Xuyên Đến 70: Nữ Phụ Trí Thức Làm Giàu, Tự Cứu Lấy Thân
Chương 49
2024-12-05 00:33:45
“Ông Tôn, chúng cháu đã hứa rồi, phải đi nhanh thôi, kẻo về muộn lại trời tối." Phương Ngữ Mặc không trả lời thắc mắc của Hà Tự Hàn, chỉ quay sang tạm biệt ông Tôn.
Ông Tôn vẫy tay: "Đi đi! Đừng để chậm trễ."
Rời khỏi trạm thu mua, đi được một đoạn, Hà Tự Hàn không kiềm chế được sự tò mò, tiếp tục hỏi Phương Ngữ Mặc.
"Trong lúc tôi không có ở đó, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Anh chỉ mới tiếp xúc với Phương Ngữ Mặc không lâu, nhưng chưa biết rằng miệng cô có thể ngọt đến mức hớp hồn người khác như vậy.
Phương Ngữ Mặc tinh nghịch cười với anh: "Anh đoán thử xem?"
Hà Tự Hàn nhìn nụ cười rạng rỡ của cô mà chợt sững lại. Cô gái này còn biết trêu anh nữa, đúng là tiến bộ.
Anh nói: "Tôi nghe nói ông Tôn giữ nhiều thứ tốt lắm, nhưng để được ông ấy chấp nhận không phải dễ. Đừng thấy ông ấy không có con cháu mà nghĩ dễ lấy đồ, ngay cả một tờ giấy cũng không dễ đâu."
Những gì Hà Tự Hàn biết được là do bạn bè ở huyện nói với anh. Người bạn này có tai mắt khắp nơi, nên những thông tin anh biết chắc chắn không phải tin đồn vô căn cứ.
Trong lúc đang đi, Phương Ngữ Mặc kéo anh sang một bên, lấy từ trong túi ra chiếc hộp mà ông Tôn đã đưa: "Có phải anh đã hiểu lầm ông ấy không? Tôi thấy ông ấy rất tốt, đâu có keo kiệt như anh nói."
Hà Tự Hàn vừa nhìn thấy chiếc hộp đã biết ngay bên trong chắc chắn có thứ quan trọng.
Anh nhanh chóng quan sát xung quanh, xác nhận không có ai rồi nói: "Đồ này cô giữ cẩn thận, đừng để người khác biết."
Phương Ngữ Mặc cất chiếc hộp trở lại túi xách, vốn dĩ cô chỉ định khoe chút, chứ chưa có ý định cho anh xem. Ngay cả cô cũng chưa mở nó ra mà!
Dù vậy, Phương Ngữ Mặc vẫn còn một chuyện muốn giải quyết, đó là số tiền Hà Tự Hàn đưa hôm qua. Cô nhất định muốn trả lại.
Cô không thiếu tiền, đã bán nhà được 1000 đồng, bán công việc 800 đồng, tiền trợ cấp 400 đồng, cộng thêm tiền trợ cấp khi xuống nông thôn, tiền bà Trương cho, và cả phần thưởng của hệ thống. Đó là chưa tính đến 200 đồng mà Hà Tự Hàn đưa hôm qua, tổng cộng cô vẫn còn hơn 3000 đồng.
"Đây là số tiền anh đưa hôm qua. Lúc ở thành phố Ninh, anh đã cho tôi tiền rồi, còn mấy tấm phiếu kia thì tôi không trả lại đâu."
Phương Ngữ Mặc đưa phong thư đựng tiền cho Hà Tự Hàn.
Ông Tôn vẫy tay: "Đi đi! Đừng để chậm trễ."
Rời khỏi trạm thu mua, đi được một đoạn, Hà Tự Hàn không kiềm chế được sự tò mò, tiếp tục hỏi Phương Ngữ Mặc.
"Trong lúc tôi không có ở đó, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Anh chỉ mới tiếp xúc với Phương Ngữ Mặc không lâu, nhưng chưa biết rằng miệng cô có thể ngọt đến mức hớp hồn người khác như vậy.
Phương Ngữ Mặc tinh nghịch cười với anh: "Anh đoán thử xem?"
Hà Tự Hàn nhìn nụ cười rạng rỡ của cô mà chợt sững lại. Cô gái này còn biết trêu anh nữa, đúng là tiến bộ.
Anh nói: "Tôi nghe nói ông Tôn giữ nhiều thứ tốt lắm, nhưng để được ông ấy chấp nhận không phải dễ. Đừng thấy ông ấy không có con cháu mà nghĩ dễ lấy đồ, ngay cả một tờ giấy cũng không dễ đâu."
Những gì Hà Tự Hàn biết được là do bạn bè ở huyện nói với anh. Người bạn này có tai mắt khắp nơi, nên những thông tin anh biết chắc chắn không phải tin đồn vô căn cứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc đang đi, Phương Ngữ Mặc kéo anh sang một bên, lấy từ trong túi ra chiếc hộp mà ông Tôn đã đưa: "Có phải anh đã hiểu lầm ông ấy không? Tôi thấy ông ấy rất tốt, đâu có keo kiệt như anh nói."
Hà Tự Hàn vừa nhìn thấy chiếc hộp đã biết ngay bên trong chắc chắn có thứ quan trọng.
Anh nhanh chóng quan sát xung quanh, xác nhận không có ai rồi nói: "Đồ này cô giữ cẩn thận, đừng để người khác biết."
Phương Ngữ Mặc cất chiếc hộp trở lại túi xách, vốn dĩ cô chỉ định khoe chút, chứ chưa có ý định cho anh xem. Ngay cả cô cũng chưa mở nó ra mà!
Dù vậy, Phương Ngữ Mặc vẫn còn một chuyện muốn giải quyết, đó là số tiền Hà Tự Hàn đưa hôm qua. Cô nhất định muốn trả lại.
Cô không thiếu tiền, đã bán nhà được 1000 đồng, bán công việc 800 đồng, tiền trợ cấp 400 đồng, cộng thêm tiền trợ cấp khi xuống nông thôn, tiền bà Trương cho, và cả phần thưởng của hệ thống. Đó là chưa tính đến 200 đồng mà Hà Tự Hàn đưa hôm qua, tổng cộng cô vẫn còn hơn 3000 đồng.
"Đây là số tiền anh đưa hôm qua. Lúc ở thành phố Ninh, anh đã cho tôi tiền rồi, còn mấy tấm phiếu kia thì tôi không trả lại đâu."
Phương Ngữ Mặc đưa phong thư đựng tiền cho Hà Tự Hàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro