Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Không Muốn Làm Cực Phẩm
Chương 34
Đông Gia Thỏ Thỏ
2024-09-10 16:04:49
Tiễn ông lão và thiếu niên đi, Nguyễn Thanh Thu trở về nhà họ Nguyễn, Nguyễn Tú Tú vừa thấy cô đã oán trách ầm ĩ: "Chậm chết đi được, đợi mày về thì trời tối hết rồi, định để lợn nhà mình đói gầy đi, xem bà nội xử mày thế nào!"
"Không đợi được à? Vậy thì tự đi cắt cỏ lợn đi." Nguyễn Thanh Thu liếc cô ta một cái, nhàn nhạt nói.
"Tao mà có thời gian thì chắc chắn sẽ đi cắt rồi! Đang bận lắm! Mày mau đi cho lợn ăn đi!" Cô ta ra lệnh, nói xong thì quay người bỏ đi.
Bận gì chứ? Bận làm chim bồ câu đưa tin à?
Việc cô phải làm, như lên núi cắt cỏ lợn thì được, việc không phải cô làm, Nguyễn Thanh Thu phông phải kẻ ngốc, cô mặc kệ.
Đặt cái thúng xuống, Nguyễn Thanh Thu lẻn ra sau nhà, như con khỉ trèo lên cây ổi cao bảy tám mét, tán cây rậm rạp che khuất hoàn toàn thân hình gầy gò của cô.
Chiều hè gió mát thổi từng cơn, trên cành cây treo đầy những quả ổi, cô tùy tiện có thể hái được, tiếc là còn hơn một tháng nữa mới chín, nếu bây giờ nhất định phải ăn thì sẽ rất chua.
Ổi chưa chín, bình thường sẽ không có ai trèo lên, trừ Nguyễn Thanh Thu trốn tránh phiền phức, phải nói rằng đây thực sự là một nơi tốt, không thể thanh tịnh hơn, có thể chú ý đến mọi động tĩnh trước sau trái phải.
Ở sân trước, Lại Anh Tử đang chửi ầm lên, trước là chửi Nguyễn Thanh Thu một trận, sau đó lại đi thị sát bếp một lượt, rồi túm lấy tai Nguyễn Tú Tú hét lên bảo cô ta cho lợn ăn.
Bà lão bó chân, xách cái giỏ đựng lông gà, hai tay chắp sau lưng, trông như một con khỉ đầu chó đi tuần tra lãnh địa của mình, vừa hung dữ vừa vênh váo, ra lệnh om sòm trong sân nhà họ Nguyễn, thỉnh thoảng liếc mắt về phía nhà kho với ánh mắt âm u.
Nguyễn Thanh Thu vừa thiu thiu ngủ thì bị tiếng thì thầm đánh thức, cúi mắt nhìn xuống, Nguyễn Điềm Điềm và Nguyễn Tú Tú đang đứng dưới gốc cây nói nhỏ.
"Anh ấy có hồi âm không?"
"Không..."
Thấy ánh mắt chờ đợi của Nguyễn Điềm Điềm có chút ảm đạm, Nguyễn Tú Tú vội an ủi: "Có thể anh Đường vẫn chưa khỏi bệnh nên chưa trả lời, Điềm Điềm đừng buồn."
"Em không buồn, chỉ là..."
"Không đợi được à? Vậy thì tự đi cắt cỏ lợn đi." Nguyễn Thanh Thu liếc cô ta một cái, nhàn nhạt nói.
"Tao mà có thời gian thì chắc chắn sẽ đi cắt rồi! Đang bận lắm! Mày mau đi cho lợn ăn đi!" Cô ta ra lệnh, nói xong thì quay người bỏ đi.
Bận gì chứ? Bận làm chim bồ câu đưa tin à?
Việc cô phải làm, như lên núi cắt cỏ lợn thì được, việc không phải cô làm, Nguyễn Thanh Thu phông phải kẻ ngốc, cô mặc kệ.
Đặt cái thúng xuống, Nguyễn Thanh Thu lẻn ra sau nhà, như con khỉ trèo lên cây ổi cao bảy tám mét, tán cây rậm rạp che khuất hoàn toàn thân hình gầy gò của cô.
Chiều hè gió mát thổi từng cơn, trên cành cây treo đầy những quả ổi, cô tùy tiện có thể hái được, tiếc là còn hơn một tháng nữa mới chín, nếu bây giờ nhất định phải ăn thì sẽ rất chua.
Ổi chưa chín, bình thường sẽ không có ai trèo lên, trừ Nguyễn Thanh Thu trốn tránh phiền phức, phải nói rằng đây thực sự là một nơi tốt, không thể thanh tịnh hơn, có thể chú ý đến mọi động tĩnh trước sau trái phải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở sân trước, Lại Anh Tử đang chửi ầm lên, trước là chửi Nguyễn Thanh Thu một trận, sau đó lại đi thị sát bếp một lượt, rồi túm lấy tai Nguyễn Tú Tú hét lên bảo cô ta cho lợn ăn.
Bà lão bó chân, xách cái giỏ đựng lông gà, hai tay chắp sau lưng, trông như một con khỉ đầu chó đi tuần tra lãnh địa của mình, vừa hung dữ vừa vênh váo, ra lệnh om sòm trong sân nhà họ Nguyễn, thỉnh thoảng liếc mắt về phía nhà kho với ánh mắt âm u.
Nguyễn Thanh Thu vừa thiu thiu ngủ thì bị tiếng thì thầm đánh thức, cúi mắt nhìn xuống, Nguyễn Điềm Điềm và Nguyễn Tú Tú đang đứng dưới gốc cây nói nhỏ.
"Anh ấy có hồi âm không?"
"Không..."
Thấy ánh mắt chờ đợi của Nguyễn Điềm Điềm có chút ảm đạm, Nguyễn Tú Tú vội an ủi: "Có thể anh Đường vẫn chưa khỏi bệnh nên chưa trả lời, Điềm Điềm đừng buồn."
"Em không buồn, chỉ là..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro