Xuống Nông Thôn Trước Năm 70, Nữ Trí Thức Ốm Yếu Mang Không Gian Dọn Sạch Cả Nhà
Chương 29
Thu Thủy Doanh Doanh
2024-10-31 10:26:35
Ông ta ngàn lần vạn lần cũng không ngờ tới, có một ngày ông ta lại bị cô làm khó dễ.
Chẳng lẽ trước kia ông ta nhìn thấy một Lâm Thanh Nhan nhu nhược đều là giả, bây giờ mới lộ ra bộ mặt thật của cô.
Con nhỏ chết tiệt này vậy mà có thể che giấu sâu như vậy sao?
“Thanh Nhan, con xem...”
“Không cần nói nữa, ngày mai con sẽ đi tìm xưởng trưởng, ông ấy không giải quyết, con sẽ đi tìm cán bộ, con không tin không có ai có thể đứng ra đòi lại công bằng cho con.” Lâm Thanh Nhan giơ tay lên ngắt lời Lâm Hòa Bình, “Con tin bố có thể làm được.”
Lâm Hòa Bình cắn răng, trong tay ông ta thật sự không có nhiều tiền như vậy.
Những năm qua, tiền lương của ông ta cộng với của Phương Tuệ Lan thoạt nhìn thì không ít, nhưng trên thực tế bọn họ cũng tiêu không ít, Phương Tuệ Lan và Lâm Tư Tư thường xuyên sắm sửa quần áo, Lâm Quang Huy ra ngoài ăn uống đều xin tiền bọn họ, cộng thêm việc đi biếu xén lãnh đạo, tiền trợ cấp của mẹ Lâm Thanh Nhan đều sắp bị bọn họ tiêu hết sạch, Lâm Thanh Nhan đột nhiên đòi tiền, ông ta tính toán trong nhà chỉ còn một nghìn ba trăm đồng, số còn lại chỉ có thể ra ngoài vay mượn.
Lâm Hòa Bình nghiến răng, ông ta không thể để Lâm Thanh Nhan hủy hoại tiền đồ của mình, có đi vay cũng phải vay đủ tiền đưa cho Lâm Thanh Nhan.
Đợi ông ta lên chức chủ nhiệm phân xưởng, mỗi tháng tiền lương lại tăng lên một khoản kha khá, về sau còn có thể tiếp tục thăng chức lên phó xưởng trưởng, xưởng trưởng, nghĩ kỹ lại, vì kế hoạch lâu dài, hiện tại bỏ ra số tiền này cũng rất đáng giá.
“Được rồi, Thanh Nhan, bây giờ bố sẽ ra ngoài vay tiền.”
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, ông ta sợ rằng bản thân có vay cũng không đủ.
Khi ông ta đứng dậy, ánh mắt liếc thấy Lâm Tư Tư đang ngồi bên cạnh, trong lòng bỗng chốc nảy ra chủ ý.
Chờ Cố Minh Chu và Lâm Thanh Nhan hủy hôn, là có thể đính hôn với Lâm Tư Tư rồi, Cố Minh Chu thường năm ở trong quân đội, nhất định dành dụm được một khoản tiền trợ cấp, cha mẹ anh ta lại đều là lãnh đạo của nhà máy dệt, trong tay chắc chắn cũng có không ít tiền tích góp, có thể trước tiên để Lâm Tư Tư mượn Cố Minh Chu một ít, sau này hai người bọn họ đính hôn, rồi kết hôn, đều thành người một nhà, số tiền này còn trả với chả trả cái gì nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, chủ ý này quả thật là hay.
Thế là, ông ta liền gọi Lâm Tư Tư, "Tư Tư, con vào phòng với bố một lát, bố có chuyện muốn nói với con."
"Có chuyện gì vậy Bố?"
Lâm Tư Tư vội vàng đứng dậy, đi theo Lâm Hòa Bình vào trong phòng.
Lâm Hòa Bình bèn đem suy nghĩ của mình nói với Lâm Tư Tư: "Tư Tư, Minh Chu nó thích con như vậy, không có khả năng ngay cả năm trăm đồng cũng không chịu cho con mượn. Lần này coi như con giúp bố một việc, đợi đến lúc con gả đi, bô nhất định sẽ chuẩn bị cho con của hồi môn thật hậu hĩnh."
Chẳng lẽ trước kia ông ta nhìn thấy một Lâm Thanh Nhan nhu nhược đều là giả, bây giờ mới lộ ra bộ mặt thật của cô.
Con nhỏ chết tiệt này vậy mà có thể che giấu sâu như vậy sao?
“Thanh Nhan, con xem...”
“Không cần nói nữa, ngày mai con sẽ đi tìm xưởng trưởng, ông ấy không giải quyết, con sẽ đi tìm cán bộ, con không tin không có ai có thể đứng ra đòi lại công bằng cho con.” Lâm Thanh Nhan giơ tay lên ngắt lời Lâm Hòa Bình, “Con tin bố có thể làm được.”
Lâm Hòa Bình cắn răng, trong tay ông ta thật sự không có nhiều tiền như vậy.
Những năm qua, tiền lương của ông ta cộng với của Phương Tuệ Lan thoạt nhìn thì không ít, nhưng trên thực tế bọn họ cũng tiêu không ít, Phương Tuệ Lan và Lâm Tư Tư thường xuyên sắm sửa quần áo, Lâm Quang Huy ra ngoài ăn uống đều xin tiền bọn họ, cộng thêm việc đi biếu xén lãnh đạo, tiền trợ cấp của mẹ Lâm Thanh Nhan đều sắp bị bọn họ tiêu hết sạch, Lâm Thanh Nhan đột nhiên đòi tiền, ông ta tính toán trong nhà chỉ còn một nghìn ba trăm đồng, số còn lại chỉ có thể ra ngoài vay mượn.
Lâm Hòa Bình nghiến răng, ông ta không thể để Lâm Thanh Nhan hủy hoại tiền đồ của mình, có đi vay cũng phải vay đủ tiền đưa cho Lâm Thanh Nhan.
Đợi ông ta lên chức chủ nhiệm phân xưởng, mỗi tháng tiền lương lại tăng lên một khoản kha khá, về sau còn có thể tiếp tục thăng chức lên phó xưởng trưởng, xưởng trưởng, nghĩ kỹ lại, vì kế hoạch lâu dài, hiện tại bỏ ra số tiền này cũng rất đáng giá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, Thanh Nhan, bây giờ bố sẽ ra ngoài vay tiền.”
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, ông ta sợ rằng bản thân có vay cũng không đủ.
Khi ông ta đứng dậy, ánh mắt liếc thấy Lâm Tư Tư đang ngồi bên cạnh, trong lòng bỗng chốc nảy ra chủ ý.
Chờ Cố Minh Chu và Lâm Thanh Nhan hủy hôn, là có thể đính hôn với Lâm Tư Tư rồi, Cố Minh Chu thường năm ở trong quân đội, nhất định dành dụm được một khoản tiền trợ cấp, cha mẹ anh ta lại đều là lãnh đạo của nhà máy dệt, trong tay chắc chắn cũng có không ít tiền tích góp, có thể trước tiên để Lâm Tư Tư mượn Cố Minh Chu một ít, sau này hai người bọn họ đính hôn, rồi kết hôn, đều thành người một nhà, số tiền này còn trả với chả trả cái gì nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, chủ ý này quả thật là hay.
Thế là, ông ta liền gọi Lâm Tư Tư, "Tư Tư, con vào phòng với bố một lát, bố có chuyện muốn nói với con."
"Có chuyện gì vậy Bố?"
Lâm Tư Tư vội vàng đứng dậy, đi theo Lâm Hòa Bình vào trong phòng.
Lâm Hòa Bình bèn đem suy nghĩ của mình nói với Lâm Tư Tư: "Tư Tư, Minh Chu nó thích con như vậy, không có khả năng ngay cả năm trăm đồng cũng không chịu cho con mượn. Lần này coi như con giúp bố một việc, đợi đến lúc con gả đi, bô nhất định sẽ chuẩn bị cho con của hồi môn thật hậu hĩnh."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro