Chương 47
Tứ Hoạ V
2024-08-02 23:53:26
Lý Vân không để ý tới cậu nhóc nữa: “Chừng nào trở về em sẽ nói cho ba nghe, để ba cho anh ăn đòn nhừ tử luôn!”
Lý Lượng nghe vậy thì hết sức kinh hãi, liên tục cầu xin nhưng Lý Vân hoàn toàn mặc kệ cậu nhóc.
“Vừa nãy cô giáo dạy, em có biết hát chưa? Anh biết nè. Hay là để anh dạy cho em nhé? Em đừng nói lại với ba nha.”
“Em tự biết hát, không cần anh phải dạy.”
“Lý Lượng à, cậu dạy tớ đi.” Có đứa không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cố ý chen mồm vào, chọc giận Lý Lượng, cậu nhóc không còn kiên nhẫn nữa, liền hất tay đẩy người ra.
Các bạn học vây xem bên cạnh cười ha ha, tất cả đều cười một cách rất thích thú.
…..
Trong lúc ra chơi, học sinh tranh thủ thời gian để ra ngoài đi vệ sinh, hoặc là nghỉ ngơi chơi đùa, trên hành lang trong thoáng chốc đã kẹt cứng người.
Lúc Tần Thi đi xuống dưới lầu, tất cả các bạn học đều chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt đầy vẻ tò mò.
Lòng yêu cái đẹp thì ai mà không có, trẻ con cũng giống như vậy, bọn chúng bỗng nhiên thấy cô giáo xinh đẹp, nhất định là phải nhìn nhiều hơn hai lần.
“Cô giáo ban nào vậy nhỉ? Sao trước kia chưa từng thấy qua bao giờ thế?”
“Dạy Tiếng Anh à? Trông cô rất là thời thượng đó nha!”
“Tóc của cô giáo với váy rất là đẹp, càng có tuổi sẽ càng xinh đẹp cho mà xem.”
Sau khi một em học sinh nam thuận miệng hỏi một câu, phát hiện mọi người cũng không biết rõ cho lắm, rất nhanh đã vứt Tần Thi ra sau đầu, tiếp tục chơi đùa. Nhưng các bạn nữ sinh khác lại bắt đầu bàn tán xôn xao về chiếc váy của Tần Thi, thảo luận với nhau về cách ăn mặc của cô.
Người niên đại này mặc quần áo màu sắc rất cơ bản, chỉ có những màu như trắng, xám, lam, đen, đồng thời cũng không chú trọng cách ăn mặc cho lắm. Đột nhiên xuất hiện một người đẹp một cách tinh xảo lại còn thời thượng, rất nhanh đã khiến cho mọi người phải đổ dồn sự chú ý vào cô.
Không chỉ có học sinh tò mò, ngay cả những người lớn hay thầy cô giáo cũng đều rất hoài nghi.
Có người giống như Trương Diễm Lệ, căn bản muốn mặc cùng kiểu váy với Tần Thi, gặp Tần Thi là lại lén lút nhìn chằm chằm cô, cẩn thận nhìn xem cô trang điểm như thế nào, quần áo kiểu dáng ra sao, sau này bản thân sẽ cân nhắc làm giống vậy.
Nhưng có khá nhiều người nghĩ rằng cô lẳng lơ, cả ngày chỉ biết mặc váy, trang điểm thì đậm, vẽ lông mày trông rất giả trân, còn cố tỏ ra quyến rũ, không biết là đang muốn làm gì đây.
Lý Lượng nghe vậy thì hết sức kinh hãi, liên tục cầu xin nhưng Lý Vân hoàn toàn mặc kệ cậu nhóc.
“Vừa nãy cô giáo dạy, em có biết hát chưa? Anh biết nè. Hay là để anh dạy cho em nhé? Em đừng nói lại với ba nha.”
“Em tự biết hát, không cần anh phải dạy.”
“Lý Lượng à, cậu dạy tớ đi.” Có đứa không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cố ý chen mồm vào, chọc giận Lý Lượng, cậu nhóc không còn kiên nhẫn nữa, liền hất tay đẩy người ra.
Các bạn học vây xem bên cạnh cười ha ha, tất cả đều cười một cách rất thích thú.
…..
Trong lúc ra chơi, học sinh tranh thủ thời gian để ra ngoài đi vệ sinh, hoặc là nghỉ ngơi chơi đùa, trên hành lang trong thoáng chốc đã kẹt cứng người.
Lúc Tần Thi đi xuống dưới lầu, tất cả các bạn học đều chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt đầy vẻ tò mò.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lòng yêu cái đẹp thì ai mà không có, trẻ con cũng giống như vậy, bọn chúng bỗng nhiên thấy cô giáo xinh đẹp, nhất định là phải nhìn nhiều hơn hai lần.
“Cô giáo ban nào vậy nhỉ? Sao trước kia chưa từng thấy qua bao giờ thế?”
“Dạy Tiếng Anh à? Trông cô rất là thời thượng đó nha!”
“Tóc của cô giáo với váy rất là đẹp, càng có tuổi sẽ càng xinh đẹp cho mà xem.”
Sau khi một em học sinh nam thuận miệng hỏi một câu, phát hiện mọi người cũng không biết rõ cho lắm, rất nhanh đã vứt Tần Thi ra sau đầu, tiếp tục chơi đùa. Nhưng các bạn nữ sinh khác lại bắt đầu bàn tán xôn xao về chiếc váy của Tần Thi, thảo luận với nhau về cách ăn mặc của cô.
Người niên đại này mặc quần áo màu sắc rất cơ bản, chỉ có những màu như trắng, xám, lam, đen, đồng thời cũng không chú trọng cách ăn mặc cho lắm. Đột nhiên xuất hiện một người đẹp một cách tinh xảo lại còn thời thượng, rất nhanh đã khiến cho mọi người phải đổ dồn sự chú ý vào cô.
Không chỉ có học sinh tò mò, ngay cả những người lớn hay thầy cô giáo cũng đều rất hoài nghi.
Có người giống như Trương Diễm Lệ, căn bản muốn mặc cùng kiểu váy với Tần Thi, gặp Tần Thi là lại lén lút nhìn chằm chằm cô, cẩn thận nhìn xem cô trang điểm như thế nào, quần áo kiểu dáng ra sao, sau này bản thân sẽ cân nhắc làm giống vậy.
Nhưng có khá nhiều người nghĩ rằng cô lẳng lơ, cả ngày chỉ biết mặc váy, trang điểm thì đậm, vẽ lông mày trông rất giả trân, còn cố tỏ ra quyến rũ, không biết là đang muốn làm gì đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro