Xuất Phát Điểm Từ Diễn Viên Quần Chúng
Chương 15
2024-08-23 06:31:43
Tiếc là tài xế bỏ trốn, lúc đó không có camera giám sát, đến lúc chết, anh vẫn không biết ai là đã đâm mẹ mình.
May mà có người cứu mẹ, nếu không có thể bà đã mất máu mà qua đời trên đường.
Tô Hướng Dương đi theo mẹ ra ngoài, thực ra là muốn biết ai đã cứu mẹ.
Kiếp trước người đó đã sơ cứu cho mẹ, tìm người gọi xe cứu thương, còn giúp bà trả 400 tệ viện phí rồi mới rời đi, làm việc tốt không lưu danh.
Lúc đó mẹ mơ mơ màng màng, trời lại tối, chỉ nhớ người đó là một thanh niên tóc vàng, nhưng không rõ mặt.
Một người tốt như vậy, Tô Hướng Dương muốn báo đáp.
Tô Hướng Dương nhớ mẹ bị tai nạn ở gần cầu, sắp đến nơi rồi, còn nghe thấy tiếng xe tải, lòng anh chợt căng thẳng, định giả vờ xe bị tuột xích để gọi mẹ dừng lại.
Nhưng chưa kịp nói, phía trước bỗng có tiếng động, tiếp theo là tiếng đồ vật rơi xuống nước.
Chu Anh Anh bối rối: "Sao vậy? Phía trước có chuyện gì vậy?"
Cách khoảng một hai trăm mét, Tô Hướng Dương không nhìn rõ, chỉ có thể nói: "Chúng ta đi xem thử đi, mẹ cẩn thận."
Bây giờ đã không còn tiếng xe tải, Tô Hướng Dương yên tâm hơn nhiều, đạp xe đến cầu, thấy hàng rào bên cầu bị đâm gãy, nhìn kỹ, trên bãi cát còn có dấu xe...
Chiếc xe đâm mẹ kiếp trước, đã đâm xuống sông?
Tô Hướng Dương nhất thời không biết nói gì.
Kiếp trước mẹ bị đâm ở đây, tài xế xe tải chắc là bị giật mình sỡ hại khi đâm trúng mẹ, lúc hoàn hồn tỉnh lại, phanh gấp lại, sau đó bỏ chạy.
Nhưng hôm nay... hôm nay anh đi cùng mẹ, trên đường hai người còn nói chuyện, mẹ đến chậm hơn kiếp trước, nên không bị đâm trúng, còn tài xế do hoảng loạn, đã đâm xuống sông.
Ban đêm không có đèn đường, anh và mẹ không mang điện thoại hay đèn pin, không nhìn rõ dưới sông, cũng không nghe thấy tiếng người kêu cứu, thế này...
"A Dương, phía trước có nhà dân, con qua đó hỏi xem họ có điện thoại không, để họ báo cảnh sát." Chu Anh Anh nói, thời này nhà ai có điều kiện tốt đều đã có điện thoại, tất nhiên nhà bọn họ thì không.
Tô Hướng Dương nói: "Mẹ, mẹ đi gọi người đi, con cũng không biết nói gì." Anh muốn ở lại đây đợi xem có gặp được người đã cứu mẹ hay không.
Mấy năm nay, thanh niên không thích tiếp xúc với người lớn, con trai cũng không thích đi thăm họ hàng, Chu Anh Anh nghe Tô Hướng Dương nói vậy thì tự đạp xe đi gọi người.
Tô Hướng Dương thấy mẹ đi rồi, tiến lại gần sông, nhưng không nhìn thấy rõ thứ gì, gọi "Alo, alo" mấy tiếng cũng không ai trả lời.
May mà có người cứu mẹ, nếu không có thể bà đã mất máu mà qua đời trên đường.
Tô Hướng Dương đi theo mẹ ra ngoài, thực ra là muốn biết ai đã cứu mẹ.
Kiếp trước người đó đã sơ cứu cho mẹ, tìm người gọi xe cứu thương, còn giúp bà trả 400 tệ viện phí rồi mới rời đi, làm việc tốt không lưu danh.
Lúc đó mẹ mơ mơ màng màng, trời lại tối, chỉ nhớ người đó là một thanh niên tóc vàng, nhưng không rõ mặt.
Một người tốt như vậy, Tô Hướng Dương muốn báo đáp.
Tô Hướng Dương nhớ mẹ bị tai nạn ở gần cầu, sắp đến nơi rồi, còn nghe thấy tiếng xe tải, lòng anh chợt căng thẳng, định giả vờ xe bị tuột xích để gọi mẹ dừng lại.
Nhưng chưa kịp nói, phía trước bỗng có tiếng động, tiếp theo là tiếng đồ vật rơi xuống nước.
Chu Anh Anh bối rối: "Sao vậy? Phía trước có chuyện gì vậy?"
Cách khoảng một hai trăm mét, Tô Hướng Dương không nhìn rõ, chỉ có thể nói: "Chúng ta đi xem thử đi, mẹ cẩn thận."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ đã không còn tiếng xe tải, Tô Hướng Dương yên tâm hơn nhiều, đạp xe đến cầu, thấy hàng rào bên cầu bị đâm gãy, nhìn kỹ, trên bãi cát còn có dấu xe...
Chiếc xe đâm mẹ kiếp trước, đã đâm xuống sông?
Tô Hướng Dương nhất thời không biết nói gì.
Kiếp trước mẹ bị đâm ở đây, tài xế xe tải chắc là bị giật mình sỡ hại khi đâm trúng mẹ, lúc hoàn hồn tỉnh lại, phanh gấp lại, sau đó bỏ chạy.
Nhưng hôm nay... hôm nay anh đi cùng mẹ, trên đường hai người còn nói chuyện, mẹ đến chậm hơn kiếp trước, nên không bị đâm trúng, còn tài xế do hoảng loạn, đã đâm xuống sông.
Ban đêm không có đèn đường, anh và mẹ không mang điện thoại hay đèn pin, không nhìn rõ dưới sông, cũng không nghe thấy tiếng người kêu cứu, thế này...
"A Dương, phía trước có nhà dân, con qua đó hỏi xem họ có điện thoại không, để họ báo cảnh sát." Chu Anh Anh nói, thời này nhà ai có điều kiện tốt đều đã có điện thoại, tất nhiên nhà bọn họ thì không.
Tô Hướng Dương nói: "Mẹ, mẹ đi gọi người đi, con cũng không biết nói gì." Anh muốn ở lại đây đợi xem có gặp được người đã cứu mẹ hay không.
Mấy năm nay, thanh niên không thích tiếp xúc với người lớn, con trai cũng không thích đi thăm họ hàng, Chu Anh Anh nghe Tô Hướng Dương nói vậy thì tự đạp xe đi gọi người.
Tô Hướng Dương thấy mẹ đi rồi, tiến lại gần sông, nhưng không nhìn thấy rõ thứ gì, gọi "Alo, alo" mấy tiếng cũng không ai trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro