Xuyên Đến 60: Ta Chỉ Muốn An Nhàn Sinh Hoạt

Chương 17

2024-10-10 00:11:56

Sau khoảng một phút, khi nước sôi, cô thả vài lát gừng vào canh bí đao, thêm muối, chút dầu ăn, rồi đập hai quả trứng gà vào, khuấy đều. Chỉ trong chốc lát, món canh bí đao trứng gà đã hoàn thành.

Khương Thư Thư chia đều canh vào ba bát, lấy thêm khoai lang đỏ nấu buổi sáng ra, rồi nhanh chóng bày mọi thứ lên bàn trong nhà chính. Cả bữa trưa được cô chuẩn bị trong vòng chưa đầy bảy phút.

Vừa bày xong đồ ăn lên bàn, Khương Hà đã đẩy cửa bước vào sân. Ông nhìn thấy Khương Thư Thư đang bận rộn, đôi mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Dạo gần đây, Khương Hà mới phát hiện con gái mình càng ngày càng bướng bỉnh, khuyên nhủ thế nào cũng không nghe. Sáng nay còn giả vờ ốm để trốn việc, khiến ông dự định lúc về sẽ nghiêm túc nói chuyện. Nhưng không ngờ, khi về nhà lại thấy con gái tự giác làm việc như vậy.

Khương Hà nhìn con, còn Khương Thư Thư cũng đang quan sát ông. Khương Hà là một người đàn ông cao khoảng 1m75, da ngăm, gầy gò. Càng nhìn ông, Khương Thư Thư càng thấy quen thuộc, nhưng không thể nào nhớ ra nổi.

“Ba, ba về rồi à? Cơm đã xong, rửa tay rồi ăn thôi.”

“Ừ, được.” Khương Hà thấy con gái đột nhiên ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ông liền nuốt hết những lời định khuyên bảo vào trong bụng.

Con gái bây giờ ngoan như vậy, lỡ nói gì lại phản tác dụng thì không hay. Thôi cứ chờ xem đã.

Khương Thư Thư ngồi vào bàn cơm, càng ngẫm lại càng thấy Khương Hà trông rất quen, nhưng vẫn không thể nhớ ra là vì sao.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bởi vì Khương Thư Thư hôm nay bỗng dưng hiểu chuyện, cả nhà ba người vui vẻ ăn cơm trưa. Khương Thư Thư chăm chú nhìn Khương Hà ăn khoai lang đỏ, ông cẩn thận lột vỏ khoai ra, để gọn một chỗ, rồi mới ăn vỏ trước, sau đó từ từ thưởng thức phần thịt khoai.

Cô nhìn động tác ấy, càng nhìn càng thấy quen thuộc. Đột nhiên, một ký ức từ kiếp trước như được mở ra, kéo Khương Thư Thư về hơn mười năm trước, khi cô còn sống cùng ông nội – người đã mất từ lâu.

Vì sao cô thấy Khương Hà quen mắt đến vậy? Thì ra Khương Hà trông rất giống ông nội của cô từ kiếp trước, đến tám phần. Khi ông nội mất, cô chỉ mới 12 tuổi, ông cũng không để lại nhiều hình ảnh, chỉ có một bức ảnh chụp chung mờ nhạt. Mười năm đã trôi qua, cô gần như quên mất gương mặt ông, chỉ nhớ mang máng một chút. Nhưng có một thói quen đặc trưng của ông mà cô không bao giờ quên: đó là cách ông ăn khoai lang đỏ. Giống hệt như Khương Hà, ông luôn lột vỏ ăn trước, rồi mới ăn phần thịt bên trong, không bao giờ ăn lẫn lộn hai thứ với nhau. Chính thói quen này đã gợi lại ký ức sâu đậm trong cô.

Ở kiếp trước, cha mẹ ruột của cô kết hôn chớp nhoáng, từ lúc quen đến khi cưới chưa đầy ba tháng. Khi cô còn chưa đến hai tuổi, tình cảm của họ đã tan vỡ và họ ly hôn khi cô lên ba, mỗi người đi một ngả.

Cô ở với cha ruột chưa đến nửa năm thì đã bị ông ta mất kiên nhẫn đẩy về sống với ông nội, rồi biến mất không để lại chút dấu vết nào, thậm chí một đồng tiền trợ cấp nuôi dưỡng cũng không có.

Từ đó, ông nội một mình làm lụng vất vả, nuôi cô khôn lớn. Năm cô 12 tuổi, chỉ mới tối hôm trước, ông còn ngồi trò chuyện, tâm sự cùng cô. Vậy mà sáng hôm sau, ông ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh lại nữa, không có bất kỳ dấu hiệu gì báo trước.

Phải đến khi ông nội được dân làng chôn cất xong, cha ruột của cô mới xuất hiện. Khi ấy, ông đã lập gia đình ở nơi khác và chẳng muốn mang theo đứa con gái này vì sợ phiền phức. Nhưng cô vẫn còn vị thành niên, ông không thể bỏ mặc cô hoàn toàn, sợ bị cán bộ trong thôn báo lên cấp trên.

Không còn cách nào khác, ông liên hệ với mẹ ruột của cô, người mà cô đã không gặp từ lâu. Hai người tranh cãi qua điện thoại suốt một ngày một đêm, cuối cùng họ quyết định mỗi người sẽ gửi 400 tệ mỗi tháng để cô có tiền ăn uống, và cô sẽ phải sống nội trú ở trường học.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến 60: Ta Chỉ Muốn An Nhàn Sinh Hoạt

Số ký tự: 0