Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 14
2024-11-14 15:38:12
Chỉ là, ở thời này đồ ăn khan hiếm, muốn ăn thịt đâu có dễ, ngay cả nhà ăn quân đội, nửa năm mới có một lần làm thịt kho để cải thiện bữa ăn cho binh sĩ.
Đã vậy, cô nhớ có một nơi gọi là Nhà hàng Quốc Doanh, ở đó chắc là có thể ăn được...
Cô càng nghĩ càng thèm, rất thèm...
Bất giác, Đường Mộng – một thượng tướng sát phạt quyết đoán, lại bắt đầu dần dần hóa thành một người mê ăn. Nhưng cô cũng không ghét cái hướng đi này, thậm chí còn muốn thử sức.
Cố Thiếu Diễm ngẩng đầu nhìn cô, bình thản nói: "Em vẫn còn yếu, không nên tự ra ngoài."
"Vậy anh... có biết làm thịt kho tàu không?" Đường Mộng chớp chớp đôi mắt sáng long lanh, đầy hy vọng nhìn Cố Thiếu Diễm.
Đôi lông mày lạnh lùng của Cố Thiếu Diễm khẽ giật.
"Anh sẽ nhờ nhà ăn quân đội nấu cho em một bữa, mọi người đều biết em còn yếu. Thêm vào đó, Ủy viên Mao đã đền bù hai phiếu thịt, chắc không ai ý kiến gì."
"Được, được, em chờ anh về."
Nghe nói sẽ có thịt kho tàu để ăn, Đường Mộng cười tươi như hoa. Vẻ mặt vốn đã xinh đẹp lại càng rạng rỡ, khiến Cố Thiếu Diễm cảm thấy như có pháo hoa nổ tung trong đầu, còn tim thì như bị một bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy, không đau, chỉ ngưa ngứa. Anh bị làm sao thế này? Hay là cơ thể có vấn đề? Không thể nào, mới mấy hôm trước quân y kiểm tra cho anh, mọi thứ đều ổn cơ mà...
Nhìn nụ cười hân hoan trước mặt, Cố Thiếu Diễm bỗng có cảm giác muốn ôm cô vào lòng.
Nhận ra ý nghĩ này, anh vội cúi đầu, nhanh chóng ăn vài miếng cơm để làm dịu lại, nhưng chẳng có tác dụng. Anh đặt vội bát đũa, nói một câu: "Để đấy, anh về rồi rửa," rồi nhanh chóng lấy mũ, mở cửa và bước ra ngoài.
"Gấp gáp vậy sao?" Đường Mộng xoa xoa cằm, khó hiểu nhìn đồng hồ trên tường. Mới có hơn mười hai giờ mà.
Thôi, nghĩ mãi cũng không ra, mà cô cũng không phải người hay suy nghĩ lung tung.
Bắt chước theo cách anh rửa bát lúc nãy, Đường Mộng đổ nước vào chậu nhôm, ngâm bát đũa rồi cẩn thận rửa sạch. Tuy thao tác chưa thành thục, cô vẫn gọn gàng dọn dẹp cả căn bếp. Nhờ những lần làm việc nhà lúc ở liên minh ngân hà, cũng không gặp khó khăn gì, khiến cô tự tin hơn hẳn.
Xem đi, cô là thượng tướng ngân hà, học gì mà chẳng nhanh...
Dọn dẹp xong, Đường Mộng về phòng, khóa cửa, kéo rèm, bắt đầu nghĩ về cuộc sống sau này. Nếu đã không thể quay lại, cô phải tìm cách sống tốt ở thời đại này.
Đầu tiên là phải cải thiện thể chất, dù không quay lại thời kỳ đỉnh cao thì cũng cần có chút khả năng tự vệ. Thứ hai là phải tìm hiểu cho rõ về thân thế của nguyên chủ...
Đã vậy, cô nhớ có một nơi gọi là Nhà hàng Quốc Doanh, ở đó chắc là có thể ăn được...
Cô càng nghĩ càng thèm, rất thèm...
Bất giác, Đường Mộng – một thượng tướng sát phạt quyết đoán, lại bắt đầu dần dần hóa thành một người mê ăn. Nhưng cô cũng không ghét cái hướng đi này, thậm chí còn muốn thử sức.
Cố Thiếu Diễm ngẩng đầu nhìn cô, bình thản nói: "Em vẫn còn yếu, không nên tự ra ngoài."
"Vậy anh... có biết làm thịt kho tàu không?" Đường Mộng chớp chớp đôi mắt sáng long lanh, đầy hy vọng nhìn Cố Thiếu Diễm.
Đôi lông mày lạnh lùng của Cố Thiếu Diễm khẽ giật.
"Anh sẽ nhờ nhà ăn quân đội nấu cho em một bữa, mọi người đều biết em còn yếu. Thêm vào đó, Ủy viên Mao đã đền bù hai phiếu thịt, chắc không ai ý kiến gì."
"Được, được, em chờ anh về."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe nói sẽ có thịt kho tàu để ăn, Đường Mộng cười tươi như hoa. Vẻ mặt vốn đã xinh đẹp lại càng rạng rỡ, khiến Cố Thiếu Diễm cảm thấy như có pháo hoa nổ tung trong đầu, còn tim thì như bị một bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy, không đau, chỉ ngưa ngứa. Anh bị làm sao thế này? Hay là cơ thể có vấn đề? Không thể nào, mới mấy hôm trước quân y kiểm tra cho anh, mọi thứ đều ổn cơ mà...
Nhìn nụ cười hân hoan trước mặt, Cố Thiếu Diễm bỗng có cảm giác muốn ôm cô vào lòng.
Nhận ra ý nghĩ này, anh vội cúi đầu, nhanh chóng ăn vài miếng cơm để làm dịu lại, nhưng chẳng có tác dụng. Anh đặt vội bát đũa, nói một câu: "Để đấy, anh về rồi rửa," rồi nhanh chóng lấy mũ, mở cửa và bước ra ngoài.
"Gấp gáp vậy sao?" Đường Mộng xoa xoa cằm, khó hiểu nhìn đồng hồ trên tường. Mới có hơn mười hai giờ mà.
Thôi, nghĩ mãi cũng không ra, mà cô cũng không phải người hay suy nghĩ lung tung.
Bắt chước theo cách anh rửa bát lúc nãy, Đường Mộng đổ nước vào chậu nhôm, ngâm bát đũa rồi cẩn thận rửa sạch. Tuy thao tác chưa thành thục, cô vẫn gọn gàng dọn dẹp cả căn bếp. Nhờ những lần làm việc nhà lúc ở liên minh ngân hà, cũng không gặp khó khăn gì, khiến cô tự tin hơn hẳn.
Xem đi, cô là thượng tướng ngân hà, học gì mà chẳng nhanh...
Dọn dẹp xong, Đường Mộng về phòng, khóa cửa, kéo rèm, bắt đầu nghĩ về cuộc sống sau này. Nếu đã không thể quay lại, cô phải tìm cách sống tốt ở thời đại này.
Đầu tiên là phải cải thiện thể chất, dù không quay lại thời kỳ đỉnh cao thì cũng cần có chút khả năng tự vệ. Thứ hai là phải tìm hiểu cho rõ về thân thế của nguyên chủ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro