Xuống Nông Thôn Trước Năm 70, Nữ Trí Thức Ốm Yếu Mang Không Gian Dọn Sạch Cả Nhà
Chương 18
Thu Thủy Doanh Doanh
2024-10-31 10:26:35
Mọi người vừa nhìn thấy ông ta trở về, vội vàng tản ra một chút, để ông ta có thể nhìn thấy nhân vật chính của sự việc.
Ánh mắt Lâm Hòa Bình đầu tiên nhìn thấy là Phương Tuệ Lan với vẻ mặt luống cuống, bên cạnh là Lâm Tư Tư mặt lạnh như tiền, cuối cùng là Lâm Thanh Nhan với dáng người nhỏ nhắn nhất, đứng một bên với vẻ mặt lạnh lùng.
Ông ta nhíu mày, trong đầu hiện lên mấy dấu hỏi lớn.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao lại là người nhà của ông ta?
Ông ta nhanh chóng suy nghĩ, nếu là người nhà của ông ta gây chuyện, nhất định phải nhanh chóng đưa bọn họ về nhà, tuyệt đối không thể để mất mặt trước mặt những người hàng xóm này.
Ông ta cười nói: “Tuệ Lan, Tư Tư và Thanh Nhan, ba mẹ con đang làm gì trong sân vậy? Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Phương Tuệ Lan thấy ông ta trở về, cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, hiện tại đối phương lại cho bà ta bậc thang để đi xuống, bà ta vội vàng gọi Lâm Tư Tư và Lâm Thanh Nhan.
“Tư Tư, Thanh Nhan, bố con về rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”
Lâm Tư Tư lập tức định về nhà, nhưng Lâm Thanh Nhan vẫn đứng im tại chỗ.
Phương Tuệ Lan kéo tay cô: “Thanh Nhan, con gái ngoan của mẹ, về nhà thôi, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con.”
Hàng xóm: Ọe~
Lâm Thanh Nhan vẫn đứng im, cô lạnh lùng nói: “Tôi thà chết đói, chết rét ở đây còn hơn là về nhà bị hai người đánh chết.”
“Cái gì?”
Lời Lâm Thanh Nhan vừa thốt ra, Phương Tuệ Lan càng thêm luống cuống, chẳng phải con nhỏ này lại muốn vạch trần bộ mặt thật của bà ta sao?
Lâm Hòa Bình cũng cau mày hơn.
Xem ra đúng là ba mẹ con họ đang mâu thuẫn, nhưng ông ta chợt cảm thấy Lâm Thanh Nhan hôm nay có gì đó không đúng.
Từ lời nói của cô lúc nãy và biểu cảm của cô từ lúc ông ta về đến giờ, ông ta phát hiện ra cô có vẻ khác so với trước đây.
Trước kia, Lâm Thanh Nhan lúc nào cũng rụt rè, chẳng có chính kiến, răm rắp nghe lời mẹ con bà ta, nói năng ấp úng, chẳng dám lớn tiếng.
Vậy mà bây giờ, Lâm Thanh Nhan lại lạnh lùng, dứt khoát, ánh mắt kiên định, quả cảm.
Chỉ mới có mỗi một buổi chiều ông ta không có nhà, đứa trẻ nhu nhược, lúc nào cũng e dè ấy lại thay đổi chóng mặt như vậy?
Còn nữa, vừa rồi cô có nói gì mà đánh chết, rốt cuộc đã xảy ra mâu thuẫn gì?
Nhưng mà, dù ba người phụ nữ này có mâu thuẫn gì đi chăng nữa cũng không thể để hàng xóm xem chuyện cười, để bản thân mất mặt được.
Ông ta hòa nhã nói: “Thanh Nhan, có chuyện gì về nhà nói với bố, bố về rồi, bố giải quyết cho con.”
Lâm Thanh Nhan ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ông ta, người đàn ông trung niên trước mặt quả thực có ngoại hình ưa nhìn, ngũ quan hài hòa, có thể dùng từ xuất sắc để hình dung, ước chừng cao khoảng mét tám mấy, dáng người cân đối, chẳng thấy dấu vết nào của tuổi tác.
Chẳng trách mẹ của nguyên chủ có thể để mắt đến một người công nhân bình thường như ông ta, thì ra ông ta cũng có chút ưu điểm.
Chỉ là, vẻ ngoài xuất sắc ấy của ông ta chẳng thể che đậy được bộ mặt xấu xa của một người cha tồi.
Ánh mắt Lâm Hòa Bình đầu tiên nhìn thấy là Phương Tuệ Lan với vẻ mặt luống cuống, bên cạnh là Lâm Tư Tư mặt lạnh như tiền, cuối cùng là Lâm Thanh Nhan với dáng người nhỏ nhắn nhất, đứng một bên với vẻ mặt lạnh lùng.
Ông ta nhíu mày, trong đầu hiện lên mấy dấu hỏi lớn.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao lại là người nhà của ông ta?
Ông ta nhanh chóng suy nghĩ, nếu là người nhà của ông ta gây chuyện, nhất định phải nhanh chóng đưa bọn họ về nhà, tuyệt đối không thể để mất mặt trước mặt những người hàng xóm này.
Ông ta cười nói: “Tuệ Lan, Tư Tư và Thanh Nhan, ba mẹ con đang làm gì trong sân vậy? Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Phương Tuệ Lan thấy ông ta trở về, cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, hiện tại đối phương lại cho bà ta bậc thang để đi xuống, bà ta vội vàng gọi Lâm Tư Tư và Lâm Thanh Nhan.
“Tư Tư, Thanh Nhan, bố con về rồi, chúng ta mau về nhà thôi.”
Lâm Tư Tư lập tức định về nhà, nhưng Lâm Thanh Nhan vẫn đứng im tại chỗ.
Phương Tuệ Lan kéo tay cô: “Thanh Nhan, con gái ngoan của mẹ, về nhà thôi, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con.”
Hàng xóm: Ọe~
Lâm Thanh Nhan vẫn đứng im, cô lạnh lùng nói: “Tôi thà chết đói, chết rét ở đây còn hơn là về nhà bị hai người đánh chết.”
“Cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời Lâm Thanh Nhan vừa thốt ra, Phương Tuệ Lan càng thêm luống cuống, chẳng phải con nhỏ này lại muốn vạch trần bộ mặt thật của bà ta sao?
Lâm Hòa Bình cũng cau mày hơn.
Xem ra đúng là ba mẹ con họ đang mâu thuẫn, nhưng ông ta chợt cảm thấy Lâm Thanh Nhan hôm nay có gì đó không đúng.
Từ lời nói của cô lúc nãy và biểu cảm của cô từ lúc ông ta về đến giờ, ông ta phát hiện ra cô có vẻ khác so với trước đây.
Trước kia, Lâm Thanh Nhan lúc nào cũng rụt rè, chẳng có chính kiến, răm rắp nghe lời mẹ con bà ta, nói năng ấp úng, chẳng dám lớn tiếng.
Vậy mà bây giờ, Lâm Thanh Nhan lại lạnh lùng, dứt khoát, ánh mắt kiên định, quả cảm.
Chỉ mới có mỗi một buổi chiều ông ta không có nhà, đứa trẻ nhu nhược, lúc nào cũng e dè ấy lại thay đổi chóng mặt như vậy?
Còn nữa, vừa rồi cô có nói gì mà đánh chết, rốt cuộc đã xảy ra mâu thuẫn gì?
Nhưng mà, dù ba người phụ nữ này có mâu thuẫn gì đi chăng nữa cũng không thể để hàng xóm xem chuyện cười, để bản thân mất mặt được.
Ông ta hòa nhã nói: “Thanh Nhan, có chuyện gì về nhà nói với bố, bố về rồi, bố giải quyết cho con.”
Lâm Thanh Nhan ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào ông ta, người đàn ông trung niên trước mặt quả thực có ngoại hình ưa nhìn, ngũ quan hài hòa, có thể dùng từ xuất sắc để hình dung, ước chừng cao khoảng mét tám mấy, dáng người cân đối, chẳng thấy dấu vết nào của tuổi tác.
Chẳng trách mẹ của nguyên chủ có thể để mắt đến một người công nhân bình thường như ông ta, thì ra ông ta cũng có chút ưu điểm.
Chỉ là, vẻ ngoài xuất sắc ấy của ông ta chẳng thể che đậy được bộ mặt xấu xa của một người cha tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro