Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 18
2024-11-14 15:38:12
Ăn tối xong, như thường lệ, Cố Thiếu Diễm rửa bát. Đường Mộng cũng không ngồi yên, cô ngồi xổm trong sân, tay cầm chiếc cuốc nhỏ bắt đầu xới đất. Đợi đến khi Cố Thiếu Diễm rửa xong đi ra, cô đã xới được hơn nửa mảnh vườn.
"Em còn đang bị thương trên đầu, cứ để anh làm cho."
"Em thấy có lẽ là do về nhà nên cơ thể khỏe hơn ở bệnh viện nhiều."
"Ồ? Hóa ra về nhà còn có tác dụng chữa lành sao?"
Không khó để nhận ra giọng điệu của Cố Thiếu Diễm có phần trêu chọc. Trong suy nghĩ của Đường Mộng, người đàn ông này luôn là kiểu cao ngạo, khó gần, không ngờ anh cũng có mặt này, lập tức cô nảy sinh ý muốn chọc ghẹo anh.
"Bởi vì trong nhà này có anh mà."
Bốp...
Xong rồi, trái tim nhỏ trong lòng lại đập loạn xạ.
Nhìn mãi chẳng thấy anh đáp lời, Đường Mộng tò mò quay đầu nhìn, ngạc nhiên phát hiện tai của Cố Thiếu Diễm đỏ ửng...
Không phải chứ? Đơn giản vậy mà đã xấu hổ sao?
"Sao vậy? Em nói sai gì sao?"
Đường Mộng đứng dậy, mái tóc dài mềm mại bị làn gió nhẹ thổi qua, nhảy nhót trên vai và gò má cô. Không hiểu vì sao, Cố Thiếu Diễm đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa bên má cô, khuôn mặt dịu dàng kèm nụ cười, nói, "Không, em nói rất đúng."
"Em còn tưởng anh không thích nghe em nói vậy."
"Không, anh rất thích. Việc em bày tỏ thẳng thắn những suy nghĩ trong lòng mình như vậy rất tốt, sau này nhớ giữ như thế nhé."
Giọng điệu mang theo chút quyền uy, nhưng dễ dàng nhận thấy Cố Thiếu Diễm đang rất vui.
Thôi vậy, cô rộng lượng, không tính toán với anh...
Xới xong đất, Đường Mộng đắn đo không biết trồng gì, nhưng Cố Thiếu Diễm thì không mấy để tâm, với lương bổng của anh, nuôi hai người chẳng thành vấn đề, không cần thiết phải trông cậy vào mảnh đất này. Nhưng Đường Mộng lại vô cùng kiên quyết với những thứ có thể đưa vào miệng, cuối cùng Cố Thiếu Diễm đành đồng ý, hứa ngày mai sẽ tới bộ phận hậu cần xem có giống cây nào không.
Thế là cô mới chịu thôi.
Đêm đến, hai người mỗi người ngủ một giường. Đường Mộng vì cơ thể vẫn chưa hấp thụ hết dịch phục hồi nên ngủ rất say, mãi đến khi tiếng kèn báo thức buổi sáng vang lên mới đánh thức được cô.
Dậy rồi, Đường Mộng làm vài động tác kéo giãn cơ, xếp chăn màn gọn gàng, mở tủ quần áo lục lọi, phát hiện đồ ở đây thực sự không hợp gu thẩm mỹ của mình, xem ra phải sắp xếp đi may vài bộ mới được.
Trong đống quần áo lòe loẹt, cô chọn được một chiếc áo cộc tay hoa nhí bằng vải pha trông đỡ nhất, kết hợp với chiếc quần đen rộng thùng thình làm từ vải sợi tổng hợp.
Trông cũng hơi xấu, nhưng nhờ dung nhan xinh đẹp, dáng người cao ráo cùng phong thái đậm chất quân nhân của Đường Mộng, cô vẫn khoác lên mình bộ đồ này một vẻ đẹp riêng.
Từ dưới giường, cô lôi ra một đôi giày da nhỏ màu đen, thử xem có vừa chân không, thấy cũng khá là thoải mái. Cô tiện tay lấy chiếc lược gỗ, buộc gọn mái tóc dài ra sau, sau đó mở cửa định đến nhà vệ sinh rửa mặt.
"Em còn đang bị thương trên đầu, cứ để anh làm cho."
"Em thấy có lẽ là do về nhà nên cơ thể khỏe hơn ở bệnh viện nhiều."
"Ồ? Hóa ra về nhà còn có tác dụng chữa lành sao?"
Không khó để nhận ra giọng điệu của Cố Thiếu Diễm có phần trêu chọc. Trong suy nghĩ của Đường Mộng, người đàn ông này luôn là kiểu cao ngạo, khó gần, không ngờ anh cũng có mặt này, lập tức cô nảy sinh ý muốn chọc ghẹo anh.
"Bởi vì trong nhà này có anh mà."
Bốp...
Xong rồi, trái tim nhỏ trong lòng lại đập loạn xạ.
Nhìn mãi chẳng thấy anh đáp lời, Đường Mộng tò mò quay đầu nhìn, ngạc nhiên phát hiện tai của Cố Thiếu Diễm đỏ ửng...
Không phải chứ? Đơn giản vậy mà đã xấu hổ sao?
"Sao vậy? Em nói sai gì sao?"
Đường Mộng đứng dậy, mái tóc dài mềm mại bị làn gió nhẹ thổi qua, nhảy nhót trên vai và gò má cô. Không hiểu vì sao, Cố Thiếu Diễm đưa tay nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa bên má cô, khuôn mặt dịu dàng kèm nụ cười, nói, "Không, em nói rất đúng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em còn tưởng anh không thích nghe em nói vậy."
"Không, anh rất thích. Việc em bày tỏ thẳng thắn những suy nghĩ trong lòng mình như vậy rất tốt, sau này nhớ giữ như thế nhé."
Giọng điệu mang theo chút quyền uy, nhưng dễ dàng nhận thấy Cố Thiếu Diễm đang rất vui.
Thôi vậy, cô rộng lượng, không tính toán với anh...
Xới xong đất, Đường Mộng đắn đo không biết trồng gì, nhưng Cố Thiếu Diễm thì không mấy để tâm, với lương bổng của anh, nuôi hai người chẳng thành vấn đề, không cần thiết phải trông cậy vào mảnh đất này. Nhưng Đường Mộng lại vô cùng kiên quyết với những thứ có thể đưa vào miệng, cuối cùng Cố Thiếu Diễm đành đồng ý, hứa ngày mai sẽ tới bộ phận hậu cần xem có giống cây nào không.
Thế là cô mới chịu thôi.
Đêm đến, hai người mỗi người ngủ một giường. Đường Mộng vì cơ thể vẫn chưa hấp thụ hết dịch phục hồi nên ngủ rất say, mãi đến khi tiếng kèn báo thức buổi sáng vang lên mới đánh thức được cô.
Dậy rồi, Đường Mộng làm vài động tác kéo giãn cơ, xếp chăn màn gọn gàng, mở tủ quần áo lục lọi, phát hiện đồ ở đây thực sự không hợp gu thẩm mỹ của mình, xem ra phải sắp xếp đi may vài bộ mới được.
Trong đống quần áo lòe loẹt, cô chọn được một chiếc áo cộc tay hoa nhí bằng vải pha trông đỡ nhất, kết hợp với chiếc quần đen rộng thùng thình làm từ vải sợi tổng hợp.
Trông cũng hơi xấu, nhưng nhờ dung nhan xinh đẹp, dáng người cao ráo cùng phong thái đậm chất quân nhân của Đường Mộng, cô vẫn khoác lên mình bộ đồ này một vẻ đẹp riêng.
Từ dưới giường, cô lôi ra một đôi giày da nhỏ màu đen, thử xem có vừa chân không, thấy cũng khá là thoải mái. Cô tiện tay lấy chiếc lược gỗ, buộc gọn mái tóc dài ra sau, sau đó mở cửa định đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro