Xuống Nông Thôn Trước Năm 70, Nữ Trí Thức Ốm Yếu Mang Không Gian Dọn Sạch Cả Nhà
Chương 44
Thu Thủy Doanh Doanh
2024-10-31 10:26:35
Tên điên tuy điên cuồng, nhưng quân nhân được huấn luyện bài bản, thân thủ lại rất tốt.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Chưa đầy mấy phút, quân nhân kia đã đoạt được con dao phay trong tay tên điên, và ghì người xuống đất, nhưng cánh tay của anh lại bị tên điên chém bị thương.
Lúc này, mới có người dám tiến lên, giúp anh cùng nhau khống chế tên điên.
“Đồng chí quân nhân, tay anh bị thương rồi, tên điên này giao cho chúng tôi, anh mau đi bệnh viện chữa trị đi.”
Lục Chính Đình nhìn thoáng qua vết thương trên cánh tay đang không ngừng chảy máu, giao tên điên cho những người khác, dùng tay kia nắm chặt chỗ bị thương, đứng dậy.
Lâm Thanh Nhan thấy anh dùng tay che vết thương, máu vẫn không ngừng tuôn ra từ kẽ tay, cô vội vàng đi tới.
“Đồng chí quân nhân, tay anh cần phải cầm máu kịp thời.”
Lục Chính Đình nhìn cô gái nhỏ đi tới, “Ừ, tôi đang định đến bệnh viện đây.”
“Để tôi giúp anh cầm máu trước đã, rồi anh hãy đến bệnh viện, như vậy sẽ không bị mất máu nhiều.”
Cô tiện tay lấy trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng sạch sẽ, ngước mắt nhìn Lục Chính Đình: “Khăn này sạch sẽ, anh bỏ tay ra trước đi, tôi băng bó cho anh, ít nhất có thể cầm máu phần nào.”
Lục Chính Đình hơi sững người, nhìn thoáng qua chiếc khăn tay trắng tinh trong tay cô gái nhỏ, sau đó gật đầu.
Anh gần một mét chín, cô mới chỉ cao chưa đến một mét sáu, chiều cao tổng thể của cô chỉ có thể đến vai anh.
Vết thương của anh ở bắp tay, để có thể băng bó cho anh tốt hơn, cô nói: “Anh hơi cúi người xuống một chút.”
“Được.”
Anh vội vàng khom người xuống, hạ thấp vị trí vết thương đến độ cao phù hợp với cô, đợi Lâm Thanh Nhan nói một tiếng “Được” xong, anh liền buông tay đang nắm chặt cánh tay bị thương ra.
Vết thương không ngừng rỉ ra những giọt máu, Lâm Thanh Nhan nhanh nhẹn quấn chiếc khăn tay lên cánh tay anh, đồng thời dùng những ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng ấn vào huyệt vị xung quanh vết thương của anh, đợi cô băng bó xong, máu ở vết thương quả thật đã ngừng chảy không ít.
Phần được khăn tay màu trắng bao bọc, chỉ còn một chút máu thấm ra ngoài.
Lục Chính Đình cảm thấy vết thương được cô băng bó dường như không còn đau như vậy nữa, anh nhìn Lâm Thanh Nhan, cô gái nhỏ gầy gầy nhỏ nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa bằng bàn tay anh mang theo vẻ nhợt nhạt bệnh tật, nhưng đôi mắt to lại đặc biệt trong veo sáng ngời.
Trong lúc anh đang nhìn Lâm Thanh Nhan, Lâm Thanh Nhan cũng ngẩng đầu nhìn anh. Ấn tượng duy nhất của cô về đối phương chính là đẹp trai, nhưng hiện tại cô không có thời gian để ngắm trai đẹp, vội vàng nhắc nhở anh: “Đồng chí, hay là đồng chí quay lại bệnh viện đi, vết thương của đồng chí cần được sát trùng đấy."
Lục Chính Đình lúc này mới hoàn hồn: “Được, đồng chí, thật sự cảm ơn đồng chí.”
“Không có gì.”
Anh vô thức nhìn chiếc khăn tay: “Đồng chí, có thể cho tôi biết họ tên và địa chỉ nhà của đồng chí được không, để tôi đích thân đến cảm ơn, còn có đồ của đồng chí…”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Chưa đầy mấy phút, quân nhân kia đã đoạt được con dao phay trong tay tên điên, và ghì người xuống đất, nhưng cánh tay của anh lại bị tên điên chém bị thương.
Lúc này, mới có người dám tiến lên, giúp anh cùng nhau khống chế tên điên.
“Đồng chí quân nhân, tay anh bị thương rồi, tên điên này giao cho chúng tôi, anh mau đi bệnh viện chữa trị đi.”
Lục Chính Đình nhìn thoáng qua vết thương trên cánh tay đang không ngừng chảy máu, giao tên điên cho những người khác, dùng tay kia nắm chặt chỗ bị thương, đứng dậy.
Lâm Thanh Nhan thấy anh dùng tay che vết thương, máu vẫn không ngừng tuôn ra từ kẽ tay, cô vội vàng đi tới.
“Đồng chí quân nhân, tay anh cần phải cầm máu kịp thời.”
Lục Chính Đình nhìn cô gái nhỏ đi tới, “Ừ, tôi đang định đến bệnh viện đây.”
“Để tôi giúp anh cầm máu trước đã, rồi anh hãy đến bệnh viện, như vậy sẽ không bị mất máu nhiều.”
Cô tiện tay lấy trong túi ra một chiếc khăn tay màu trắng sạch sẽ, ngước mắt nhìn Lục Chính Đình: “Khăn này sạch sẽ, anh bỏ tay ra trước đi, tôi băng bó cho anh, ít nhất có thể cầm máu phần nào.”
Lục Chính Đình hơi sững người, nhìn thoáng qua chiếc khăn tay trắng tinh trong tay cô gái nhỏ, sau đó gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh gần một mét chín, cô mới chỉ cao chưa đến một mét sáu, chiều cao tổng thể của cô chỉ có thể đến vai anh.
Vết thương của anh ở bắp tay, để có thể băng bó cho anh tốt hơn, cô nói: “Anh hơi cúi người xuống một chút.”
“Được.”
Anh vội vàng khom người xuống, hạ thấp vị trí vết thương đến độ cao phù hợp với cô, đợi Lâm Thanh Nhan nói một tiếng “Được” xong, anh liền buông tay đang nắm chặt cánh tay bị thương ra.
Vết thương không ngừng rỉ ra những giọt máu, Lâm Thanh Nhan nhanh nhẹn quấn chiếc khăn tay lên cánh tay anh, đồng thời dùng những ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng ấn vào huyệt vị xung quanh vết thương của anh, đợi cô băng bó xong, máu ở vết thương quả thật đã ngừng chảy không ít.
Phần được khăn tay màu trắng bao bọc, chỉ còn một chút máu thấm ra ngoài.
Lục Chính Đình cảm thấy vết thương được cô băng bó dường như không còn đau như vậy nữa, anh nhìn Lâm Thanh Nhan, cô gái nhỏ gầy gầy nhỏ nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn chưa bằng bàn tay anh mang theo vẻ nhợt nhạt bệnh tật, nhưng đôi mắt to lại đặc biệt trong veo sáng ngời.
Trong lúc anh đang nhìn Lâm Thanh Nhan, Lâm Thanh Nhan cũng ngẩng đầu nhìn anh. Ấn tượng duy nhất của cô về đối phương chính là đẹp trai, nhưng hiện tại cô không có thời gian để ngắm trai đẹp, vội vàng nhắc nhở anh: “Đồng chí, hay là đồng chí quay lại bệnh viện đi, vết thương của đồng chí cần được sát trùng đấy."
Lục Chính Đình lúc này mới hoàn hồn: “Được, đồng chí, thật sự cảm ơn đồng chí.”
“Không có gì.”
Anh vô thức nhìn chiếc khăn tay: “Đồng chí, có thể cho tôi biết họ tên và địa chỉ nhà của đồng chí được không, để tôi đích thân đến cảm ơn, còn có đồ của đồng chí…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro