhiên la lên một tiếng, "Vương gia, những chuyện này hết thảy chắc chắn có liên quan đến Thân Giác!"

Nhiếp Chính Vương nghe được cái tên Thân Giác, khẽ hừ một tiếng.

Dưỡng Húc mắt lạnh nhìn Lương Vinh, tư thế giống như kế tiếp nếu gã nói ra lời gì vô dụng liền một đao chém chết gã.

Lương Vinh bị tử vong uy hiếp, ngược lại so ngày xưa thông minh lên không ít, "Ngày ấy Bệ hạ bị thương, Thân Giác ở ngay bên cạnh bệ hạ hầu hạ. Nhưng thời điểm ngự y tới, lại không thấy Thân Giác đâu, nô tài lúc ấy đã cảm thấy kỳ quái, còn cố ý cho người đi tìm xem Thân Giác ở nơi nào, kết quả phát hiện Thân Giác cũng không có ở phòng của mình. Hơn nữa bây giờ bệ hạ vô cùng nghe lời Thân Giác, thường xuyên cho Thân Giác ở bên cạnh hầu hạ, còn không cho người khác ở cùng, nô tài cho rằng, bệ hạ nhất định là đã bị Thân Giác mê hoặc."

"Thân Giác?" Nhiếp Chính Vương nhẹ nhàng niệm ra hai chữ này, "Ngày ấy hắn có ở đó?"

Y vẫn luôn không nhớ nổi là người nào dám đập đầu y, nhưng người đó chắc chắn không phải là Mộ Dung Tu. Sau đó Mộ Dung Tu bị thương, tâm tư của y đều đặt hết trên người Mộ Dung Tu, ngược lại xem nhẹ chuyện này.

Xem ra, chuyện đêm hôm đó cũng không đơn giản.

Nhiếp Chính Vương gợn lên khóe môi, lộ ra nụ cười âm lãnh.

......

Thân Giác mới vừa trở lại chỗ ở của mình, đã thấy Đao Trạm và Dưỡng Húc.

Hôm nay Đao Trạm không hề tươi cười, ánh mắt chỉ lạnh băng nhìn cậu. Ánh mắt Thân Giác hơi tối, sau đó cười cười, "Nhị vị đại nhân tại sao lại tới đây?"

Đao Trạm lấy ra một thanh chủy thủ tinh xảo từ trong tay áo, ánh đao ánh lên trên đôi mắt Thân Giác.

"Chúng ta phụng mệnh Vương gia tới hỏi tiểu công công chút chuyện, mong rằng tiểu công công biết gì nói hết, không nửa lời dấu diếm."

Hắn ôn nhu nói, cuối cùng, còn lè lưỡi liếm lên thanh chủy thủ trong tay.

Thân Giác nghe vậy, ý cười trên mặt càng sâu, "Được."

Cậu vốn dĩ cũng không nghĩ bản thân làm những chuyện đó có thể giấu diếm được Nhiếp Chính Vương.

Đối phương tìm tới cửa là chuyện sớm muộn mà thôi, chỉ là lần này tới hơi muộn một chút.

Xem ra, Nhiếp Chính Vương quan tâm quá sẽ bị loạn.

******

Editor có lời muốn nói: Vẫn vô cùng phân vân về xưng hô, nhất là về xưng hô của Nhiếp Chính Vương đối với Mô Dung Tu ( ta - em), hong biết có nên sửa honggg =)))

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Số ký tự: 0