Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Trí Thức Làm Giàu, Tự Cứu Lấy Thân
Chương 11
2024-12-04 10:20:36
“Mặc Mặc, đây là nhiệm vụ ẩn mà.” Hệ thống trả lời với giọng thấp hẳn.
Phương Ngữ Mặc nghĩ rằng hệ thống thiếu năng lượng nên không để tâm: “Tôi đã cứu anh ấy rồi, sao phần thưởng vẫn chưa đến?”
Hệ thống giải thích: “Phải đợi anh ấy xác nhận an toàn thì nhiệm vụ của cô mới hoàn thành.”
“Được rồi!”
Phương Ngữ Mặc rời khỏi căn nhà nhỏ không lâu thì có bốn người xuất hiện trong sân.
Đó là đồng đội của Hà Tự Hàn.
“Đại đội trưởng, anh không sao thật tốt quá rồi!” Một người bước lên, định ôm lấy Hà Tự Hàn.
May mà đồng đội bên cạnh kịp kéo lại, biết rõ đại đội trưởng không thích tiếp xúc quá thân mật.
“Không sao, tôi chưa chết được đâu.” Hà Tự Hàn lạnh lùng đáp.
Khác hẳn với thái độ đối với Phương Ngữ Mặc, đây mới là bản chất thật của anh khi đối diện với người ngoài.
Suốt quãng đường đến đây, Hà Tự Hàn đã để lại nhiều dấu hiệu chỉ đồng đội của anh có thể nhận ra. Vì thế, họ mới tìm đến nơi này nhanh như vậy.
Phương Ngữ Mặc đã tranh thủ được rất nhiều thời gian cho anh, nếu không, có lẽ anh đã không kịp chờ đồng đội tới ứng cứu.
“Lần này hành động bí mật như thế, sao vẫn bị mắc bẫy?” Một đồng đội lên tiếng hỏi.
Hà Tự Hàn biết rõ có kẻ đã phản bội mình, nhưng không định nói ra vào lúc này: “Trước tiên, rời khỏi đây đã.”
Khi được đồng đội đỡ dậy, anh sờ tay vào túi quần bên phải, nơi có một mảnh giấy ghi địa chỉ, đó là nơi Phương Ngữ Mặc sẽ đến khi về nông thôn.
Trùng hợp thay, nơi đó không hề xa lạ với anh.
Lại nói về Phương Ngữ Mặc, sau khi cứu Hà Tự Hàn, cô cảm thấy đói bụng.
Ở thời đại này, mọi thứ đều cần tem phiếu, mà cô lại không có đồng hồ, nên việc căn giờ trở nên vô cùng bất tiện.
Cha Phương có một chiếc đồng hồ, nhưng khi rời khỏi mẹ Phương đã mang đi.
Phương Ngữ Mặc đến nhà hàng quốc doanh, mua ba chiếc bánh bao thịt. Tổng cộng hết hai đồng tư, cộng thêm ba lạng phiếu gạo.
Cô nhanh chóng ăn hết ba chiếc bánh bao rồi tiến về chợ đen.
Có mục tiêu rõ ràng, lại đã tìm hiểu trước, cô nhanh chóng đến một con ngõ nhỏ hẻo lánh.
Đi được khoảng trăm mét, cô nhìn thấy hai người canh giữ ở đó.
Khi cô định đi qua họ, một người tiến lên chặn lại.
“Mua hay bán?”
Phương Ngữ Mặc nghĩ rằng hệ thống thiếu năng lượng nên không để tâm: “Tôi đã cứu anh ấy rồi, sao phần thưởng vẫn chưa đến?”
Hệ thống giải thích: “Phải đợi anh ấy xác nhận an toàn thì nhiệm vụ của cô mới hoàn thành.”
“Được rồi!”
Phương Ngữ Mặc rời khỏi căn nhà nhỏ không lâu thì có bốn người xuất hiện trong sân.
Đó là đồng đội của Hà Tự Hàn.
“Đại đội trưởng, anh không sao thật tốt quá rồi!” Một người bước lên, định ôm lấy Hà Tự Hàn.
May mà đồng đội bên cạnh kịp kéo lại, biết rõ đại đội trưởng không thích tiếp xúc quá thân mật.
“Không sao, tôi chưa chết được đâu.” Hà Tự Hàn lạnh lùng đáp.
Khác hẳn với thái độ đối với Phương Ngữ Mặc, đây mới là bản chất thật của anh khi đối diện với người ngoài.
Suốt quãng đường đến đây, Hà Tự Hàn đã để lại nhiều dấu hiệu chỉ đồng đội của anh có thể nhận ra. Vì thế, họ mới tìm đến nơi này nhanh như vậy.
Phương Ngữ Mặc đã tranh thủ được rất nhiều thời gian cho anh, nếu không, có lẽ anh đã không kịp chờ đồng đội tới ứng cứu.
“Lần này hành động bí mật như thế, sao vẫn bị mắc bẫy?” Một đồng đội lên tiếng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Tự Hàn biết rõ có kẻ đã phản bội mình, nhưng không định nói ra vào lúc này: “Trước tiên, rời khỏi đây đã.”
Khi được đồng đội đỡ dậy, anh sờ tay vào túi quần bên phải, nơi có một mảnh giấy ghi địa chỉ, đó là nơi Phương Ngữ Mặc sẽ đến khi về nông thôn.
Trùng hợp thay, nơi đó không hề xa lạ với anh.
Lại nói về Phương Ngữ Mặc, sau khi cứu Hà Tự Hàn, cô cảm thấy đói bụng.
Ở thời đại này, mọi thứ đều cần tem phiếu, mà cô lại không có đồng hồ, nên việc căn giờ trở nên vô cùng bất tiện.
Cha Phương có một chiếc đồng hồ, nhưng khi rời khỏi mẹ Phương đã mang đi.
Phương Ngữ Mặc đến nhà hàng quốc doanh, mua ba chiếc bánh bao thịt. Tổng cộng hết hai đồng tư, cộng thêm ba lạng phiếu gạo.
Cô nhanh chóng ăn hết ba chiếc bánh bao rồi tiến về chợ đen.
Có mục tiêu rõ ràng, lại đã tìm hiểu trước, cô nhanh chóng đến một con ngõ nhỏ hẻo lánh.
Đi được khoảng trăm mét, cô nhìn thấy hai người canh giữ ở đó.
Khi cô định đi qua họ, một người tiến lên chặn lại.
“Mua hay bán?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro