Xuyên Đến 70 Trước Khi Cửa Nát Nhà Tan, Ta Bị Quân Nhân Xuất Ngũ Bạo Sủng
Chương 9
Nhạn Lai Ức Quân
2024-08-05 11:47:48
"Những năm qua, các người có coi tôi là người một nhà không? Tôi không muốn về nhà để bị chửi mắng, bị người ta tính kế nữa."
"Con còn ấm ức à, những năm qua con không kiếm công điểm, không xuống đồng, chỉ ở nhà trông con quanh quẩn bên bếp, còn có gì không vừa ý nữa, lương tâm con bị chó tha đi rồi à?" Ngón tay của Vương Chiêu Đệ suýt nữa thì chọc vào mặt Từ Văn Lệ.
"Ai bị chó tha đi lương tâm thì tự biết, hôm nay tôi tìm đội trưởng là muốn hỏi, những năm qua Kiến Quân gửi tiền về nhà thì có phải nên chia cho mẹ con tôi một phần không."
Tề Liên Phúc gật đầu.
"Nhưng các bác nhìn xem mẹ con tôi mặc gì, rồi nhìn mẹ chồng và em chồng tôi, có giống người một nhà không?"
"Chỉ biết ngủ nướng không làm việc, không đuổi các người ra ngoài là tốt lắm rồi!" Vương Chiêu Đệ cãi lại.
"Bà sao có thể nói ra những lời như vậy, nếu Kiến Quân gửi tiền về mà có một nửa dùng cho mẹ con tôi thì tôi và con tôi cũng không đến nỗi giống như ăn mày."
Ánh mắt của Tề Liên Phúc dừng lại trên hai mẹ con Vương Chiêu Đệ, quần áo tuy đã bạc màu nhưng ít nhất không có miếng vá, đôi giày trên chân Mục Kiến Quốc cũng mới đến tám phần.
Nhìn lại mẹ con Từ Văn Lệ, trên người toàn là miếng vá, giày của hai đứa trẻ đều hở cả ngón chân, đôi giày trên chân Từ Văn Lệ, phần trên và phần đế sắp sửa chia tay nhau đến nơi.
"Cô muốn thế nào?" Tề Liên Phúc hỏi Từ Văn Lệ.
"Chia một nửa số tiền mà Kiến Quân gửi về trong những năm qua cho mẹ con tôi, tôi sẽ đưa các con dọn ra khỏi nhà họ Mục."
Chia gia sản thì tốt quá!
Vương Chiêu Đệ làm loạn như vậy chính là để đuổi mẹ con Từ Văn Lệ đi, Mục Kiến Quốc ghé vào tai bà ta nhỏ giọng hỏi: "Nếu họ đi rồi thì chuyện xin việc của con phải làm sao?"
Hắn còn muốn dùng tiền bán chị dâu và cháu trai để nhờ vả xin một suất tuyển dụng vào nhà máy vôi ở thị trấn, đường đi nước bước đã tìm được hết rồi, chỉ còn thiếu tiền.
Liếc nhìn con trai một cái ra hiệu rằng cứ để mẹ lo, Vương Chiêu Đệ chống nạnh quát: "Các người nghe rõ chưa, là cô ta muốn chia gia sản, chúng tôi không đuổi người, chia gia sản thì tôi không có ý kiến nhưng muốn tiền thì một xu cũng không có!"
Số tiền mấy trăm đồng trong nhà là để dành cho con trai cưới vợ, cho con gái sắm sửa giá trang, không ai được phép động vào!
"Vợ của Kiến Quân, cô thực sự muốn chia gia sản sao?" Tề Liên Phúc hỏi.
"Chú ơi, chú nhìn xem mẹ con tôi thế này, nếu ở lại nhà họ Mục, e rằng ngay cả mùa đông này cũng không qua nổi, tôi chỉ muốn số tiền mà chồng tôi gửi về, yêu cầu này có quá đáng không?"
"Con còn ấm ức à, những năm qua con không kiếm công điểm, không xuống đồng, chỉ ở nhà trông con quanh quẩn bên bếp, còn có gì không vừa ý nữa, lương tâm con bị chó tha đi rồi à?" Ngón tay của Vương Chiêu Đệ suýt nữa thì chọc vào mặt Từ Văn Lệ.
"Ai bị chó tha đi lương tâm thì tự biết, hôm nay tôi tìm đội trưởng là muốn hỏi, những năm qua Kiến Quân gửi tiền về nhà thì có phải nên chia cho mẹ con tôi một phần không."
Tề Liên Phúc gật đầu.
"Nhưng các bác nhìn xem mẹ con tôi mặc gì, rồi nhìn mẹ chồng và em chồng tôi, có giống người một nhà không?"
"Chỉ biết ngủ nướng không làm việc, không đuổi các người ra ngoài là tốt lắm rồi!" Vương Chiêu Đệ cãi lại.
"Bà sao có thể nói ra những lời như vậy, nếu Kiến Quân gửi tiền về mà có một nửa dùng cho mẹ con tôi thì tôi và con tôi cũng không đến nỗi giống như ăn mày."
Ánh mắt của Tề Liên Phúc dừng lại trên hai mẹ con Vương Chiêu Đệ, quần áo tuy đã bạc màu nhưng ít nhất không có miếng vá, đôi giày trên chân Mục Kiến Quốc cũng mới đến tám phần.
Nhìn lại mẹ con Từ Văn Lệ, trên người toàn là miếng vá, giày của hai đứa trẻ đều hở cả ngón chân, đôi giày trên chân Từ Văn Lệ, phần trên và phần đế sắp sửa chia tay nhau đến nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô muốn thế nào?" Tề Liên Phúc hỏi Từ Văn Lệ.
"Chia một nửa số tiền mà Kiến Quân gửi về trong những năm qua cho mẹ con tôi, tôi sẽ đưa các con dọn ra khỏi nhà họ Mục."
Chia gia sản thì tốt quá!
Vương Chiêu Đệ làm loạn như vậy chính là để đuổi mẹ con Từ Văn Lệ đi, Mục Kiến Quốc ghé vào tai bà ta nhỏ giọng hỏi: "Nếu họ đi rồi thì chuyện xin việc của con phải làm sao?"
Hắn còn muốn dùng tiền bán chị dâu và cháu trai để nhờ vả xin một suất tuyển dụng vào nhà máy vôi ở thị trấn, đường đi nước bước đã tìm được hết rồi, chỉ còn thiếu tiền.
Liếc nhìn con trai một cái ra hiệu rằng cứ để mẹ lo, Vương Chiêu Đệ chống nạnh quát: "Các người nghe rõ chưa, là cô ta muốn chia gia sản, chúng tôi không đuổi người, chia gia sản thì tôi không có ý kiến nhưng muốn tiền thì một xu cũng không có!"
Số tiền mấy trăm đồng trong nhà là để dành cho con trai cưới vợ, cho con gái sắm sửa giá trang, không ai được phép động vào!
"Vợ của Kiến Quân, cô thực sự muốn chia gia sản sao?" Tề Liên Phúc hỏi.
"Chú ơi, chú nhìn xem mẹ con tôi thế này, nếu ở lại nhà họ Mục, e rằng ngay cả mùa đông này cũng không qua nổi, tôi chỉ muốn số tiền mà chồng tôi gửi về, yêu cầu này có quá đáng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro