Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Không Muốn Làm Cực Phẩm
Chương 23
Đông Gia Thỏ Thỏ
2024-09-10 16:04:49
Đinh Gia Trân hiếm khi không lên tiếng, trên mặt treo bốn chữ hả hê, chỉ thiếu điều cười thành tiếng, biểu cảm trên mặt hai chị dâu Lý Mai Cúc và Khương Mỹ Lệ giống hệt nhau, đều kinh ngạc không thôi, còn Nguyễn Phương Phương thì có chút lo lắng.
Nguyễn Điềm Điềm thoáng hiện lên vẻ không vui trong mắt, trong lòng nghĩ con em họ thích gây chuyện này lại định bày trò gì đây, cả ngày không yên ổn, thật khiến người ta phiền lòng.
"Muốn phát điên thì cút ra ngoài cho tao! Quy củ nhà họ Nguyễn vẫn luôn như vậy, nhà nào chẳng thế?" Nguyễn Tiểu Tráng mặt lạnh quát lớn.
Nguyễn Thanh Thu mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Nói đến chuyện kiếm công điểm, những người ngồi đây đều là rác... Ai kiếm được nhiều hơn tôi? Huống hồ ba và Đinh Gia Trân cộng lại cũng không bằng tôi, ba được ăn nhiều, tôi thì không được? Rốt cuộc ai mặt dày, ai lười biếng? Nếu như tôi mà được tính là lười..."
Nguyễn Thanh Thu có cả rổ lời để công kích, cô cười khẩy nhìn một lượt, dù sao cũng phải sống trong nhà họ Nguyễn, nên cô không nói tiếp những lời khó nghe nữa.
Mọi người hoặc ngượng ngùng hoặc xấu hổ, có người đỏ mặt tía tai, có người đen mặt.
"Bác cả của mày còn là chủ nhiệm phụ nữ của thôn, không phải cũng ăn như vậy sao? Ở nhà họ Nguyễn, quy củ chính là như vậy, mày là người nhà họ Nguyễn thì phải tuân thủ!"
Gừng càng già càng cay, Lại Anh Tử nói xong mặt lạnh như tiền, rồi xua tay đuổi mọi người: "Một lát nữa còn phải đi làm, ăn xong thì về nhà nghỉ ngơi hết đi."
Nguyễn Lai Phúc không lên tiếng, rõ ràng là tán đồng lời của bà vợ già.
Cô không trông mong hai vợ chồng già đã quen áp bức nguyên chủ sẽ đồng ý, trong mắt họ, con gái là để nuôi cho nhà khác, trước khi lấy chồng phải tận dụng hết giá trị.
Tất nhiên, nguyên tắc này không áp dụng với Nguyễn Điềm Điềm, thiên vị đấy thì sao nào?
Người ta ngăn cấm thì cô lại có kế đối phó.
Nguyễn Tú Tú vui vẻ chế giễu: "Kiếm được nhiều công điểm hơn chúng ta thì có gì ghê gớm, chẳng phải vẫn phải nghe lời bà nội sao!"
Nghe vậy, trong mắt Nguyễn Điềm Điềm thoáng qua một tia khinh thường không dễ nhận ra, vẫn là đứa nhát gan sợ bà nội như vậy, còn tưởng rằng cô ta sẽ cứng rắn đến cùng chứ.
Nguyễn Điềm Điềm thoáng hiện lên vẻ không vui trong mắt, trong lòng nghĩ con em họ thích gây chuyện này lại định bày trò gì đây, cả ngày không yên ổn, thật khiến người ta phiền lòng.
"Muốn phát điên thì cút ra ngoài cho tao! Quy củ nhà họ Nguyễn vẫn luôn như vậy, nhà nào chẳng thế?" Nguyễn Tiểu Tráng mặt lạnh quát lớn.
Nguyễn Thanh Thu mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Nói đến chuyện kiếm công điểm, những người ngồi đây đều là rác... Ai kiếm được nhiều hơn tôi? Huống hồ ba và Đinh Gia Trân cộng lại cũng không bằng tôi, ba được ăn nhiều, tôi thì không được? Rốt cuộc ai mặt dày, ai lười biếng? Nếu như tôi mà được tính là lười..."
Nguyễn Thanh Thu có cả rổ lời để công kích, cô cười khẩy nhìn một lượt, dù sao cũng phải sống trong nhà họ Nguyễn, nên cô không nói tiếp những lời khó nghe nữa.
Mọi người hoặc ngượng ngùng hoặc xấu hổ, có người đỏ mặt tía tai, có người đen mặt.
"Bác cả của mày còn là chủ nhiệm phụ nữ của thôn, không phải cũng ăn như vậy sao? Ở nhà họ Nguyễn, quy củ chính là như vậy, mày là người nhà họ Nguyễn thì phải tuân thủ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gừng càng già càng cay, Lại Anh Tử nói xong mặt lạnh như tiền, rồi xua tay đuổi mọi người: "Một lát nữa còn phải đi làm, ăn xong thì về nhà nghỉ ngơi hết đi."
Nguyễn Lai Phúc không lên tiếng, rõ ràng là tán đồng lời của bà vợ già.
Cô không trông mong hai vợ chồng già đã quen áp bức nguyên chủ sẽ đồng ý, trong mắt họ, con gái là để nuôi cho nhà khác, trước khi lấy chồng phải tận dụng hết giá trị.
Tất nhiên, nguyên tắc này không áp dụng với Nguyễn Điềm Điềm, thiên vị đấy thì sao nào?
Người ta ngăn cấm thì cô lại có kế đối phó.
Nguyễn Tú Tú vui vẻ chế giễu: "Kiếm được nhiều công điểm hơn chúng ta thì có gì ghê gớm, chẳng phải vẫn phải nghe lời bà nội sao!"
Nghe vậy, trong mắt Nguyễn Điềm Điềm thoáng qua một tia khinh thường không dễ nhận ra, vẫn là đứa nhát gan sợ bà nội như vậy, còn tưởng rằng cô ta sẽ cứng rắn đến cùng chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro