End,
2024-10-20 14:31:31
“Giỏi lắm bảo bối”- Thảo Anh
“Sau này, nếu em thật sự muốn vào giới giải trí thì cứ yên tâm. Cả nhà ủng hộ cho em”-Trí Khanh<code> Để góp vui vào cuộc nói chuyện này, ba Hải và mẹ Đường cũng đi đến xoa đầu Mộc Hạ mà vui vẻ nói. </code>“Ý này cũng hay đấy, đến lúc đó Hạ Hạ nhà chúng ta không phải sẽ rất được săn đón sao”-Hải Đường
“Từ ngoại hình, đến tài năng và trí thức. Hạ Hạ không thua thiệt bất kỳ ai, nên nếu con thật sự muốn tham gia vào giới giải trí. Thì con cứ yên tâm làm những điều bản thân thích đi, vì nhà này không thiếu tiền”-Bắc Hải
“Vâng ạ, nếu con thật sự muốn tham gia giới giải trí thì con sẽ nói với cả nhà ạ”-Mộc Hạ<code> Trò chuyện và cũng nhau ăn bữa tối trong niềm hạnh phúc và vui vẻ xong thì cả nhà cùng nhau thưởng thức việc chính. Đó là được ngâm mình trong dòng chảy tự nhiên. </code>“Ấm quá”-Mộc Hạ
“Đây là dòng suối được hình thành từ tự nhiên, dùng để thư giãn và điều trị được một số bệnh. Không phải các suối nước nóng nhân tạo nên em cứ yên tâm”-Trí Khanh. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Sau mấy ngày làm việc stress giờ đây được ngâm mình như thế này thật tuyệt, còn có thể ngắm trăng nữa chứ”-Bắc Hải<code> Thấy ba bố con bên này trò chuyện vui quá nên hai mẹ con bên kia cùng góp vui một chút. </code>“Lần sau chúng ta ắt phải quay lại nơi này một lần nữa”-Hải Đường
“Đúng đó ạ, không có điều gì tuyệt vời bằng việc được cùng gia đình mình đi du lịch để vui chơi và thư giãn”-Thảo Anh
“Vậy lần sau chúng ta lại cùng nhau đi chứ ạ”-Mộc Hạ
“Sẽ có lần sau, cả nhà chúng ta sẽ cùng đi”-Cả nhà<code> Mọi người vui vẻ cười rộ lên, bọn họ tựa vào phiến đá mà ăn bánh ngắm trăng. Qua một lúc lâu thì ai cũng rời khỏi để đi về phòng mình nghỉ ngơi. Ngâm nhiều cũng không quá tốt cho cơ thể nên ngang đây là được rồi, cái gì cũng có mặt lợi và mặt hại của nó mà. Mộc Hạ quay về phòng thì cũng tắm rửa sạch sẽ bằng xà phòng một lần nữa, bên ngoài điện thoại của cậu reo không ngừng. Mộc Hạ vơ tóc ra sau đầu mà lau khô, tay kia thì vuốt màn hình. </code>:“Alo”
:“Hạ Hạ, em mới tắm xong à?”<code> Hàn Phong nhìn người thương trước mặt lại nhìn phòng tắm phía sau vẫn còn hơi sương toả ra liền đoán chắc rằng Mộc Hạ vừa mới tắm xong. </code>:“Ừm, tôi mới tắm xong”
:“Em mau lau khô tóc đi, tôi sẽ đợi. Không có nhưng nhị gì cả, em đau ra đó tôi lại lo sốt vó lên. Mau đi sấy tóc cho khô đi, ngoan. Còn nếu em lười thì sau này về đây với tôi, tôi sẽ giúp em làm những việc này. Em chỉ cần cũi em vẻ và hạnh phúc là được, còn những chuyện nhỏ bé này cứ để đó cho tôi”
:“Vậy…vậy cậu đợi tôi tý ha”<code> Mộc Hạ ôm trái tim đang đập nhanh của mình đi sấy tóc, khi cậu rời đi Hàn Phong bên này cũng phát hoảng. </code>“A…a, đồ ngu này mày lại ăn nói kiểu gì vậy. Nhưng bộ dạng đó thật khiến người ta khó mà kiềm chế được bản thân mà”<code> Hàn Phong chờ không lâu, chỉ 5 phút sau cậu đã quay lại với mái tóc đã khô hoàn toàn. Lúc này hai người nằm trên giường nói chuyện với nhau, cả hai chia sẻ về mọi thứ bản thân đã trải qua. Đến nỗi, khi một trong hai người ngủ quên thì cuộc gọi vẫn để đó cho đến sáng chủ khác là một người ngắm nhìn bạch nguyệt quang của mình ngủ say. Sáng sớm hôm sau, cả nhà hoàn thành những việc làm cuối rồi bắt taxi ra sân bay để về nhà. Vì hành lý đã được thu dọn từ tối hôm qua khi mọi người ai về phòng nấy rồi, nên rất nhanh trong việc di chuyển. Bọn họ lại ngồi trên máy bay mấy tiếng liền mới hạ cánh, đến gần tối thì bọn họ mới hạ cánh. Trong tư thế vui vẻ cả nhà bắt taxi về, nhưng khi đi trên đường chẳng may xe của bọn họ đã gặp phải tai nạn thương tâm. Ai cũng bị thương nặng, nhưng nặng nhất là Mộc Hạ đang chìm vào hôn mê. Cứ như thế xe cấp cứu đến đưa mọi người vào bệnh viện, sáng hôm sau khi tỉnh dậy cả nhà lại nghe được tin dữ, mẹ Đường đã ngất tại chỗ. </code>“Chúng tôi rất tiếc, nhưng cậu bé có thể sẽ sống thực vật suốt đời. Giờ việc chúng ta có thể làm là hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.”<code> Nói rồi bác sĩ rời đi, mẹ Đường cũng được đưa vào phòng hồi sức. Ngày qua ngày rất nhiều người yêu thương cậu đã đến thăm cậu, nhưng mãi cậu chẳng tỉnh dậy. Rồi một ngày khi cậu tỉnh dậy, tất cả mọi người đều rời đi hết không một lý do. Gia đình này không còn như trước nữa, mọi chuyện kết thúc không rõ lý do là gì.... </code>^^^ End,^^^
“Sau này, nếu em thật sự muốn vào giới giải trí thì cứ yên tâm. Cả nhà ủng hộ cho em”-Trí Khanh<code> Để góp vui vào cuộc nói chuyện này, ba Hải và mẹ Đường cũng đi đến xoa đầu Mộc Hạ mà vui vẻ nói. </code>“Ý này cũng hay đấy, đến lúc đó Hạ Hạ nhà chúng ta không phải sẽ rất được săn đón sao”-Hải Đường
“Từ ngoại hình, đến tài năng và trí thức. Hạ Hạ không thua thiệt bất kỳ ai, nên nếu con thật sự muốn tham gia vào giới giải trí. Thì con cứ yên tâm làm những điều bản thân thích đi, vì nhà này không thiếu tiền”-Bắc Hải
“Vâng ạ, nếu con thật sự muốn tham gia giới giải trí thì con sẽ nói với cả nhà ạ”-Mộc Hạ<code> Trò chuyện và cũng nhau ăn bữa tối trong niềm hạnh phúc và vui vẻ xong thì cả nhà cùng nhau thưởng thức việc chính. Đó là được ngâm mình trong dòng chảy tự nhiên. </code>“Ấm quá”-Mộc Hạ
“Đây là dòng suối được hình thành từ tự nhiên, dùng để thư giãn và điều trị được một số bệnh. Không phải các suối nước nóng nhân tạo nên em cứ yên tâm”-Trí Khanh. Đam Mỹ Trọng Sinh
“Sau mấy ngày làm việc stress giờ đây được ngâm mình như thế này thật tuyệt, còn có thể ngắm trăng nữa chứ”-Bắc Hải<code> Thấy ba bố con bên này trò chuyện vui quá nên hai mẹ con bên kia cùng góp vui một chút. </code>“Lần sau chúng ta ắt phải quay lại nơi này một lần nữa”-Hải Đường
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng đó ạ, không có điều gì tuyệt vời bằng việc được cùng gia đình mình đi du lịch để vui chơi và thư giãn”-Thảo Anh
“Vậy lần sau chúng ta lại cùng nhau đi chứ ạ”-Mộc Hạ
“Sẽ có lần sau, cả nhà chúng ta sẽ cùng đi”-Cả nhà<code> Mọi người vui vẻ cười rộ lên, bọn họ tựa vào phiến đá mà ăn bánh ngắm trăng. Qua một lúc lâu thì ai cũng rời khỏi để đi về phòng mình nghỉ ngơi. Ngâm nhiều cũng không quá tốt cho cơ thể nên ngang đây là được rồi, cái gì cũng có mặt lợi và mặt hại của nó mà. Mộc Hạ quay về phòng thì cũng tắm rửa sạch sẽ bằng xà phòng một lần nữa, bên ngoài điện thoại của cậu reo không ngừng. Mộc Hạ vơ tóc ra sau đầu mà lau khô, tay kia thì vuốt màn hình. </code>:“Alo”
:“Hạ Hạ, em mới tắm xong à?”<code> Hàn Phong nhìn người thương trước mặt lại nhìn phòng tắm phía sau vẫn còn hơi sương toả ra liền đoán chắc rằng Mộc Hạ vừa mới tắm xong. </code>:“Ừm, tôi mới tắm xong”
:“Em mau lau khô tóc đi, tôi sẽ đợi. Không có nhưng nhị gì cả, em đau ra đó tôi lại lo sốt vó lên. Mau đi sấy tóc cho khô đi, ngoan. Còn nếu em lười thì sau này về đây với tôi, tôi sẽ giúp em làm những việc này. Em chỉ cần cũi em vẻ và hạnh phúc là được, còn những chuyện nhỏ bé này cứ để đó cho tôi”
:“Vậy…vậy cậu đợi tôi tý ha”<code> Mộc Hạ ôm trái tim đang đập nhanh của mình đi sấy tóc, khi cậu rời đi Hàn Phong bên này cũng phát hoảng. </code>“A…a, đồ ngu này mày lại ăn nói kiểu gì vậy. Nhưng bộ dạng đó thật khiến người ta khó mà kiềm chế được bản thân mà”<code> Hàn Phong chờ không lâu, chỉ 5 phút sau cậu đã quay lại với mái tóc đã khô hoàn toàn. Lúc này hai người nằm trên giường nói chuyện với nhau, cả hai chia sẻ về mọi thứ bản thân đã trải qua. Đến nỗi, khi một trong hai người ngủ quên thì cuộc gọi vẫn để đó cho đến sáng chủ khác là một người ngắm nhìn bạch nguyệt quang của mình ngủ say. Sáng sớm hôm sau, cả nhà hoàn thành những việc làm cuối rồi bắt taxi ra sân bay để về nhà. Vì hành lý đã được thu dọn từ tối hôm qua khi mọi người ai về phòng nấy rồi, nên rất nhanh trong việc di chuyển. Bọn họ lại ngồi trên máy bay mấy tiếng liền mới hạ cánh, đến gần tối thì bọn họ mới hạ cánh. Trong tư thế vui vẻ cả nhà bắt taxi về, nhưng khi đi trên đường chẳng may xe của bọn họ đã gặp phải tai nạn thương tâm. Ai cũng bị thương nặng, nhưng nặng nhất là Mộc Hạ đang chìm vào hôn mê. Cứ như thế xe cấp cứu đến đưa mọi người vào bệnh viện, sáng hôm sau khi tỉnh dậy cả nhà lại nghe được tin dữ, mẹ Đường đã ngất tại chỗ. </code>“Chúng tôi rất tiếc, nhưng cậu bé có thể sẽ sống thực vật suốt đời. Giờ việc chúng ta có thể làm là hi vọng kỳ tích sẽ xuất hiện.”<code> Nói rồi bác sĩ rời đi, mẹ Đường cũng được đưa vào phòng hồi sức. Ngày qua ngày rất nhiều người yêu thương cậu đã đến thăm cậu, nhưng mãi cậu chẳng tỉnh dậy. Rồi một ngày khi cậu tỉnh dậy, tất cả mọi người đều rời đi hết không một lý do. Gia đình này không còn như trước nữa, mọi chuyện kết thúc không rõ lý do là gì.... </code>^^^ End,^^^
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro