Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Trí Thức Làm Giàu, Tự Cứu Lấy Thân
Chương 41
2024-12-05 00:33:45
Dù sao đi nữa, Trần Vĩ Quang cũng là người biết mình biết ta.
Còn phía bên kia, sau khi bỏ đồ xong, Phương Ngữ Mặc đưa ba cái bánh bao cho Hà Tự Hàn: "Sáng nay anh chưa ăn gì phải không?"
Hà Tự Hàn không khách sáo, cầm lấy và ăn ngay. Bánh bao Phương Ngữ Mặc đưa, ăn sao mà ngon hơn hẳn.
Cô gái này còn biết quan tâm người khác, đúng là có tiến bộ.
Sau khi An Mộng Oánh cất đồ cũng bước ra, cô ta rất thức thời.
Hà Tự Hàn ăn nhanh, và khi bước ra ngoài, anh thấy Lục Minh Viễn và Triệu Lỗi mỗi người cầm một cái bánh bao, không cần hỏi cũng biết là do An Mộng Oánh đưa.
An Mộng Oánh không hối tiếc vì không mua thêm, đôi khi cho nhiều chưa chắc đã là điều tốt.
Cả nhóm đạp xe lên huyện, mất hơn một giờ mới tới nơi.
Khi tới nơi, Hà Tự Hàn đề nghị: "Chúng ta chia nhau ra mua đồ, hai giờ gặp lại ở cửa hàng cung ứng."
An Mộng Oánh muốn đi riêng, vì cô ta có không gian siêu thị, có thể lén lút lấy những món đồ phù hợp với thời đại này ra ngoài. Dĩ nhiên, cô ta cũng muốn mua vài thứ thuộc về thời đại này để làm vỏ bọc.
Lục Minh Viễn định đi cùng, nhưng bị cô ta từ chối: "Trí thức Lục, tôi và Mặc Mặc đã mua một số thứ trước rồi, với lại nhu cầu của con gái khác các anh mà."
An Mộng Oánh cảm thấy kiếp trước cô ta quá chủ động, nên mới khiến người đàn ông này không dám đối đầu với mẹ của hắn ta.
Bên này, Hà Tự Hàn đi bên cạnh Phương Ngữ Mặc: "Mặc Mặc, tôi có một người bạn làm ở đây, chúng ta có thể gửi xe ở chỗ anh ấy."
"Bạn anh?"
"Ừ, anh ấy làm ở cục công an, để xe ở đó sẽ an toàn."
Cục công an thì còn gì an toàn hơn chứ? Phương Ngữ Mặc gật đầu đồng ý.
Ở nơi xa lạ này, đi cùng Hà Tự Hàn khiến cô có cảm giác an toàn.
Sau khi gửi xe, Hà Tự Hàn đeo giỏ lên vai: "Mặc Mặc, tôi đưa cô đến một nơi."
Phương Ngữ Mặc đưa anh một tờ giấy: "Đây là những thứ tôi muốn mua. Anh xem cái nào có thể mua được, à, tôi còn muốn ghé qua trạm thu mua để mua một ít gỗ, về làm thêm đồ nội thất."
Hà Tự Hàn nhìn cô với chút ngờ vực: "Cô biết làm đồ gỗ à?"
"Làm những thứ đơn giản như ghép vài tấm ván thì biết, chứ mộng và lỗ mộng thì chịu." Phương Ngữ Mặc học được kỹ năng này khi sống cùng bà nội, cùng một thợ mộc trong thôn.
Còn phía bên kia, sau khi bỏ đồ xong, Phương Ngữ Mặc đưa ba cái bánh bao cho Hà Tự Hàn: "Sáng nay anh chưa ăn gì phải không?"
Hà Tự Hàn không khách sáo, cầm lấy và ăn ngay. Bánh bao Phương Ngữ Mặc đưa, ăn sao mà ngon hơn hẳn.
Cô gái này còn biết quan tâm người khác, đúng là có tiến bộ.
Sau khi An Mộng Oánh cất đồ cũng bước ra, cô ta rất thức thời.
Hà Tự Hàn ăn nhanh, và khi bước ra ngoài, anh thấy Lục Minh Viễn và Triệu Lỗi mỗi người cầm một cái bánh bao, không cần hỏi cũng biết là do An Mộng Oánh đưa.
An Mộng Oánh không hối tiếc vì không mua thêm, đôi khi cho nhiều chưa chắc đã là điều tốt.
Cả nhóm đạp xe lên huyện, mất hơn một giờ mới tới nơi.
Khi tới nơi, Hà Tự Hàn đề nghị: "Chúng ta chia nhau ra mua đồ, hai giờ gặp lại ở cửa hàng cung ứng."
An Mộng Oánh muốn đi riêng, vì cô ta có không gian siêu thị, có thể lén lút lấy những món đồ phù hợp với thời đại này ra ngoài. Dĩ nhiên, cô ta cũng muốn mua vài thứ thuộc về thời đại này để làm vỏ bọc.
Lục Minh Viễn định đi cùng, nhưng bị cô ta từ chối: "Trí thức Lục, tôi và Mặc Mặc đã mua một số thứ trước rồi, với lại nhu cầu của con gái khác các anh mà."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Mộng Oánh cảm thấy kiếp trước cô ta quá chủ động, nên mới khiến người đàn ông này không dám đối đầu với mẹ của hắn ta.
Bên này, Hà Tự Hàn đi bên cạnh Phương Ngữ Mặc: "Mặc Mặc, tôi có một người bạn làm ở đây, chúng ta có thể gửi xe ở chỗ anh ấy."
"Bạn anh?"
"Ừ, anh ấy làm ở cục công an, để xe ở đó sẽ an toàn."
Cục công an thì còn gì an toàn hơn chứ? Phương Ngữ Mặc gật đầu đồng ý.
Ở nơi xa lạ này, đi cùng Hà Tự Hàn khiến cô có cảm giác an toàn.
Sau khi gửi xe, Hà Tự Hàn đeo giỏ lên vai: "Mặc Mặc, tôi đưa cô đến một nơi."
Phương Ngữ Mặc đưa anh một tờ giấy: "Đây là những thứ tôi muốn mua. Anh xem cái nào có thể mua được, à, tôi còn muốn ghé qua trạm thu mua để mua một ít gỗ, về làm thêm đồ nội thất."
Hà Tự Hàn nhìn cô với chút ngờ vực: "Cô biết làm đồ gỗ à?"
"Làm những thứ đơn giản như ghép vài tấm ván thì biết, chứ mộng và lỗ mộng thì chịu." Phương Ngữ Mặc học được kỹ năng này khi sống cùng bà nội, cùng một thợ mộc trong thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro