Lê Triệt
2024-10-20 14:31:31
Mộc Hạ cũng đã bắt tay vào điều tra vụ này, từ đó cậu lục lại được rất nhiều bằng chứng hay ho về cậu bạn học sinh mới Lê Triệt này. Theo như tư liệu cậu và người này không hề liên quan tới nhau, cũng chưa từng chạm mặt hay có bất kỳ thù hằn nào. Nhưng Mộc Hạ không hiểu nếu đã như vậy thì tại sao người này lại nhắm vào mình.
Sau khi nghe tin kẻ đăng bài sai sự thật bị bắt, cả diễn đàn sinh viên bùng nổ. Hàng loạt người quay xe đến chóng mặt, điều đó không làm Mộc Hạ quan tâm đến. Cậu muốn tìm hiểu xem tại sao người này lại muốn hại cậu, không lẽ lại liên quan tới nhà ngoại của cậu.
Cứ như thế Mộc Hạ đào sâu vào lý lịch của Lê Triệt hơn, quả không sai cậu ta với nhà ngoại cậu thật sự có liên quan. Trí Khanh và Thảo Anh không biết từ bao giờ đã đứng phía sau lưng cậu.
"Lê Triệt?"-Thảo Anh
"Cậu ta sao lại liên quan tới bên ngoại rồi"-Trí Khanh
"Anh, chị? Sao hai người lại đứng sau lưng em vậy?"
"Anh chị thấy cửa mở mà gõ cửa em không nghe nên mới đi vào"-Thảo Anh
"À, vâng. Mà anh chị biết người này không ạ?"
"Không nhớ rõ lắm"-Trí Khanh
"Hình như em nhớ gì đó....À....là thằng bé đó"-Thảo Anh
"Ai a?"
"Em biết gì về thằng nhóc này à?"-Trí Khanh
"Anh quên rồi à? Thằng nhóc này là con của dì Tư, cái người con riêng của ông ngoại ấy. Lúc trước lâu lâu nhà dì ta hay rủ nhà mình mỗi dịp tết đều ghé qua chơi, mà anh cũng biết rồi đấy mẹ nhẹ dạ dễ tin người. Tưởng rằng nhà này có ý tốt nên mới....ai mà dè mỗi dịp về thẳng nhỏ Lê Triệt này cứ hết vòi vĩnh cái này đến cái kia. Nó còn nói một câu ước gì ba mẹ chúng ta là ba mẹ ruột nó còn nó là em trai ruột của chúng ta đấy"-Thảo Anh
"Anh nhớ rồi. Lúc đó còn nhỏ, anh nghĩ vì nó quý gia đình này nên mới nói những lời vô tư như vậy, hoá ra từ nhỏ đã không an phận. Hèn gì con nhỏ Cát Oanh ghét nó tới vậy, từ lúc nó nói không thích nhà đó ba mẹ cũng chiều theo ý nó mà không bao giờ giao du với nhà đó nữa. Nhưng tại sao nó lại nhắm vào Mộc Hạ"-Trí Khanh
"Anh chị có nhớ ngày Tết năm đó cả gia đình của Triệu Hoà đến nhà ta không ạ? Xong rồi bên nhà ta còn cho bọn họ vào tù mấy tháng vì tội trộm cắp, chắc vụ này cũng truyền khắp nơi trên dưới nhà ngoại rồi. Và có lẽ tên nhóc Lê Triệt đó đã biết đến sự hiện diện của em"
"Em không biết đâu, từ lúc ra tù đám người bên đó an phận được vài hôm lại nhắn tin gọi điện làm ầm ĩ cả lên. Mẹ vì chịu không nổi mà cho bọn họ vào danh sách đen, cái ngày em biến mất cũng là cái ngày tên giả mạo kia cắt đứt quan hệ với nhà ta ý. Bà già bên đó tới tận nhà làm ầm cả lên, sớm không tới muộn không tới đợi lúc cả nhà ta có tiền mới tới"-Thảo Anh
"Bà già đó đòi bồi thường cũng chát lắm đấy, tận mấy tỷ liền với một mảnh đất đắt đỏ. Nghe đâu là làm từ đường gì đó thật hoành tráng. Mẹ nghe xong liền kêu bảo vệ đuổi thẳng cổ, từ đó chưa thấy bọn họ tới tìm. Mà không biết sau này như nào"-Trí Khanh
"Haizz, lòng ghen tỵ của con người thật đáng sợ"
Thảo Anh thấy Mộc Hạ không vui liền xoa đầu an ủi cậu, không biết tên Lê Triệt đó muốn gì nhưng nếu đã động vào bảo bối của bọn họ thì bọn họ nhất quyết không để cho tên đó sống yên thân đâu. Mộc Hạ có thể hiền, có thể không chấp nó nhưng anh chị của cậu thì không như vậy. Ai đụng trước thì bọn họ chiến tới cùng.
Sau khi nghe tin kẻ đăng bài sai sự thật bị bắt, cả diễn đàn sinh viên bùng nổ. Hàng loạt người quay xe đến chóng mặt, điều đó không làm Mộc Hạ quan tâm đến. Cậu muốn tìm hiểu xem tại sao người này lại muốn hại cậu, không lẽ lại liên quan tới nhà ngoại của cậu.
Cứ như thế Mộc Hạ đào sâu vào lý lịch của Lê Triệt hơn, quả không sai cậu ta với nhà ngoại cậu thật sự có liên quan. Trí Khanh và Thảo Anh không biết từ bao giờ đã đứng phía sau lưng cậu.
"Lê Triệt?"-Thảo Anh
"Cậu ta sao lại liên quan tới bên ngoại rồi"-Trí Khanh
"Anh, chị? Sao hai người lại đứng sau lưng em vậy?"
"Anh chị thấy cửa mở mà gõ cửa em không nghe nên mới đi vào"-Thảo Anh
"À, vâng. Mà anh chị biết người này không ạ?"
"Không nhớ rõ lắm"-Trí Khanh
"Hình như em nhớ gì đó....À....là thằng bé đó"-Thảo Anh
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ai a?"
"Em biết gì về thằng nhóc này à?"-Trí Khanh
"Anh quên rồi à? Thằng nhóc này là con của dì Tư, cái người con riêng của ông ngoại ấy. Lúc trước lâu lâu nhà dì ta hay rủ nhà mình mỗi dịp tết đều ghé qua chơi, mà anh cũng biết rồi đấy mẹ nhẹ dạ dễ tin người. Tưởng rằng nhà này có ý tốt nên mới....ai mà dè mỗi dịp về thẳng nhỏ Lê Triệt này cứ hết vòi vĩnh cái này đến cái kia. Nó còn nói một câu ước gì ba mẹ chúng ta là ba mẹ ruột nó còn nó là em trai ruột của chúng ta đấy"-Thảo Anh
"Anh nhớ rồi. Lúc đó còn nhỏ, anh nghĩ vì nó quý gia đình này nên mới nói những lời vô tư như vậy, hoá ra từ nhỏ đã không an phận. Hèn gì con nhỏ Cát Oanh ghét nó tới vậy, từ lúc nó nói không thích nhà đó ba mẹ cũng chiều theo ý nó mà không bao giờ giao du với nhà đó nữa. Nhưng tại sao nó lại nhắm vào Mộc Hạ"-Trí Khanh
"Anh chị có nhớ ngày Tết năm đó cả gia đình của Triệu Hoà đến nhà ta không ạ? Xong rồi bên nhà ta còn cho bọn họ vào tù mấy tháng vì tội trộm cắp, chắc vụ này cũng truyền khắp nơi trên dưới nhà ngoại rồi. Và có lẽ tên nhóc Lê Triệt đó đã biết đến sự hiện diện của em"
"Em không biết đâu, từ lúc ra tù đám người bên đó an phận được vài hôm lại nhắn tin gọi điện làm ầm ĩ cả lên. Mẹ vì chịu không nổi mà cho bọn họ vào danh sách đen, cái ngày em biến mất cũng là cái ngày tên giả mạo kia cắt đứt quan hệ với nhà ta ý. Bà già bên đó tới tận nhà làm ầm cả lên, sớm không tới muộn không tới đợi lúc cả nhà ta có tiền mới tới"-Thảo Anh
"Bà già đó đòi bồi thường cũng chát lắm đấy, tận mấy tỷ liền với một mảnh đất đắt đỏ. Nghe đâu là làm từ đường gì đó thật hoành tráng. Mẹ nghe xong liền kêu bảo vệ đuổi thẳng cổ, từ đó chưa thấy bọn họ tới tìm. Mà không biết sau này như nào"-Trí Khanh
"Haizz, lòng ghen tỵ của con người thật đáng sợ"
Thảo Anh thấy Mộc Hạ không vui liền xoa đầu an ủi cậu, không biết tên Lê Triệt đó muốn gì nhưng nếu đã động vào bảo bối của bọn họ thì bọn họ nhất quyết không để cho tên đó sống yên thân đâu. Mộc Hạ có thể hiền, có thể không chấp nó nhưng anh chị của cậu thì không như vậy. Ai đụng trước thì bọn họ chiến tới cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro