Xuống Nông Thôn Trước Năm 70, Nữ Trí Thức Ốm Yếu Mang Không Gian Dọn Sạch Cả Nhà
Chương 50
Thu Thủy Doanh Doanh
2024-10-31 10:26:35
Khi bà ra đến cổng, nhìn thấy Lâm Thanh Nhan, cô vẫn đang lấy tay che miệng ho.
Nhìn thấy bà, Lâm Thanh Nhan từ từ ho chậm lại, nhìn bà nói: “Bác gái, không ngờ muốn gặp bác một lần lại khó khăn đến vậy.”
Lúc này, mẹ Cố bỗng nhận ra có lẽ cô không ho nặng đến vậy, đây là cố tình diễn khổ nhục kế, muốn dụ bà ra đây.
Không hổ là con trai bà nói nha đầu này đã thay đổi, đúng là thông minh hơn trước nhiều rồi.
Bà đi đến trước mặt Lâm Thanh Nhan, giả vờ quan tâm: “Thanh Nhan, sức khỏe cháu yếu như vậy, nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng có chạy lung tung. Bác bảo vệ đã nói với cháu là tan làm bác sẽ đến thăm cháu rồi mà, sao cháu còn đợi ở đây?”
“Bác gái, cháu sợ cháu đi rồi, tan làm bác lại không có thời gian đến thăm cháu. Hôm nay cháu đến đây là muốn cáo biệt bác, ngày kia cháu phải xuống nông thôn rồi. Đương nhiên, đây không phải là chuyện chính, chủ yếu là cháu muốn nói với bác, anh Minh Chu đã đề nghị hủy hôn với cháu. Năm đó, mẹ cháu cứu bác một mạng, hai người kết nghĩa tỷ muội, mới có hôn ước của chúng cháu. Bây giờ anh ấy muốn hủy hôn, vậy xin bác trả lại số tiền bán mạng năm đó của mẹ cháu, coi như ân tình của mẹ cháu với bác đến đây là chấm dứt.”
“Cái gì? Tiền mạng sống ư?”
“Sao cơ? Bác gái à, chẳng lẽ mạng sống của bác không đáng giá sao?”
“Không phải.” Sắc mặt mẹ Cố bắt đầu trở nên mất tự nhiên, thầm mắng Lâm Thanh Nhan miệng lưỡi sắc bén.
“Thanh Nhan, chẳng phải cháu không thích Minh Chu sao? Hai đứa từ hôn, thằng bé cũng được giải thoát rồi còn gì.”
Lâm Thanh Nhan biết bà ta đang cố tình đánh trống lảng: “Bác gái, trước đây cháu với anh ấy thế nào không quan trọng, chỉ cần bác trả lại cháu tiền chuộc mạng, sau này chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Đồng chí Cố Minh Chu chắc đã nói với bác rồi, ba ngàn đồng, cháu muốn cũng không nhiều.”
“Vậy mà còn không nhiều!” Mẹ Cố cười lạnh: “Chưa nói đến mạng sống của tôi đáng giá bao nhiêu, nhưng tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy.”
“Cháu không quan tâm bác có hay không, bác có thể nói là không có, cháu chỉ muốn tiền, không muốn biết bác lấy tiền bằng cách nào. Năm đó mẹ cháu cứu bác nhiều người biết, ba giờ chiều nay, cháu không nhận được tiền, chuyện bác và con trai vong ân bội nghĩa cũng sẽ bị nhiều người biết. Cháu nói xong rồi, còn bác có muốn bỏ ra ba ngàn đồng tiền chuộc mạng hay không thì tự mình xem xét đi.”
Lâm Thanh Nhan không muốn nói nhảm với bà ta nữa, nói xong liền xoay người bỏ đi, bóng lưng kiên quyết, không cho mẹ Cố chút đường thương lượng.
Cho dù bà ta có hạ giá, Lâm Thanh Nhan cũng sẽ không đồng ý.
Mẹ Cố tức giận nghiến răng, nắm chặt tay, “Con nha đầu miệng lưỡi sắc bén, thật không ngờ có ngày lại bị nó nắm thóp.”
Nói chuyện với mẹ Cố xong, Lâm Thanh Nhan cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô bỗng nhiên lại nhớ tới Lâm Tư Tư, Lâm Tư Tư trăm phương ngàn kế muốn gả vào nhà họ Cố, không biết gặp phải bà mẹ chồng khó tính như mẹ Cố, sau này cuộc sống sẽ như thế nào.
Buổi trưa cô phải đến nhà hàng quốc doanh bán công việc, hiện tại còn chưa đến giờ, cô liền đi dạo dọc đường.
Đi mãi, cô đi đến bên cạnh một trạm thu mua phế liệu, xuyên không và nhặt được bảo bối ở trạm thu mua phế liệu gần như là motip quen thuộc, rất nhiều nữ chính xuyên không đến trạm thu mua phế liệu đều nhặt được không ít đồ tốt, đã đến rồi, cô nhất định phải vào trong dạo một vòng.
Tuy hiện tại cô vẫn mang một cơ thể ốm yếu, nhưng cô tràn đầy mong đợi vào tương lai.
Cửa trạm thu mua phế liệu không có ai, cô đi vào, nhìn thấy một ông lão đang dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất, bên cạnh còn có những tờ báo cũ, vỏ chăn bông rách, giấy gói kẹo...
Ông lão nhìn thấy cô, hỏi: “Cô gái, cháu muốn gì?”
“Ông ơi, cháu muốn mua ít giấy báo dán tường, rồi lấy thêm ít củi nhóm lửa.”
Ông lão liếc mắt sang một bên, “Sang đó tìm đi, chỉ được lấy những gì cháu cần thôi, không dùng đến thì đừng có động vào, kẻo làm lộn xộn, lại phải dọn dẹp.”
“Cháu biết rồi.”
Ông lão tìm trong đống giấy vụn một lúc, sau đó chậm rãi đi về phía một đống đồ gỗ đã hỏng.
Những món đồ này phần lớn là bị đập phá lúc đấu tố bọn tư bản, mỗi món đều không còn nguyên vẹn, chân bàn, chân ghế, ván gỗ, nằm ngổn ngang, không có món nào hoàn chỉnh, thực sự không dùng được nữa, nên mới mang đến trạm thu mua phế liệu.
Đồ đạc của nhà tư bản xưa nay đều là hàng cao cấp, phần lớn đều được làm từ gỗ quý như hoàng hoa lê, gỗ đàn hương.
Cô tùy ý cầm một cái chân bàn lên, giơ tay gõ gõ, không có gì đáng ngờ.
Lại cầm một cái chân ghế lên, gõ gõ, hửm? Hình như âm thanh không giống lúc nãy, nhân lúc ông lão không chú ý, cô liền cất vào trong không gian.
Cô lại đến một đống tủ vỡ lục lọi một lúc, quả nhiên thời đại này ở trạm thu mua phế liệu đều là đồ tốt, cô tìm thấy một ngăn kéo bí mật trong một chiếc tủ.
Chắc là do cô may mắn, trong ngăn kéo bí mật này có một đôi vòng tay ngọc bích chạm hoa, còn có một cây trâm cài tóc bằng vàng hình chim phượng, những thứ này bây giờ đều là đồ không thể nhìn thấy ánh sáng, không thể mua trực tiếp với ông lão được, cô vội vàng cất vào trong không gian.
Ôi chao, dưới tủ còn có một cái bát sứ xanh trắng dính bùn đất, nghe nói hồi này nhiều người lấy đồ cổ ra đựng cơm, cũng chẳng quản nó là đồ niên đại nào, cô liền cất thẳng vào không gian.
Nhìn thấy bà, Lâm Thanh Nhan từ từ ho chậm lại, nhìn bà nói: “Bác gái, không ngờ muốn gặp bác một lần lại khó khăn đến vậy.”
Lúc này, mẹ Cố bỗng nhận ra có lẽ cô không ho nặng đến vậy, đây là cố tình diễn khổ nhục kế, muốn dụ bà ra đây.
Không hổ là con trai bà nói nha đầu này đã thay đổi, đúng là thông minh hơn trước nhiều rồi.
Bà đi đến trước mặt Lâm Thanh Nhan, giả vờ quan tâm: “Thanh Nhan, sức khỏe cháu yếu như vậy, nên ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng có chạy lung tung. Bác bảo vệ đã nói với cháu là tan làm bác sẽ đến thăm cháu rồi mà, sao cháu còn đợi ở đây?”
“Bác gái, cháu sợ cháu đi rồi, tan làm bác lại không có thời gian đến thăm cháu. Hôm nay cháu đến đây là muốn cáo biệt bác, ngày kia cháu phải xuống nông thôn rồi. Đương nhiên, đây không phải là chuyện chính, chủ yếu là cháu muốn nói với bác, anh Minh Chu đã đề nghị hủy hôn với cháu. Năm đó, mẹ cháu cứu bác một mạng, hai người kết nghĩa tỷ muội, mới có hôn ước của chúng cháu. Bây giờ anh ấy muốn hủy hôn, vậy xin bác trả lại số tiền bán mạng năm đó của mẹ cháu, coi như ân tình của mẹ cháu với bác đến đây là chấm dứt.”
“Cái gì? Tiền mạng sống ư?”
“Sao cơ? Bác gái à, chẳng lẽ mạng sống của bác không đáng giá sao?”
“Không phải.” Sắc mặt mẹ Cố bắt đầu trở nên mất tự nhiên, thầm mắng Lâm Thanh Nhan miệng lưỡi sắc bén.
“Thanh Nhan, chẳng phải cháu không thích Minh Chu sao? Hai đứa từ hôn, thằng bé cũng được giải thoát rồi còn gì.”
Lâm Thanh Nhan biết bà ta đang cố tình đánh trống lảng: “Bác gái, trước đây cháu với anh ấy thế nào không quan trọng, chỉ cần bác trả lại cháu tiền chuộc mạng, sau này chúng ta chẳng còn liên quan gì nữa. Đồng chí Cố Minh Chu chắc đã nói với bác rồi, ba ngàn đồng, cháu muốn cũng không nhiều.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy mà còn không nhiều!” Mẹ Cố cười lạnh: “Chưa nói đến mạng sống của tôi đáng giá bao nhiêu, nhưng tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy.”
“Cháu không quan tâm bác có hay không, bác có thể nói là không có, cháu chỉ muốn tiền, không muốn biết bác lấy tiền bằng cách nào. Năm đó mẹ cháu cứu bác nhiều người biết, ba giờ chiều nay, cháu không nhận được tiền, chuyện bác và con trai vong ân bội nghĩa cũng sẽ bị nhiều người biết. Cháu nói xong rồi, còn bác có muốn bỏ ra ba ngàn đồng tiền chuộc mạng hay không thì tự mình xem xét đi.”
Lâm Thanh Nhan không muốn nói nhảm với bà ta nữa, nói xong liền xoay người bỏ đi, bóng lưng kiên quyết, không cho mẹ Cố chút đường thương lượng.
Cho dù bà ta có hạ giá, Lâm Thanh Nhan cũng sẽ không đồng ý.
Mẹ Cố tức giận nghiến răng, nắm chặt tay, “Con nha đầu miệng lưỡi sắc bén, thật không ngờ có ngày lại bị nó nắm thóp.”
Nói chuyện với mẹ Cố xong, Lâm Thanh Nhan cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô bỗng nhiên lại nhớ tới Lâm Tư Tư, Lâm Tư Tư trăm phương ngàn kế muốn gả vào nhà họ Cố, không biết gặp phải bà mẹ chồng khó tính như mẹ Cố, sau này cuộc sống sẽ như thế nào.
Buổi trưa cô phải đến nhà hàng quốc doanh bán công việc, hiện tại còn chưa đến giờ, cô liền đi dạo dọc đường.
Đi mãi, cô đi đến bên cạnh một trạm thu mua phế liệu, xuyên không và nhặt được bảo bối ở trạm thu mua phế liệu gần như là motip quen thuộc, rất nhiều nữ chính xuyên không đến trạm thu mua phế liệu đều nhặt được không ít đồ tốt, đã đến rồi, cô nhất định phải vào trong dạo một vòng.
Tuy hiện tại cô vẫn mang một cơ thể ốm yếu, nhưng cô tràn đầy mong đợi vào tương lai.
Cửa trạm thu mua phế liệu không có ai, cô đi vào, nhìn thấy một ông lão đang dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất, bên cạnh còn có những tờ báo cũ, vỏ chăn bông rách, giấy gói kẹo...
Ông lão nhìn thấy cô, hỏi: “Cô gái, cháu muốn gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ông ơi, cháu muốn mua ít giấy báo dán tường, rồi lấy thêm ít củi nhóm lửa.”
Ông lão liếc mắt sang một bên, “Sang đó tìm đi, chỉ được lấy những gì cháu cần thôi, không dùng đến thì đừng có động vào, kẻo làm lộn xộn, lại phải dọn dẹp.”
“Cháu biết rồi.”
Ông lão tìm trong đống giấy vụn một lúc, sau đó chậm rãi đi về phía một đống đồ gỗ đã hỏng.
Những món đồ này phần lớn là bị đập phá lúc đấu tố bọn tư bản, mỗi món đều không còn nguyên vẹn, chân bàn, chân ghế, ván gỗ, nằm ngổn ngang, không có món nào hoàn chỉnh, thực sự không dùng được nữa, nên mới mang đến trạm thu mua phế liệu.
Đồ đạc của nhà tư bản xưa nay đều là hàng cao cấp, phần lớn đều được làm từ gỗ quý như hoàng hoa lê, gỗ đàn hương.
Cô tùy ý cầm một cái chân bàn lên, giơ tay gõ gõ, không có gì đáng ngờ.
Lại cầm một cái chân ghế lên, gõ gõ, hửm? Hình như âm thanh không giống lúc nãy, nhân lúc ông lão không chú ý, cô liền cất vào trong không gian.
Cô lại đến một đống tủ vỡ lục lọi một lúc, quả nhiên thời đại này ở trạm thu mua phế liệu đều là đồ tốt, cô tìm thấy một ngăn kéo bí mật trong một chiếc tủ.
Chắc là do cô may mắn, trong ngăn kéo bí mật này có một đôi vòng tay ngọc bích chạm hoa, còn có một cây trâm cài tóc bằng vàng hình chim phượng, những thứ này bây giờ đều là đồ không thể nhìn thấy ánh sáng, không thể mua trực tiếp với ông lão được, cô vội vàng cất vào trong không gian.
Ôi chao, dưới tủ còn có một cái bát sứ xanh trắng dính bùn đất, nghe nói hồi này nhiều người lấy đồ cổ ra đựng cơm, cũng chẳng quản nó là đồ niên đại nào, cô liền cất thẳng vào không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro