Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 49
2024-11-19 23:13:32
“Tìm hiểu nhiệm vụ trước đi. Nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, không thì tôi cũng không đích thân đến đây chỉ huy. Dù già rồi, nhưng nếu còn cống hiến được thì vẫn còn có giá trị.”
“Vâng, Tổng Tư lệnh, vậy mời ngài vào phòng chỉ huy.”
Khi Tổng Tư lệnh được mọi người đón vào tòa nhà, cạnh vệ Tiểu Vương nhanh chóng rời khỏi đội ngũ, biến mất sau góc hành lang của tòa nhà.
...
Trở về nhà, Đường Mộng rửa tay, lấy hộp cơm trong hệ thống rồi dọn một phần ra rồi để phần còn lại vào lại kho. Cô ngồi xuống bàn ăn, thong thả thưởng thức bữa trưa muộn.
Ăn xong, nghỉ ngơi một lát, sau đó Đường Mộng lấy dụng cụ thể dục ra và bắt đầu luyện tập. Sau bốn tiếng vận động, mặt trời bên ngoài đã sắp lặn.
Biết rằng lát nữa cảnh vệ của Cố Thiếu Diễm sẽ đến, Đường Mộng thu dọn dụng cụ, vào phòng tắm nước nóng, thay đồ, rồi đứng ở sân lau tóc. Lúc này, cửa sân vang lên tiếng gõ.
“Ai đó?”
“Là em đây, chị dâu.”
Nghe tiếng quen thuộc, Đường Mộng treo khăn lên dây cho khô, bước tới mở cửa và mỉm cười nhận hộp cơm từ tay Tiểu Lý.
“Chị dâu, nhà có việc gì cần em giúp không? Trước khi đi, thủ trưởng dặn em đến giúp chị dọn dẹp.”
“...”
Khu này tuy không đông đúc như khu nhà tập thể, nhưng cũng có khoảng hai mươi hộ. Lúc này, đang là giờ tan sở và tan học, ai nấy vội vã nhưng vẫn dừng bước khi nghe lời của Tiểu Lý.
Ồ, Thủ trưởng Cố quả là thương vợ, còn nhờ người đến dọn dẹp nhà cửa?
Có người thì xuýt xoa ngưỡng mộ, có người lại có ý kiến không hay.
Vợ thủ trưởng Cố đúng là biết “làm trò”. Đã lấy chồng mà không biết nấu cơm, không biết chăm sóc chồng, giờ đến dọn dẹp nhà cửa cũng không làm nổi. Chỉ được cái mã như tiểu yêu tinh, có lẽ thủ trưởng Cố cũng bị bộ mặt này mê hoặc thôi...
Đường Mộng không cần nghe cũng biết họ đang nghĩ gì, nhìn ánh mắt thôi cũng rõ. Cô thản nhiên nhận hộp cơm từ tay Tiểu Lý và rất dứt khoát từ chối.
“Không cần đâu, Tiểu Lý, nhà chỉ có mình tôi thôi, không nhiều việc cho nên tôi tự làm được.”
“Nhưng... chị dâu, nếu chị không để em làm thì em sợ không hoàn thành nhiệm vụ của thủ trưởng mất.”
“Có gì đâu mà nhiệm vụ. Cũng chỉ là câu dặn dò của thủ trưởng nhà cậu thôi. Yên tâm đi, nếu có bị trách phạt, tôi sẽ đứng ra chịu cho.”
Tiểu Lý nghe Đường Mộng nói vậy, thêm vào ánh nhìn của đám vợ quân nhân bên ngoài quá rõ ràng, cho nên đành gãi đầu áy náy nói, “Xin lỗi chị dâu, em... em hình như đã làm phiền chị rồi.”
“Không sao đâu, Tiểu Lý, cậu đừng để ý.”
“Vậy em đi đây, chị dâu.”
Tiểu Lý trong bộ quân phục xanh ô-liu chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa tự trách mình, sao lúc nãy không lựa lời mà nói chứ. Xem kìa, khiến chị dâu gặp phiền phức rồi, thủ trưởng về chắc chắn lại cho cậu tập luyện tăng cường.
Nghĩ tới tương lai thê thảm, Tiểu Lý không khỏi buồn bã.
Đường Mộng mỉm cười nhìn theo bóng Tiểu Lý chạy xa, quét mắt lạnh lùng nhìn đám vợ quân nhân bên ngoài, rồi khép cánh cổng sân lại.
“Vâng, Tổng Tư lệnh, vậy mời ngài vào phòng chỉ huy.”
Khi Tổng Tư lệnh được mọi người đón vào tòa nhà, cạnh vệ Tiểu Vương nhanh chóng rời khỏi đội ngũ, biến mất sau góc hành lang của tòa nhà.
...
Trở về nhà, Đường Mộng rửa tay, lấy hộp cơm trong hệ thống rồi dọn một phần ra rồi để phần còn lại vào lại kho. Cô ngồi xuống bàn ăn, thong thả thưởng thức bữa trưa muộn.
Ăn xong, nghỉ ngơi một lát, sau đó Đường Mộng lấy dụng cụ thể dục ra và bắt đầu luyện tập. Sau bốn tiếng vận động, mặt trời bên ngoài đã sắp lặn.
Biết rằng lát nữa cảnh vệ của Cố Thiếu Diễm sẽ đến, Đường Mộng thu dọn dụng cụ, vào phòng tắm nước nóng, thay đồ, rồi đứng ở sân lau tóc. Lúc này, cửa sân vang lên tiếng gõ.
“Ai đó?”
“Là em đây, chị dâu.”
Nghe tiếng quen thuộc, Đường Mộng treo khăn lên dây cho khô, bước tới mở cửa và mỉm cười nhận hộp cơm từ tay Tiểu Lý.
“Chị dâu, nhà có việc gì cần em giúp không? Trước khi đi, thủ trưởng dặn em đến giúp chị dọn dẹp.”
“...”
Khu này tuy không đông đúc như khu nhà tập thể, nhưng cũng có khoảng hai mươi hộ. Lúc này, đang là giờ tan sở và tan học, ai nấy vội vã nhưng vẫn dừng bước khi nghe lời của Tiểu Lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ồ, Thủ trưởng Cố quả là thương vợ, còn nhờ người đến dọn dẹp nhà cửa?
Có người thì xuýt xoa ngưỡng mộ, có người lại có ý kiến không hay.
Vợ thủ trưởng Cố đúng là biết “làm trò”. Đã lấy chồng mà không biết nấu cơm, không biết chăm sóc chồng, giờ đến dọn dẹp nhà cửa cũng không làm nổi. Chỉ được cái mã như tiểu yêu tinh, có lẽ thủ trưởng Cố cũng bị bộ mặt này mê hoặc thôi...
Đường Mộng không cần nghe cũng biết họ đang nghĩ gì, nhìn ánh mắt thôi cũng rõ. Cô thản nhiên nhận hộp cơm từ tay Tiểu Lý và rất dứt khoát từ chối.
“Không cần đâu, Tiểu Lý, nhà chỉ có mình tôi thôi, không nhiều việc cho nên tôi tự làm được.”
“Nhưng... chị dâu, nếu chị không để em làm thì em sợ không hoàn thành nhiệm vụ của thủ trưởng mất.”
“Có gì đâu mà nhiệm vụ. Cũng chỉ là câu dặn dò của thủ trưởng nhà cậu thôi. Yên tâm đi, nếu có bị trách phạt, tôi sẽ đứng ra chịu cho.”
Tiểu Lý nghe Đường Mộng nói vậy, thêm vào ánh nhìn của đám vợ quân nhân bên ngoài quá rõ ràng, cho nên đành gãi đầu áy náy nói, “Xin lỗi chị dâu, em... em hình như đã làm phiền chị rồi.”
“Không sao đâu, Tiểu Lý, cậu đừng để ý.”
“Vậy em đi đây, chị dâu.”
Tiểu Lý trong bộ quân phục xanh ô-liu chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa tự trách mình, sao lúc nãy không lựa lời mà nói chứ. Xem kìa, khiến chị dâu gặp phiền phức rồi, thủ trưởng về chắc chắn lại cho cậu tập luyện tăng cường.
Nghĩ tới tương lai thê thảm, Tiểu Lý không khỏi buồn bã.
Đường Mộng mỉm cười nhìn theo bóng Tiểu Lý chạy xa, quét mắt lạnh lùng nhìn đám vợ quân nhân bên ngoài, rồi khép cánh cổng sân lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro