Xuyên Đến 70, Quân Tẩu Siêu Hung Được Thủ Trưởng Mạnh Nhất Cưng Chiều
Chương 9
2024-11-14 15:38:12
"Mao Trúc, tôi biết cô thích Cố Thiếu Diễm, nhưng anh ta đã kết hôn rồi, còn tôi thì khác. Tuy bây giờ chỉ là quân nhân bình thường, nhưng đó chỉ là tạm thời thôi. Ý của ba tôi là chờ khi tôi tạo dựng được mối quan hệ, sẽ tiếp tục thăng tiến."
"Hừ, dù anh có thăng tiến thế nào đi nữa, có vượt qua được ba anh không? Có thể làm lãnh đạo cả quân đoàn không?"
"Mao Trúc, đừng quên, quân đoàn Xung Phong là một lực lượng đặc biệt. Nếu xét bình thường, thì Cố Thiếu Diễm cũng chỉ là một sĩ quan cấp trung đoàn thôi, có gì ghê gớm đâu."
"Bất kể dưới quyền anh ấy có bao nhiêu người, anh ấy không chỉ là cấp trung đoàn, mà là cấp chính quân." Đôi mắt Mao Trúc lộ rõ vẻ không cam tâm. Trong cả khu này, rõ ràng chỉ có cô ta và Cố Thiếu Diễm là xứng đôi nhất, ai ngờ anh sau một lần làm nhiệm vụ lại mang về một cô vợ, để cô ta lỡ mất người chồng lý tưởng ngay trước mắt. Cô ta sao mà chấp nhận nổi?
"Dù anh ta giỏi đến đâu, quân hàm cao đến đâu thì ba cô cũng sẽ không cho cô lấy anh ta đâu. Vì tương lai, tôi khuyên cô nên suy nghĩ cẩn thận."
"Anh..."
Mao Trúc tức tối nhìn Văn Chính Quốc – gương mặt tầm thường của anh ta càng làm cô phát cáu, đôi bím tóc như muốn dựng lên vì giận.
Đường Mộng ngồi nấp một bên, không khỏi bực mình nhìn hai người kia. Với cái kiểu này, không biết họ có bao giờ thương lượng xong được chuyện hôn nhân hay không. Cô chẳng muốn Mao Trúc có cơ hội đến trước mặt mình làm phiền nữa.
"Anh ra khu nhà gia đình một vòng, nghĩ cách gọi vài quân tẩu đến đây."
"???" Cố Thiếu Diễm nhìn Đường Mộng với ánh mắt không tin nổi, Đường Mộng gật đầu đầy quả quyết. Đúng, là anh đó...
Cố Thiếu Diễm lặng lẽ đứng dậy, khẽ khàng rời đi.
Đường Mộng hài lòng gật gù, tiếp tục quan sát màn kịch trước mặt. Khoảng mười phút sau, tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ phía sau. Đường Mộng nhanh chóng nhặt một viên đá, dùng lực cổ tay búng mạnh ra, viên đá bay thẳng vào chân Mao Trúc khiến cô đau điếng, theo phản xạ lao vào người Văn Chính Quốc.
Cảnh tượng này vừa hay bị mấy quân tẩu đi ngang bắt gặp, mặt Mao Trúc lập tức trắng bệch. Hỏng rồi, lần này cô ta có muốn không cưới Văn Chính Quốc cũng khó mà từ chối, mấy người này nổi tiếng nhiều chuyện khắp khu.
Nhìn thấy cảnh này, các quân tẩu như chuột thấy thóc, mắt sáng rỡ, túa vào chỗ Mao Trúc và ríu rít hỏi.
"Tiểu Mao sắp cưới rồi à, đừng quên mời mấy chị em ăn món viên xíu mại nhé." (Ý nói món viên xíu mại trên bàn tiệc cưới, biểu tượng của đoàn viên.)
Mao Trúc cười gượng, định nói tránh đi nhưng Văn Chính Quốc đâu để cô có cơ hội, anh ta vội vã gật đầu đồng ý rồi kéo tay Mao Trúc, trò chuyện thân thiết với các quân tẩu. Mao Trúc cắn chặt răng nhưng đành chịu để Văn Chính Quốc kéo tay, vẻ mặt cô ta thật là buồn cười, khiến Đường Mộng nhìn thấy mà lòng thư thái hẳn.
"Hừ, dù anh có thăng tiến thế nào đi nữa, có vượt qua được ba anh không? Có thể làm lãnh đạo cả quân đoàn không?"
"Mao Trúc, đừng quên, quân đoàn Xung Phong là một lực lượng đặc biệt. Nếu xét bình thường, thì Cố Thiếu Diễm cũng chỉ là một sĩ quan cấp trung đoàn thôi, có gì ghê gớm đâu."
"Bất kể dưới quyền anh ấy có bao nhiêu người, anh ấy không chỉ là cấp trung đoàn, mà là cấp chính quân." Đôi mắt Mao Trúc lộ rõ vẻ không cam tâm. Trong cả khu này, rõ ràng chỉ có cô ta và Cố Thiếu Diễm là xứng đôi nhất, ai ngờ anh sau một lần làm nhiệm vụ lại mang về một cô vợ, để cô ta lỡ mất người chồng lý tưởng ngay trước mắt. Cô ta sao mà chấp nhận nổi?
"Dù anh ta giỏi đến đâu, quân hàm cao đến đâu thì ba cô cũng sẽ không cho cô lấy anh ta đâu. Vì tương lai, tôi khuyên cô nên suy nghĩ cẩn thận."
"Anh..."
Mao Trúc tức tối nhìn Văn Chính Quốc – gương mặt tầm thường của anh ta càng làm cô phát cáu, đôi bím tóc như muốn dựng lên vì giận.
Đường Mộng ngồi nấp một bên, không khỏi bực mình nhìn hai người kia. Với cái kiểu này, không biết họ có bao giờ thương lượng xong được chuyện hôn nhân hay không. Cô chẳng muốn Mao Trúc có cơ hội đến trước mặt mình làm phiền nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh ra khu nhà gia đình một vòng, nghĩ cách gọi vài quân tẩu đến đây."
"???" Cố Thiếu Diễm nhìn Đường Mộng với ánh mắt không tin nổi, Đường Mộng gật đầu đầy quả quyết. Đúng, là anh đó...
Cố Thiếu Diễm lặng lẽ đứng dậy, khẽ khàng rời đi.
Đường Mộng hài lòng gật gù, tiếp tục quan sát màn kịch trước mặt. Khoảng mười phút sau, tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ phía sau. Đường Mộng nhanh chóng nhặt một viên đá, dùng lực cổ tay búng mạnh ra, viên đá bay thẳng vào chân Mao Trúc khiến cô đau điếng, theo phản xạ lao vào người Văn Chính Quốc.
Cảnh tượng này vừa hay bị mấy quân tẩu đi ngang bắt gặp, mặt Mao Trúc lập tức trắng bệch. Hỏng rồi, lần này cô ta có muốn không cưới Văn Chính Quốc cũng khó mà từ chối, mấy người này nổi tiếng nhiều chuyện khắp khu.
Nhìn thấy cảnh này, các quân tẩu như chuột thấy thóc, mắt sáng rỡ, túa vào chỗ Mao Trúc và ríu rít hỏi.
"Tiểu Mao sắp cưới rồi à, đừng quên mời mấy chị em ăn món viên xíu mại nhé." (Ý nói món viên xíu mại trên bàn tiệc cưới, biểu tượng của đoàn viên.)
Mao Trúc cười gượng, định nói tránh đi nhưng Văn Chính Quốc đâu để cô có cơ hội, anh ta vội vã gật đầu đồng ý rồi kéo tay Mao Trúc, trò chuyện thân thiết với các quân tẩu. Mao Trúc cắn chặt răng nhưng đành chịu để Văn Chính Quốc kéo tay, vẻ mặt cô ta thật là buồn cười, khiến Đường Mộng nhìn thấy mà lòng thư thái hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro