Xuyên Đến 70, Trở Thành Cô Em Chồng Cực Phẩm Của Nữ Chính
Chương 22
Thượng Cửu Thiên Lãm Nguyệt
2024-08-17 19:06:52
Lâm Vũ hắng giọng một cái, cũng nghiêm túc hỏi: "Được được,vậy gọi cháu là Đông Minh được không?"
Cẩu Đản gật đầu: "Được.”
Lâm Vũ lại cho Cẩu Đản cùng Hướng Vãn chụp mấy tấm ảnh, hỏi địa chỉ, nói đến lúc đó cùng nhau gửi cho cô.
Cẩu Đản mới vừa tại Lâm Vũ chỉ thị dưới bày ra vài cái đẹp trai tư thế, hận không thể lập tức có thể lấy được ảnh chụp, sau đó đi cùng đồng bọn khoe khoang.
Lúc Lâm Vũ rời đi, hắn còn lưu luyến không rời, rất là luyến tiếc người chú mới quen này.
Chờ Hướng Vãn nói dẫn mình đi ăn cơm, chút lưu luyến này lập tức biến mất, đổi thành nụ cười ngây ngô.
Kết quả vui quá hóa buồn, vừa tới cửa khách sạn, Cẩu Đản không để ý nên đụng vào người khác, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.
Lục Hành Chu không kịp ngừng, nhìn đứa nhỏ đụng vào đùi mình,sau nó ngồi ịch xuống đất
Anh ấy vội vàng cúi người muốn kéo đứa nhỏ lên, ngón tay ngoài ý muốn chạm vào một chút mềm mại, là Hướng Vãn cũng muốn đưa tay nâng Cẩu Đản dậy.
Hai người đều sửng sốt, sau khi tầm mắt chạm nhau, Lục Hành Chu dẫn đầu thu hồi ánh mắt.
“Thật ngại quá. " Anh ấy nói.
Hướng Vãn chớp mắt, thu tay về, nhẹ giọng nói: "Không sao.”
Lục Hành Chu đỡ cậu bé dậy, vỗ vỗ bụi bặm dính trên người cậu.
“Nhóc con, không sao chứ, có chỗ nào bị đau không? "Lục Hành Chu áy náy nhìn đứa nhỏ trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
Đau, nhưng thật ra không đau, chỉ là có chút sợ, Cẩu Đản hít hít mũi, thành thật lắc lắc đầu.
Lục Hành Chu thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí chân thành xin lỗi.
“Không sao chứ, chú không cố ý”
“Không sao. " Cẩu Đản hào phóng tha thứ cho anh ấy.
Lục Hành Chu đứng thẳng người, nhìn về phía sau, thanh âm trong trẻo, ngữ khí không nhanh không chậm, trong ôn hòa lộ ra trầm ổn.
“Thật ngại quá, đụng phải người nhà của em rồi”.
Hướng Vãn nói: "Không sao, phải nói là cháu nhà không nhìn đường đụng phải anh.
Cô xoa đầu Cẩu Đản: "Cẩu Đản, con cũng phải xin lỗi chú.”
Cẩu Đản ngẩng đầu nhìn Lục Hành Chu: "Chú ơi, cháu xin lỗi."
Lục Hành Chu cong môi, giọng nói trong trẻo: "Không sao, chú cũng có trách nhiệm."
Hướng Vãn nhìn thấy nụ cười nhẹ trên khóe miệng người đàn ông, không khỏi động lòng.
Cô nhanh chóng liếc nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh ta mặc áo sơ mi đơn giản và quần đen, dáng người cao ráo, ngũ quan thanh tú, đôi mắt đẹp, đồng tử đen láy, đuôi mắt hơi cong, thêm đôi lông mày kiếm, trông có vẻ sắc sảo, khí chất cao quý, trông có vẻ khó gần.
Khi cười, đôi mắt như giãn ra, cả người trở nên dịu dàng, vô cùng thu hút.
Dù cầm hộp cơm trên tay cũng không ảnh hưởng đến khí chất của anh.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy, Hướng Vãn thấy không làm quen thì thật đáng tiếc.
Cẩu Đản gật đầu: "Được.”
Lâm Vũ lại cho Cẩu Đản cùng Hướng Vãn chụp mấy tấm ảnh, hỏi địa chỉ, nói đến lúc đó cùng nhau gửi cho cô.
Cẩu Đản mới vừa tại Lâm Vũ chỉ thị dưới bày ra vài cái đẹp trai tư thế, hận không thể lập tức có thể lấy được ảnh chụp, sau đó đi cùng đồng bọn khoe khoang.
Lúc Lâm Vũ rời đi, hắn còn lưu luyến không rời, rất là luyến tiếc người chú mới quen này.
Chờ Hướng Vãn nói dẫn mình đi ăn cơm, chút lưu luyến này lập tức biến mất, đổi thành nụ cười ngây ngô.
Kết quả vui quá hóa buồn, vừa tới cửa khách sạn, Cẩu Đản không để ý nên đụng vào người khác, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.
Lục Hành Chu không kịp ngừng, nhìn đứa nhỏ đụng vào đùi mình,sau nó ngồi ịch xuống đất
Anh ấy vội vàng cúi người muốn kéo đứa nhỏ lên, ngón tay ngoài ý muốn chạm vào một chút mềm mại, là Hướng Vãn cũng muốn đưa tay nâng Cẩu Đản dậy.
Hai người đều sửng sốt, sau khi tầm mắt chạm nhau, Lục Hành Chu dẫn đầu thu hồi ánh mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật ngại quá. " Anh ấy nói.
Hướng Vãn chớp mắt, thu tay về, nhẹ giọng nói: "Không sao.”
Lục Hành Chu đỡ cậu bé dậy, vỗ vỗ bụi bặm dính trên người cậu.
“Nhóc con, không sao chứ, có chỗ nào bị đau không? "Lục Hành Chu áy náy nhìn đứa nhỏ trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
Đau, nhưng thật ra không đau, chỉ là có chút sợ, Cẩu Đản hít hít mũi, thành thật lắc lắc đầu.
Lục Hành Chu thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí chân thành xin lỗi.
“Không sao chứ, chú không cố ý”
“Không sao. " Cẩu Đản hào phóng tha thứ cho anh ấy.
Lục Hành Chu đứng thẳng người, nhìn về phía sau, thanh âm trong trẻo, ngữ khí không nhanh không chậm, trong ôn hòa lộ ra trầm ổn.
“Thật ngại quá, đụng phải người nhà của em rồi”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hướng Vãn nói: "Không sao, phải nói là cháu nhà không nhìn đường đụng phải anh.
Cô xoa đầu Cẩu Đản: "Cẩu Đản, con cũng phải xin lỗi chú.”
Cẩu Đản ngẩng đầu nhìn Lục Hành Chu: "Chú ơi, cháu xin lỗi."
Lục Hành Chu cong môi, giọng nói trong trẻo: "Không sao, chú cũng có trách nhiệm."
Hướng Vãn nhìn thấy nụ cười nhẹ trên khóe miệng người đàn ông, không khỏi động lòng.
Cô nhanh chóng liếc nhìn người đàn ông trước mặt.
Anh ta mặc áo sơ mi đơn giản và quần đen, dáng người cao ráo, ngũ quan thanh tú, đôi mắt đẹp, đồng tử đen láy, đuôi mắt hơi cong, thêm đôi lông mày kiếm, trông có vẻ sắc sảo, khí chất cao quý, trông có vẻ khó gần.
Khi cười, đôi mắt như giãn ra, cả người trở nên dịu dàng, vô cùng thu hút.
Dù cầm hộp cơm trên tay cũng không ảnh hưởng đến khí chất của anh.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy, Hướng Vãn thấy không làm quen thì thật đáng tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro