Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân

Chương 31: Cuộc...

2024-10-20 14:31:31

<code> Sáng hôm sau, ánh nói nhè nhẹ chiếu vào trong một góc phòng của Mộc Hạ. Đánh thức cậu không phải là tiếng chuông báo thức mà là tiếng nhạc êm tai của điện thoại. Mộc Hạ nửa tỉnh nửa mơ mà với tìm điện thoại của bản thân, trong vô thức cậu nhấn nút nghe. </code>:“ Alo…”

:“Em dậy chưa, hôm nay em có tiết mà phải không?”<code> Nghe tới đây, Mộc Hạ liền bật dậy. Điện thoại còn chưa cúp máy đã bị văng ra một góc, đầu dây bên kia cũng im lặng một chút. Từ đầu bên đây có thể nghe rõ tiếng nước chảy. Khi tinh thần tình táo thì lúc này Mộc Hạ mới bình tĩnh nhìn vào đồng hồ, may vẫn còn rất sớm. Nên do đó mà cậu đã chậm dần lại, chiếc điện thoại bị kẹt trong thành giường lại phát ra tiếng. </code>:“Em đừng quên là tôi đang gọi đấy nhé”<code> Nghe vậy cậu lại tới bên giường mò tìm điện thoại của bản thân, khi tìm thấy rồi Mộc Hạ mới nói chuyện đàng hoàng được với người kia. </code>:“Hôm qua em ngủ quên, nên không cài chuông báo. May mà có anh gọi, không là em tiêu với anh Tiểu Hồng mất”<code> Bên kia hắn khẽ chau mày, giọng điệu có chút ăn giấm mà đáp lời. </code>:“Anh Tiểu Hồng? Nghe có vẻ rất thân thiết”

:“ Anh sao vậy? Em làm anh khó chịu à, nhưng em nhớ em chưa chọc anh mà”

:“Cái đồ ngốc nhà em”

:“Anh giận em à, đừng giận có được không?”<code> Tiếng cậu phát ra truyền qua loa như một mị lực khiến hắn tan chảy hoàn toàn. </code>*Em ấy dễ thương quá, giọng nói nũng nịu này yêu chết mất. Muốn nghe nữa quá*<code> Sau khi kìm hãm được phần nào cái bản tính của mình thì hắn mới bình tĩnh nói chuyện điện thoại với cậu tiếp được. </code>:“Không giận, chỉ là cảm thấy khó chịu khi em gọi người con trai khác thân mật như vậy thôi”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


:“Nhưng em cũng gọi anh thân mật như vậy mà, cả gia đình, các sư phụ,…và đám bạn hữu của chúng ta nữa. Nhưng mà, ngoài anh ra thì những cử chỉ gọi thân mật đó khác một chút. Vì mọi người là tình cảm yêu mến, quý trọng… Nhưng đối với anh là tình yêu và hiện tại em chỉ yêu mỗi anh thôi”<code> Mộc Hạ bên này bẽn lẽn, cậu nói một cách rất ngại ngùng. Mặt cũng đã đỏ lên, đầu dây bên kia Hàn Phong đã bị đình trệ. Tâm trạng như muốn nổ tung, tim đập nhanh không thể kiểm soát. Hắn luôn ghi âm mọi cuộc nói chuyện với cậu nên những câu từ như thế này đều đã được hắn lưu lại từ lúc hắn bắt đầu gọi cho cậu rồi. Đúng là biến thái và đầy thâm hiểm mà. May mà chưa bị điên mà chơi trò giam cầm người ta các kiểu đấy, nếu có chắc sẽ bị ghét lắm đây. </code>:“E hèm… được rồi tôi…tôi cũng yêu mỗi em. Dù bao nhiêu kiếp nếu không là em thì chẳng là ai khác cả, tôi nghiêm túc đấy. Vậy nên em đừng lo lắng gì hết, cứ là chính mình và tôi sẽ tự biết cách yêu em. Còn giờ thì bé ngoan của tôi, em mau xuống nhà nhận đồ ăn đi. Tôi có đặt ship cho em một phần súp nóng, ăn xong thì uống thêm bịch sữa rồi mới đi học nhé. Tý cũng sẽ có người của tôi trở em đi, vì em đi một mình khiến tôi bất an. Tôi sợ lại phải mất em một lần nữa”

:“Vâng, đã rõ. Mà anh cũng phải ăn gì đi đấy, không được bỏ bữa có biết chưa. Em có số điện thoại thư ký của anh rồi đấy, liệu hồn mà anh chèn ép anh ấy. Em mà biết được điều gì anh không nghe lời em dặn là em cho anh ra chuồng gà chơi.”

:“Ngoan lắm, em ăn ngon miệng. Too biết rồi, tôi sẽ nghe lời em mà. Tôi thề với em”

:“Được, chấp nhận nha. Pp”

:“Pp”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân

Số ký tự: 0