Xuyên Đến 60: Ta Chỉ Muốn An Nhàn Sinh Hoạt
Chương 12
2024-10-10 00:11:56
Cô đi theo phán quan bước vào một cánh cửa huyền ảo bảy màu, rực rỡ hẳn lên giữa thế giới xám xịt mịt mờ.
“Đây là cánh cửa xuyên không. Chỉ cần bước vào đây, ngươi sẽ đến thế giới song song.”
“Ta hiểu rồi.” Dù không biết con đường phía trước thế nào, nhưng đã đến đây rồi thì không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dũng cảm tiến tới.
Phán quan đưa cho Khương Thư Thư một chiếc lược gỗ, “Ngươi cầm lấy cái này. Nó sẽ chỉ dẫn ngươi đến nơi cần đến. Chiếc lược gỗ này rất quan trọng, ngươi tuyệt đối đừng để mất, nó còn giúp bảo vệ ngươi khỏi những nguy hiểm khi xuyên qua thông đạo.”
Khương Thư Thư cẩn thận đón lấy cây lược gỗ từ tay phán quan, “Ta biết rồi, cảm ơn phán quan đại nhân đã nhắc nhở.”
“Canh giờ tới rồi, ngươi hãy đi đi. Ta chúc ngươi sau này sống một cuộc đời bình an và hài lòng, mọi chuyện thuận lợi.” Hy vọng ngươi cũng có thể chăm sóc tốt cho kẻ xui xẻo kia.
“Cảm ơn phán quan đại nhân, chúc ngài cũng thuận lợi mọi bề! Tạm biệt.” Khương Thư Thư không quay đầu lại, bước thẳng vào thông đạo. So với việc làm kiếp súc sinh, cô thà làm người. Dù cho khởi đầu có khó khăn đi nữa, cô vẫn tin rằng mình sẽ tìm được con đường rộng mở, nên chẳng có gì phải do dự cả.
Xuyên qua thông đạo cũng đẹp như trong tưởng tượng, ánh sáng rực rỡ ngũ sắc, lấp lánh lung linh. Khương Thư Thư nắm chặt cây lược gỗ trong tay. Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm lại, và cô không còn biết gì nữa.
Khi Khương Thư Thư mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường. Cô không dám cử động mạnh, thậm chí không dám gọi hay cựa quậy. Đầu tiên, cô khẽ liếc mắt để quan sát xung quanh. Trước mắt là trần nhà bằng gỗ với những viên ngói đen xám xịt. Bức tường xung quanh làm bằng gạch đất, nền nhà là đất vàng gồ ghề. Trong phòng chỉ có một chiếc tủ quần áo, một bàn học với vài món đồ sinh hoạt và sách vở, cùng chiếc giường cô đang nằm. Khung cảnh đơn sơ đến mức không thể đơn giản hơn, điển hình của một thời kỳ khó khăn. Khương Thư Thư ngay lập tức nhận ra mình đã xuyên không thành công, giờ đây cô đang ở trong thế giới song song của thập niên 60 mà phán quan đã nhắc đến.
Khi chắc chắn trong phòng không có ai, Khương Thư Thư mới từ từ ngồi dậy. Cô nhận ra mình không có ký ức của thân thể này, điều đó khiến cô càng lo lắng và không dám gây ra tiếng động, sợ bị phát hiện. Vừa ngồi dậy, chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, một đoàn ánh sáng trắng từ ngực cô chầm chậm bay ra, khiến Khương Thư Thư giật mình. Nhìn kỹ lại, cô nhận ra đó chính là cây lược gỗ mà phán quan đã đưa cho cô, giờ đây tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cây lược gỗ từ từ bay lên, ánh mắt của Khương Thư Thư không rời khỏi nó, thậm chí cô phải ngửa đầu lên để dõi theo. Cây lược dừng lại ngay phía trên đỉnh đầu cô, rồi bắn xuống một luồng sáng, bao quanh lấy Khương Thư Thư.
Khi cô còn đang tự hỏi cây lược định làm gì, thì bất ngờ, trong đầu cô xuất hiện hàng loạt ký ức từ nhỏ đến lớn của người chủ cũ của thân thể này. Cô lập tức đoán ra rằng cây lược gỗ đang truyền ký ức của nguyên chủ cho mình. Sau khi tiếp thu toàn bộ ký ức, cây lược gỗ từ từ biến thành những đốm sáng li ti rồi tan biến vào không khí.
Dựa vào ký ức vừa nhận được, Khương Thư Thư mở ngăn kéo bàn học ra, và quả nhiên, bên trong có một chiếc gương nhỏ. Cô cầm gương lên soi, khuôn mặt trong gương y hệt với hình ảnh trong ký ức vừa nhận.
Cô gái nhỏ với khuôn mặt tròn xinh như trứng ngỗng, thật sự rất đáng yêu, ngũ quan tinh tế, chỉ có điều làn da hơi ngăm và gầy một chút. Nếu da sáng hơn và mập thêm một chút, chắc chắn sẽ thuộc hàng mỹ nhân.
Khương Thư Thư cất chiếc gương nhỏ vào ngăn kéo, ngồi lại trên giường, một lần nữa nhớ lại những ký ức vừa rồi, để trong lòng hiểu rõ mọi chuyện.
“Đây là cánh cửa xuyên không. Chỉ cần bước vào đây, ngươi sẽ đến thế giới song song.”
“Ta hiểu rồi.” Dù không biết con đường phía trước thế nào, nhưng đã đến đây rồi thì không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dũng cảm tiến tới.
Phán quan đưa cho Khương Thư Thư một chiếc lược gỗ, “Ngươi cầm lấy cái này. Nó sẽ chỉ dẫn ngươi đến nơi cần đến. Chiếc lược gỗ này rất quan trọng, ngươi tuyệt đối đừng để mất, nó còn giúp bảo vệ ngươi khỏi những nguy hiểm khi xuyên qua thông đạo.”
Khương Thư Thư cẩn thận đón lấy cây lược gỗ từ tay phán quan, “Ta biết rồi, cảm ơn phán quan đại nhân đã nhắc nhở.”
“Canh giờ tới rồi, ngươi hãy đi đi. Ta chúc ngươi sau này sống một cuộc đời bình an và hài lòng, mọi chuyện thuận lợi.” Hy vọng ngươi cũng có thể chăm sóc tốt cho kẻ xui xẻo kia.
“Cảm ơn phán quan đại nhân, chúc ngài cũng thuận lợi mọi bề! Tạm biệt.” Khương Thư Thư không quay đầu lại, bước thẳng vào thông đạo. So với việc làm kiếp súc sinh, cô thà làm người. Dù cho khởi đầu có khó khăn đi nữa, cô vẫn tin rằng mình sẽ tìm được con đường rộng mở, nên chẳng có gì phải do dự cả.
Xuyên qua thông đạo cũng đẹp như trong tưởng tượng, ánh sáng rực rỡ ngũ sắc, lấp lánh lung linh. Khương Thư Thư nắm chặt cây lược gỗ trong tay. Đột nhiên, trước mắt cô tối sầm lại, và cô không còn biết gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Khương Thư Thư mở mắt ra lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường. Cô không dám cử động mạnh, thậm chí không dám gọi hay cựa quậy. Đầu tiên, cô khẽ liếc mắt để quan sát xung quanh. Trước mắt là trần nhà bằng gỗ với những viên ngói đen xám xịt. Bức tường xung quanh làm bằng gạch đất, nền nhà là đất vàng gồ ghề. Trong phòng chỉ có một chiếc tủ quần áo, một bàn học với vài món đồ sinh hoạt và sách vở, cùng chiếc giường cô đang nằm. Khung cảnh đơn sơ đến mức không thể đơn giản hơn, điển hình của một thời kỳ khó khăn. Khương Thư Thư ngay lập tức nhận ra mình đã xuyên không thành công, giờ đây cô đang ở trong thế giới song song của thập niên 60 mà phán quan đã nhắc đến.
Khi chắc chắn trong phòng không có ai, Khương Thư Thư mới từ từ ngồi dậy. Cô nhận ra mình không có ký ức của thân thể này, điều đó khiến cô càng lo lắng và không dám gây ra tiếng động, sợ bị phát hiện. Vừa ngồi dậy, chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, một đoàn ánh sáng trắng từ ngực cô chầm chậm bay ra, khiến Khương Thư Thư giật mình. Nhìn kỹ lại, cô nhận ra đó chính là cây lược gỗ mà phán quan đã đưa cho cô, giờ đây tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Cây lược gỗ từ từ bay lên, ánh mắt của Khương Thư Thư không rời khỏi nó, thậm chí cô phải ngửa đầu lên để dõi theo. Cây lược dừng lại ngay phía trên đỉnh đầu cô, rồi bắn xuống một luồng sáng, bao quanh lấy Khương Thư Thư.
Khi cô còn đang tự hỏi cây lược định làm gì, thì bất ngờ, trong đầu cô xuất hiện hàng loạt ký ức từ nhỏ đến lớn của người chủ cũ của thân thể này. Cô lập tức đoán ra rằng cây lược gỗ đang truyền ký ức của nguyên chủ cho mình. Sau khi tiếp thu toàn bộ ký ức, cây lược gỗ từ từ biến thành những đốm sáng li ti rồi tan biến vào không khí.
Dựa vào ký ức vừa nhận được, Khương Thư Thư mở ngăn kéo bàn học ra, và quả nhiên, bên trong có một chiếc gương nhỏ. Cô cầm gương lên soi, khuôn mặt trong gương y hệt với hình ảnh trong ký ức vừa nhận.
Cô gái nhỏ với khuôn mặt tròn xinh như trứng ngỗng, thật sự rất đáng yêu, ngũ quan tinh tế, chỉ có điều làn da hơi ngăm và gầy một chút. Nếu da sáng hơn và mập thêm một chút, chắc chắn sẽ thuộc hàng mỹ nhân.
Khương Thư Thư cất chiếc gương nhỏ vào ngăn kéo, ngồi lại trên giường, một lần nữa nhớ lại những ký ức vừa rồi, để trong lòng hiểu rõ mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro