Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 47
2024-11-14 15:38:12
“Đồng chí Đường, có ý gì vậy? Chẳng phải đã có gia đình rồi sao, tại sao lại nhìn chằm chằm vào đàn ông người khác như thế?”
“Ồ, vậy ra đồng chí Mao cũng biết điều đó không tốt sao? Vậy lúc cô đeo bám chồng tôi, sao lại mặt dày đến thế? Hơn nữa, khi nào cô thấy tôi nhìn đồng chí Văn chằm chằm? Tôi chỉ dành cho anh ta một ánh nhìn thương hại mà thôi.”
“Ánh nhìn thương hại? Ý cô là gì? Chính Quốc nhà tôi có gì mà đáng thương?”
“Không đáng thương sao? Cưới một người vợ ham vật chất đã đành, lại còn mang trong lòng bóng hình người khác. Đáng buồn hơn là... Đồng chí Mao, khi chồng tôi làm nhiệm vụ nguy hiểm, cô lại tỏ ra hả hê. Cô từng ngưỡng mộ chồng tôi như vậy mà còn nghĩ như thế, chẳng lẽ sau này khi Đồng chí Văn lên chức, làm nhiệm vụ, cô không mong anh ấy... chết sớm đi?”
Ba từ cuối, Đường Mộng nói rất rõ ràng, chậm rãi. Ánh mắt cô nhìn Văn Chính Quốc đầy sắc bén, khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng, đặc biệt là với những lời cô vừa nói.
Hắn cúi đầu nhìn Mao Trúc với khuôn mặt dữ tợn, cau mày.
“Cô... Đường Mộng, đừng nói bậy, cô đang ghen tị vì tình cảm của chúng tôi tốt nên mới nói mấy lời chia rẽ thế này.”
“Tôi ghen tị? Ghen vì cô sắp cưới một người mình không yêu và cuối cùng cũng không bám lấy chồng tôi? Đừng làm trò, tôi ủng hộ hai người khóa chặt lại, chìa khóa tôi nuốt rồi, đừng có mà chia tay đấy.”
Nói xong, Đường Mộng còn liếc Mao Trúc một cái, buông một tiếng cười khẩy.
“Aaa, Đường Mộng, tôi... tôi…”
“Được rồi, Mao Trúc, em làm gì thế? Không nhìn xem đây là nơi nào à.” Văn Chính Quốc liền ngăn lại khi thấy Mao Trúc có dấu hiệu nổi cơn.
“Anh… anh đang bênh cô ta? Anh nói đi, anh có gì với cô ta không?”
Đường Mộng nhướng mày, cô bước tới vung tay thật mạnh, một cái tát vang lên, kèm theo tiếng hét thảm thiết, Mao Trúc ngã lăn ra đất.
“Đồng chí Đường, cô làm vậy quá đáng rồi đấy.” Văn Chính Quốc không đồng tình nhìn Đường Mộng.
“Đồng chí Văn, tôi mong anh hiểu rõ. Cô ta bôi nhọ danh dự của tôi. Chỉ cần có người nghe được, báo cáo lên trên, tôi sẽ bị gắn mác lăng nhăng, rồi bị đem đi bêu khắp phố. Cô ta vô ý sao? Cô ta muốn hủy hoại tôi, thế mà tôi còn phải tha thứ à? Anh đang đùa à?”
“Và nữa Đồng chí Văn, vừa nãy Đồng chí Mao nói chồng tôi đang thực hiện nhiệm vụ bí mật. Vậy vấn đề là, cô ta không phải người trong quân đội, cũng không phải người nhà của bất kỳ ai tham gia nhiệm vụ. Vậy làm sao cô ta biết được nhiệm vụ cơ mật này? Lỡ có sơ sót gì trong nhiệm vụ, thì trách ai? Cô ta gánh nổi hậu quả không?”
Ánh mắt Đường Mộng sắc bén, dõng dạc chất vấn khiến Văn Chính Quốc cứng họng, không biết đáp lại thế nào.
“Tốt, rất tốt, đây mới là phong thái mà vợ của quân nhân Quân đoàn thứ ba nên có.”
Giọng nói hùng hậu vang lên kèm theo tiếng vỗ tay mạnh mẽ. Đường Mộng quay lại, thấy một người đàn ông trung niên mặc quân phục, phong thái oai nghiêm, từ trên xe quân sự bước xuống.
“Ồ, vậy ra đồng chí Mao cũng biết điều đó không tốt sao? Vậy lúc cô đeo bám chồng tôi, sao lại mặt dày đến thế? Hơn nữa, khi nào cô thấy tôi nhìn đồng chí Văn chằm chằm? Tôi chỉ dành cho anh ta một ánh nhìn thương hại mà thôi.”
“Ánh nhìn thương hại? Ý cô là gì? Chính Quốc nhà tôi có gì mà đáng thương?”
“Không đáng thương sao? Cưới một người vợ ham vật chất đã đành, lại còn mang trong lòng bóng hình người khác. Đáng buồn hơn là... Đồng chí Mao, khi chồng tôi làm nhiệm vụ nguy hiểm, cô lại tỏ ra hả hê. Cô từng ngưỡng mộ chồng tôi như vậy mà còn nghĩ như thế, chẳng lẽ sau này khi Đồng chí Văn lên chức, làm nhiệm vụ, cô không mong anh ấy... chết sớm đi?”
Ba từ cuối, Đường Mộng nói rất rõ ràng, chậm rãi. Ánh mắt cô nhìn Văn Chính Quốc đầy sắc bén, khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng, đặc biệt là với những lời cô vừa nói.
Hắn cúi đầu nhìn Mao Trúc với khuôn mặt dữ tợn, cau mày.
“Cô... Đường Mộng, đừng nói bậy, cô đang ghen tị vì tình cảm của chúng tôi tốt nên mới nói mấy lời chia rẽ thế này.”
“Tôi ghen tị? Ghen vì cô sắp cưới một người mình không yêu và cuối cùng cũng không bám lấy chồng tôi? Đừng làm trò, tôi ủng hộ hai người khóa chặt lại, chìa khóa tôi nuốt rồi, đừng có mà chia tay đấy.”
Nói xong, Đường Mộng còn liếc Mao Trúc một cái, buông một tiếng cười khẩy.
“Aaa, Đường Mộng, tôi... tôi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi, Mao Trúc, em làm gì thế? Không nhìn xem đây là nơi nào à.” Văn Chính Quốc liền ngăn lại khi thấy Mao Trúc có dấu hiệu nổi cơn.
“Anh… anh đang bênh cô ta? Anh nói đi, anh có gì với cô ta không?”
Đường Mộng nhướng mày, cô bước tới vung tay thật mạnh, một cái tát vang lên, kèm theo tiếng hét thảm thiết, Mao Trúc ngã lăn ra đất.
“Đồng chí Đường, cô làm vậy quá đáng rồi đấy.” Văn Chính Quốc không đồng tình nhìn Đường Mộng.
“Đồng chí Văn, tôi mong anh hiểu rõ. Cô ta bôi nhọ danh dự của tôi. Chỉ cần có người nghe được, báo cáo lên trên, tôi sẽ bị gắn mác lăng nhăng, rồi bị đem đi bêu khắp phố. Cô ta vô ý sao? Cô ta muốn hủy hoại tôi, thế mà tôi còn phải tha thứ à? Anh đang đùa à?”
“Và nữa Đồng chí Văn, vừa nãy Đồng chí Mao nói chồng tôi đang thực hiện nhiệm vụ bí mật. Vậy vấn đề là, cô ta không phải người trong quân đội, cũng không phải người nhà của bất kỳ ai tham gia nhiệm vụ. Vậy làm sao cô ta biết được nhiệm vụ cơ mật này? Lỡ có sơ sót gì trong nhiệm vụ, thì trách ai? Cô ta gánh nổi hậu quả không?”
Ánh mắt Đường Mộng sắc bén, dõng dạc chất vấn khiến Văn Chính Quốc cứng họng, không biết đáp lại thế nào.
“Tốt, rất tốt, đây mới là phong thái mà vợ của quân nhân Quân đoàn thứ ba nên có.”
Giọng nói hùng hậu vang lên kèm theo tiếng vỗ tay mạnh mẽ. Đường Mộng quay lại, thấy một người đàn ông trung niên mặc quân phục, phong thái oai nghiêm, từ trên xe quân sự bước xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro