Thanh Khâu Lĩnh...
2024-11-18 13:21:56
A bà đã ngủ rồi, nàng lén ra ngoài lên mái nhà. Mái nhà khách điếm cao hơn những ngôi nhà khác, cuối cùng nàng cũng nhìn rõ, dòng sông không muối uốn lượn vòng quanh trấn Vô Diêm, ánh sao lấp lánh. Không biết sao, nàng lại rơi lệ.
Nàng hít một hơi thật sâu, đặt cằm lên cánh tay, nhìn cảnh trí xa xăm mà ngẩn người.
Yến Khê định dẫn hai người đi chợ, nhưng thấy trong phòng đã tắt đèn, bỗng cảm thấy cô đơn. Hắn một mình bước ra khỏi khách điếm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, lại thấy bóng dáng nhỏ bé cô độc trên mái nhà. Tìm một góc khuất, hắn cũng trèo lên mái nhà, ngồi cạnh nàng.
“Xuân Quy thật ra lại biết tìm chỗ, ở đây ngắm cảnh quả thật đẹp.” Hắn lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng, tiện tay khoác cho nàng một chiếc áo.
Xuân Quy nghiêng đầu nhìn hắn, cười cảm ơn, rồi lại ngẩn người.
Cơ hội được ở riêng với nàng như hôm nay thật hiếm hoi, Yến Khê không thể không nói thêm: “Xuân Quy trước đây thường đến thị trấn à?” Giọng hắn nhẹ nhàng, nụ cười làm sáng cả một bầu trời. Khi ở kinh thành, hắn nổi tiếng là người hiểu phong tình, mỗi khi ở những nơi đông người, danh môn khuê tú vẫn luôn muốn nhìn hắn nhiều hơn. Hôm nay, hắn không thể phân biệt được bản thân đang nịnh nọt, hay là chính mình ở kinh thành.
Xuân Quy im lặng, hắn không muốn cam lòng bại trận, lại lên tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tiếp tục hỏi.
“Còn đói không? Buổi chiều ăn muộn, giờ bụng ta lại kêu.”
Bụng Xuân Quy cũng đúng lúc kêu lên, không sớm không muộn, như đã hẹn trước. A bà nói không phải đồ ăn xin, nếu như hắn đề nghị ăn, thì đó không phải là đồ ăn xin rồi nhỉ?
“Không đói.” Xuân Quy suy nghĩ một chút, vẫn muốn giữ lại chút tự trọng.
“Vậy thì nàng đi theo giúp ta ăn được không? Một mình ta thật sự chán lắm, lại còn lo lắng cơ thể mình chưa hồi phục hoàn toàn, nếu không may ngã trên đường thì thật thảm.” Nói xong, hắn lắc đầu cười khổ, khổ nhục kế này thật sự dày công tôi luyện.
Xuân Quy gật đầu, gương mặt nghiêm túc: “Được. Cùng ngươi.” Vừa dứt lời, nàng đã nhảy lên, dưới chân nàng, những viên ngói rung rinh, Yến Khê vội vàng đứng dậy ôm lấy nàng.
“Chờ một chút, mặt.” Xuân Quy chỉ vào mặt mình, chưa bôi tro bếp, a bà đã nói không được gặp người lạ nếu không bôi tro.
“Tướng mạo nàng kinh vi thiên nhân*, sao lại phải bôi tro khi xuống núi? Sợ người khác thấy nàng xinh đẹp như vậy sao?” Lúc này a bà không có ở đây, Yến Khê cuối cùng cũng có cơ hội để nói với Xuân Quy một số điều, trên đời này có bao nhiêu nữ tử mong muốn có được một gương mặt tuyệt mỹ, nhưng nàng lại muốn giấu đi.
*kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Yến Khê vừa nói vậy, Xuân Quy lại ngẩn người. Nàng chưa từng nghĩ tại sao a bà lại bắt nàng bôi mặt, chỉ biết xuống núi thì phải bôi mặt, nhiều năm qua vẫn như vậy. Nhưng điều khiến Xuân Quy không hiểu nhất là hắn lại nói nàng đẹp như thiên tiên? Người đẹp như tiên không phải là những nữ tử ở trấn Vô Diêm sao? Ví dụ như nữ tử gặp buổi chiều kia. Nhưng nàng không muốn suy nghĩ về những điều khó hiểu này, chỉ gật đầu: “Không bôi, đi.” Nói xong, nàng vung tay, nhảy xuống mái nhà trước. Yến Khê theo sau, sau khi xuống, hắn bước nhanh đến bên cạnh nàng: “Nàng đừng đi quá xa, ở chợ có kẻ cắp đấy.” Nói xong, nhìn Xuân Quy một mình, cũng không có gì để lấy cắp, nhanh chóng sửa lại: “Còn nhiều tổ phỉ nữa, chuyên cướp các nữ tử đàng hoàng.”
Xuân Quy nghe thấy có thổ phỉ, trong lòng có chút sợ hãi, nhích lại gần bên người Yến Khê. Yến Khê đưa tay ra trước mặt nàng: “Thế này nhé, nàng nắm lấy ta, sẽ không bị lạc.”
Xuân Quy hơi khó xử, a bà đã nói không được tiếp xúc da thịt với nam tử, lúc hắn bị thương là một chuyện, giờ lại là chuyện khác. Cắn môi, mày nhíu lại, cảm thấy khó khăn.
“Nếu không nắm, bị sơn phỉ cướp mang đi, ai sẽ chăm sóc a bà?” Yến Khê cảm thấy bản thân lúc này thật sự có chút vô liêm sỉ, hãm hại lừa gạt dùng đủ mọi thủ đoạn tồi tệ. Nhưng vẻ mặt hắn không thay đổi, nhíu mày nhìn nàng, như thể những gì mình vừa nói đều là sự thật.
Xuân Quy nghĩ một chút, đúng vậy, nếu thật sự bị sơn phỉ mang đi, ai sẽ chăm sóc a bà? A bà không thể đi săn, cũng không thể hái thuốc... Bốp! Nàng vỗ tay vào tay Yến Khê, nàng làm việc nặng nhọc nhiều năm, lực tay mạnh mẽ, ngay cả Yến Khê cũng bị đánh tê tay. Cơ thể hơi cong lại, vết thương dường như cũng đau một chút.
“Lần sau… không cần phải… nghiêm trọng như vậy…” Hắn nắm lại tay nàng, cũng thấy kỳ lạ, nữ tử làm việc nặng nhọc, tay lại tinh tế hơn hắn tưởng, nắm lại không giống như những nữ tử khác, mà rất vừa vặn và thoải mái. Xuân Quy có chút không thoải mái, rút tay về, nhưng Yến Khê đã cố gắng, tự nhiên không thể để nàng dễ dàng rút tay về, lực nắm chặt hơn, nhẹ nhàng nói với nàng: “Sơn phỉ!” Xuân Quy trong lòng giật mình, lại nắm chặt hắn hơn vài phần. Yến Khê hài lòng, cảm thấy mọi thứ trước mắt khắp nơi đều thuận mắt.
Trấn Vô Diêm nằm ở ranh giới giữa Tây Lương và Đại Tề, dân phong vốn đã khai hóa, ở phố xá sầm uất náo nhiệt, khắp nơi đều thấy các cặp đôi nam nữ gắt gao dựa sát vào nhau, Xuân Quy lần đầu tiên thấy, nhìn chỗ này chỗ kia, cũng không đủ để nhìn.
Cũng có người nhìn bọn họ. Cặp đôi nam nữ này, nữ tử linh hoạt trong sáng, nam tử uy nghi quý phái, quần áo vải thô của bọn họ cũng không thể che giấu sự hòa hợp trời sinh.
“Chưa thấy đôi tiểu phu thê này bao giờ!” Một ông lão bán nước đá bên cạnh nói với khách. Yến Khê mắt điếc tai ngơ, kéo Xuân Quy chen vào đám đông.
Mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi bọn họ, Xuân Quy là người đầu tiên không chịu nổi, dừng lại trước một quầy chân giò. Chân giò được hầm trong nồi đất, bốc hơi thơm ngào ngạt, ngón tay nàng gãi gãi lòng bàn tay Yến Khê, nhìn chân giò rồi lại nhìn Yến Khê. Yến Khê hiểu ý, gọi hai phần chân giò, lợi dụng hơi nóng từ nồi đất, hai người mỗi người một cái, ăn phải nói là khí thế ngất trời. Ăn xong chân giò, bọn họ tiếp tục đến quầy mì, Xuân Quy nhìn nồi nước dùng đỏ au, chưa từng ăn vị như vậy trên núi, có chút hiếu kỳ, quay sang nói với chủ quán: “Một phần lớn.”
“Ta cũng muốn.” Yến Khê không chịu thua, vội vàng theo sau. Xuân Quy lần đầu tiên ăn đồ cay, vừa cho miếng đầu tiên vào miệng, nàng cảm thấy như có lửa trong miệng, ngay sau đó là bụng, nóng rát. Nàng cay đến ra nước mắt, lè lưỡi và dùng tay quạt gió, chân trên mặt đất nhảy dựng, Yến Khê thấy bộ dạng quẫn bách của nàng thì cười to. Cười xong, lại không nỡ, hắn đi đến quầy bên cạnh lấy một bát nước ô mai đưa cho nàng: “Uống nhanh đi, giải cay.”
Nàng hít một hơi thật sâu, đặt cằm lên cánh tay, nhìn cảnh trí xa xăm mà ngẩn người.
Yến Khê định dẫn hai người đi chợ, nhưng thấy trong phòng đã tắt đèn, bỗng cảm thấy cô đơn. Hắn một mình bước ra khỏi khách điếm, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, lại thấy bóng dáng nhỏ bé cô độc trên mái nhà. Tìm một góc khuất, hắn cũng trèo lên mái nhà, ngồi cạnh nàng.
“Xuân Quy thật ra lại biết tìm chỗ, ở đây ngắm cảnh quả thật đẹp.” Hắn lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng, tiện tay khoác cho nàng một chiếc áo.
Xuân Quy nghiêng đầu nhìn hắn, cười cảm ơn, rồi lại ngẩn người.
Cơ hội được ở riêng với nàng như hôm nay thật hiếm hoi, Yến Khê không thể không nói thêm: “Xuân Quy trước đây thường đến thị trấn à?” Giọng hắn nhẹ nhàng, nụ cười làm sáng cả một bầu trời. Khi ở kinh thành, hắn nổi tiếng là người hiểu phong tình, mỗi khi ở những nơi đông người, danh môn khuê tú vẫn luôn muốn nhìn hắn nhiều hơn. Hôm nay, hắn không thể phân biệt được bản thân đang nịnh nọt, hay là chính mình ở kinh thành.
Xuân Quy im lặng, hắn không muốn cam lòng bại trận, lại lên tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tiếp tục hỏi.
“Còn đói không? Buổi chiều ăn muộn, giờ bụng ta lại kêu.”
Bụng Xuân Quy cũng đúng lúc kêu lên, không sớm không muộn, như đã hẹn trước. A bà nói không phải đồ ăn xin, nếu như hắn đề nghị ăn, thì đó không phải là đồ ăn xin rồi nhỉ?
“Không đói.” Xuân Quy suy nghĩ một chút, vẫn muốn giữ lại chút tự trọng.
“Vậy thì nàng đi theo giúp ta ăn được không? Một mình ta thật sự chán lắm, lại còn lo lắng cơ thể mình chưa hồi phục hoàn toàn, nếu không may ngã trên đường thì thật thảm.” Nói xong, hắn lắc đầu cười khổ, khổ nhục kế này thật sự dày công tôi luyện.
Xuân Quy gật đầu, gương mặt nghiêm túc: “Được. Cùng ngươi.” Vừa dứt lời, nàng đã nhảy lên, dưới chân nàng, những viên ngói rung rinh, Yến Khê vội vàng đứng dậy ôm lấy nàng.
“Chờ một chút, mặt.” Xuân Quy chỉ vào mặt mình, chưa bôi tro bếp, a bà đã nói không được gặp người lạ nếu không bôi tro.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tướng mạo nàng kinh vi thiên nhân*, sao lại phải bôi tro khi xuống núi? Sợ người khác thấy nàng xinh đẹp như vậy sao?” Lúc này a bà không có ở đây, Yến Khê cuối cùng cũng có cơ hội để nói với Xuân Quy một số điều, trên đời này có bao nhiêu nữ tử mong muốn có được một gương mặt tuyệt mỹ, nhưng nàng lại muốn giấu đi.
*kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
Yến Khê vừa nói vậy, Xuân Quy lại ngẩn người. Nàng chưa từng nghĩ tại sao a bà lại bắt nàng bôi mặt, chỉ biết xuống núi thì phải bôi mặt, nhiều năm qua vẫn như vậy. Nhưng điều khiến Xuân Quy không hiểu nhất là hắn lại nói nàng đẹp như thiên tiên? Người đẹp như tiên không phải là những nữ tử ở trấn Vô Diêm sao? Ví dụ như nữ tử gặp buổi chiều kia. Nhưng nàng không muốn suy nghĩ về những điều khó hiểu này, chỉ gật đầu: “Không bôi, đi.” Nói xong, nàng vung tay, nhảy xuống mái nhà trước. Yến Khê theo sau, sau khi xuống, hắn bước nhanh đến bên cạnh nàng: “Nàng đừng đi quá xa, ở chợ có kẻ cắp đấy.” Nói xong, nhìn Xuân Quy một mình, cũng không có gì để lấy cắp, nhanh chóng sửa lại: “Còn nhiều tổ phỉ nữa, chuyên cướp các nữ tử đàng hoàng.”
Xuân Quy nghe thấy có thổ phỉ, trong lòng có chút sợ hãi, nhích lại gần bên người Yến Khê. Yến Khê đưa tay ra trước mặt nàng: “Thế này nhé, nàng nắm lấy ta, sẽ không bị lạc.”
Xuân Quy hơi khó xử, a bà đã nói không được tiếp xúc da thịt với nam tử, lúc hắn bị thương là một chuyện, giờ lại là chuyện khác. Cắn môi, mày nhíu lại, cảm thấy khó khăn.
“Nếu không nắm, bị sơn phỉ cướp mang đi, ai sẽ chăm sóc a bà?” Yến Khê cảm thấy bản thân lúc này thật sự có chút vô liêm sỉ, hãm hại lừa gạt dùng đủ mọi thủ đoạn tồi tệ. Nhưng vẻ mặt hắn không thay đổi, nhíu mày nhìn nàng, như thể những gì mình vừa nói đều là sự thật.
Xuân Quy nghĩ một chút, đúng vậy, nếu thật sự bị sơn phỉ mang đi, ai sẽ chăm sóc a bà? A bà không thể đi săn, cũng không thể hái thuốc... Bốp! Nàng vỗ tay vào tay Yến Khê, nàng làm việc nặng nhọc nhiều năm, lực tay mạnh mẽ, ngay cả Yến Khê cũng bị đánh tê tay. Cơ thể hơi cong lại, vết thương dường như cũng đau một chút.
“Lần sau… không cần phải… nghiêm trọng như vậy…” Hắn nắm lại tay nàng, cũng thấy kỳ lạ, nữ tử làm việc nặng nhọc, tay lại tinh tế hơn hắn tưởng, nắm lại không giống như những nữ tử khác, mà rất vừa vặn và thoải mái. Xuân Quy có chút không thoải mái, rút tay về, nhưng Yến Khê đã cố gắng, tự nhiên không thể để nàng dễ dàng rút tay về, lực nắm chặt hơn, nhẹ nhàng nói với nàng: “Sơn phỉ!” Xuân Quy trong lòng giật mình, lại nắm chặt hắn hơn vài phần. Yến Khê hài lòng, cảm thấy mọi thứ trước mắt khắp nơi đều thuận mắt.
Trấn Vô Diêm nằm ở ranh giới giữa Tây Lương và Đại Tề, dân phong vốn đã khai hóa, ở phố xá sầm uất náo nhiệt, khắp nơi đều thấy các cặp đôi nam nữ gắt gao dựa sát vào nhau, Xuân Quy lần đầu tiên thấy, nhìn chỗ này chỗ kia, cũng không đủ để nhìn.
Cũng có người nhìn bọn họ. Cặp đôi nam nữ này, nữ tử linh hoạt trong sáng, nam tử uy nghi quý phái, quần áo vải thô của bọn họ cũng không thể che giấu sự hòa hợp trời sinh.
“Chưa thấy đôi tiểu phu thê này bao giờ!” Một ông lão bán nước đá bên cạnh nói với khách. Yến Khê mắt điếc tai ngơ, kéo Xuân Quy chen vào đám đông.
Mùi thức ăn thơm phức xộc vào mũi bọn họ, Xuân Quy là người đầu tiên không chịu nổi, dừng lại trước một quầy chân giò. Chân giò được hầm trong nồi đất, bốc hơi thơm ngào ngạt, ngón tay nàng gãi gãi lòng bàn tay Yến Khê, nhìn chân giò rồi lại nhìn Yến Khê. Yến Khê hiểu ý, gọi hai phần chân giò, lợi dụng hơi nóng từ nồi đất, hai người mỗi người một cái, ăn phải nói là khí thế ngất trời. Ăn xong chân giò, bọn họ tiếp tục đến quầy mì, Xuân Quy nhìn nồi nước dùng đỏ au, chưa từng ăn vị như vậy trên núi, có chút hiếu kỳ, quay sang nói với chủ quán: “Một phần lớn.”
“Ta cũng muốn.” Yến Khê không chịu thua, vội vàng theo sau. Xuân Quy lần đầu tiên ăn đồ cay, vừa cho miếng đầu tiên vào miệng, nàng cảm thấy như có lửa trong miệng, ngay sau đó là bụng, nóng rát. Nàng cay đến ra nước mắt, lè lưỡi và dùng tay quạt gió, chân trên mặt đất nhảy dựng, Yến Khê thấy bộ dạng quẫn bách của nàng thì cười to. Cười xong, lại không nỡ, hắn đi đến quầy bên cạnh lấy một bát nước ô mai đưa cho nàng: “Uống nhanh đi, giải cay.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro