Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 38
2024-11-19 23:13:32
Đường Mộng giả vờ suy nghĩ một chút, rồi gật đầu miễn cưỡng đồng ý.
Giao dịch xong, mỗi người một ngả, dù lần này chưa đổi được vàng nhưng Đường Mộng cũng hài lòng vì biết chắc vài ngày tới sẽ có món lợi lớn.
Nghĩ đến việc sắp làm, cô dừng lại tìm trong siêu thị hệ thống món đồ nào có thể thay đổi dung mạo. Lướt qua cả chục trang, cuối cùng cô chọn một thiết bị che mặt dạng nút áo.
Thực ra chỉ cần ấn nút này, công nghệ cao sẽ giả lập khuôn mặt khác bao phủ lên, nhưng vấn đề duy nhất là...
Nút này có thiết kế nửa cánh bạc lóe lên ở vùng thái dương, người khác sẽ dễ dàng nhận ra.
Siêu thị cũng có thiết bị thay đổi diện mạo hoàn hảo, nhưng túi tiền eo hẹp khiến Đường Mộng buộc phải chấp nhận khiếm khuyết nhỏ này.
Cô chưa hề nghĩ rằng, chính chi tiết này lại trở thành dấu hiệu nhận diện của cô.
Đổi sang bộ đồ đơn giản, Đường Mộng ấn nút vào góc mắt. Một tia sáng xanh lóe lên, khuôn mặt cô hiện ra bình thường đến mức lẫn vào đám đông cũng không ai chú ý. Hài lòng, cô chỉnh lại nón rộng vành rồi đường hoàng tiến vào bệnh viện.
Dựa vào đặc điểm chấn thương của mấy tên kia, Đường Mộng lập tức hình dung sơ đồ bệnh viện, chọn lấy một khu vực và còng lưng lén vào. Đúng như dự đoán, ở cuối dãy nhà sau là một phòng bệnh có hai vệ sĩ đứng gác, Đường Mộng biết ngay mình đã đến đúng chỗ.
Không làm tổn thương hai người kia, cô khéo léo hạ gục họ rồi lẻn vào phòng. Bên trong là sáu tên nằm thẳng hàng.
Quả đấm của cô bất giác siết chặt.
"Cô... cô là ai?"
Không biết ai hét lên khiến cả bọn mở mắt tỉnh dậy, khi thấy người lạ trong phòng, chúng nhốn nháo chỉ tay đuổi cô ra ngoài.
Không nói gì, Đường Mộng xoay tay vung cú đấm. Mấy ngày tập luyện không hề uổng phí, tuy không dùng đến thuốc tăng lực nhưng sức mạnh cơ thể đã vượt trội trước đây, đòn nào cũng nhắm vào huyệt khiến chúng gào khóc trong đau đớn.
Cô cố tình tạo ra tiếng động lớn để khi bị phát hiện, sẽ có cớ thừa nhận là đến trả thù. Đường Mộng ra tay không nương tình, đánh đến khi cả bọn yếu ớt rũ rượi, lúc này cô mới thu tay lại.
Thực ra, nếu mấy tên này không còn giá trị lợi dụng với Cố Thiếu Diễm thì cô đã không chừa chúng lại.
Phủi tay, Đường Mộng quay lại mở cửa, đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với một đám y bác sĩ, có khi còn là cảnh sát...
Nào ngờ, trước mặt cô là đôi mắt đen sâu thẳm quen thuộc, Đường Mộng ngớ người, rồi nhìn thấy hàng loạt bóng áo xanh đứng phía sau đối phương, cô lập tức dựng hết gai ốc.
"Này, cô là ai, tại sao có mặt ở đây?"
Lăng Khải Minh lao tới chặn cô, Đường Mộng lập tức đỡ đòn, tập trung vào phòng thủ và tránh né mà không tấn công. Qua vài chiêu, vì còn nhiều lo ngại, cô bất cẩn để anh ta hất văng chiếc nón rộng vành, để lộ khuôn mặt bình thường và... nửa cánh bạc từ thái dương kéo đến mắt.
Giao dịch xong, mỗi người một ngả, dù lần này chưa đổi được vàng nhưng Đường Mộng cũng hài lòng vì biết chắc vài ngày tới sẽ có món lợi lớn.
Nghĩ đến việc sắp làm, cô dừng lại tìm trong siêu thị hệ thống món đồ nào có thể thay đổi dung mạo. Lướt qua cả chục trang, cuối cùng cô chọn một thiết bị che mặt dạng nút áo.
Thực ra chỉ cần ấn nút này, công nghệ cao sẽ giả lập khuôn mặt khác bao phủ lên, nhưng vấn đề duy nhất là...
Nút này có thiết kế nửa cánh bạc lóe lên ở vùng thái dương, người khác sẽ dễ dàng nhận ra.
Siêu thị cũng có thiết bị thay đổi diện mạo hoàn hảo, nhưng túi tiền eo hẹp khiến Đường Mộng buộc phải chấp nhận khiếm khuyết nhỏ này.
Cô chưa hề nghĩ rằng, chính chi tiết này lại trở thành dấu hiệu nhận diện của cô.
Đổi sang bộ đồ đơn giản, Đường Mộng ấn nút vào góc mắt. Một tia sáng xanh lóe lên, khuôn mặt cô hiện ra bình thường đến mức lẫn vào đám đông cũng không ai chú ý. Hài lòng, cô chỉnh lại nón rộng vành rồi đường hoàng tiến vào bệnh viện.
Dựa vào đặc điểm chấn thương của mấy tên kia, Đường Mộng lập tức hình dung sơ đồ bệnh viện, chọn lấy một khu vực và còng lưng lén vào. Đúng như dự đoán, ở cuối dãy nhà sau là một phòng bệnh có hai vệ sĩ đứng gác, Đường Mộng biết ngay mình đã đến đúng chỗ.
Không làm tổn thương hai người kia, cô khéo léo hạ gục họ rồi lẻn vào phòng. Bên trong là sáu tên nằm thẳng hàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả đấm của cô bất giác siết chặt.
"Cô... cô là ai?"
Không biết ai hét lên khiến cả bọn mở mắt tỉnh dậy, khi thấy người lạ trong phòng, chúng nhốn nháo chỉ tay đuổi cô ra ngoài.
Không nói gì, Đường Mộng xoay tay vung cú đấm. Mấy ngày tập luyện không hề uổng phí, tuy không dùng đến thuốc tăng lực nhưng sức mạnh cơ thể đã vượt trội trước đây, đòn nào cũng nhắm vào huyệt khiến chúng gào khóc trong đau đớn.
Cô cố tình tạo ra tiếng động lớn để khi bị phát hiện, sẽ có cớ thừa nhận là đến trả thù. Đường Mộng ra tay không nương tình, đánh đến khi cả bọn yếu ớt rũ rượi, lúc này cô mới thu tay lại.
Thực ra, nếu mấy tên này không còn giá trị lợi dụng với Cố Thiếu Diễm thì cô đã không chừa chúng lại.
Phủi tay, Đường Mộng quay lại mở cửa, đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với một đám y bác sĩ, có khi còn là cảnh sát...
Nào ngờ, trước mặt cô là đôi mắt đen sâu thẳm quen thuộc, Đường Mộng ngớ người, rồi nhìn thấy hàng loạt bóng áo xanh đứng phía sau đối phương, cô lập tức dựng hết gai ốc.
"Này, cô là ai, tại sao có mặt ở đây?"
Lăng Khải Minh lao tới chặn cô, Đường Mộng lập tức đỡ đòn, tập trung vào phòng thủ và tránh né mà không tấn công. Qua vài chiêu, vì còn nhiều lo ngại, cô bất cẩn để anh ta hất văng chiếc nón rộng vành, để lộ khuôn mặt bình thường và... nửa cánh bạc từ thái dương kéo đến mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro