Xuyên Đến Bộ Tộc Thú Nhân Nuôi Sói
Chia Thịt
Giá Hòa
2024-07-14 02:39:45
Bạch Nguyên tò mò, một đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào Thụ đang giơ móng vuốt của mình ra.
""Dùng móng vuốt cắt? Có thể cắt được..." sao?
Còn chưa dứt lời, móng vuốt đen nhánh sắc bén như dao đã chém xuống chân của con trâu.
Động tác kia, giống như là đang cắt đậu hủ vậy. Dễ dàng chém đứt tầng da trâu cứng rắn nhất, sau đó xẻ vào lớp thịt đã đông lại.
Đường vân của lớp thịt hiện ra, mượt mà đến mức giống như đang trượt băng vậy.
""Thật là giỏi!"
Diệu ôm lấy cổ của cậu, động tác hơi ngừng lại, thấp giọng nói: ""Ta cũng rất giỏi.""
Bạch nguyên cúi đầu, đệm móng đạp trên chân của Diệu hơi dùng sức.
Giống như là hiểu ý của cậu, Diệu để lộ móng vuốt của mình ra.
Móng vuốt giống như đá đen vậy, là màu đen trong suốt, đoạn phía dưới nhạt hơn một chút, Chỉ mới nhìn thôi cũng đã cảm thấy rất sắc bén rồi.
Khuôn mặt của Bạch Nguyên lộ ra vẻ khen ngợi, vô thức chạm vào.
Diệu lập tức thu về: ""Ăn.""
Lúc đến gần đống lửa, thịt đã được bày sẵn trên tấm da trâu bằng phẳng trước rồi, miếng thịt lớn như vậy đã được cắt xong. Không nhiều không ít, vừa đủ mỗi con sói một phần.
Chỉ là khẩu phần hơi chênh lệch một chút.
Chó sói to sẽ ăn nhiều, chó sói nhỏ sẽ ăn ít hơn.
Mọi người từ già trẻ đến khỏe mạnh đều lần lượt đến nhận đồ ăn. Sau đó nằm ở chỗ của mình, vừa chảy nước miếng vừa gặm.
Mỗi ngụm lại ít đi một chút, rột rột.
Bạch Nguyên phát hiện dưới đồ ăn của bọn họ đều có lót tấm da không lông.
Giống như là đĩa đựng đồ ăn vậy.
Không ngờ bọn nó còn là mấy con sói thích sạch sẽ.
Phần cậu được chia là thịt sườn. Cũng chính là chỗ thịt non mềm nhất giữa sống lưng của con trâu.
Cậu không biết là, cậu chính là con sói duy nhất chưa trưởng thành trong bộ tộc.
Mà trong bộ tộc vẫn luôn ngầm thừa nhận rằng chó sói chưa trưởng thành còn chưa đủ cứng rắn, đương nhiên là phải ăn chỗ dễ cắn nhất.
Thịt trâu rất nhiều, số thịt trước mặt cậu có khoảng mười mấy cân.
Nhưng ở trước mặt Diệu thì có vẻ ít hơn nhiều.
Ít như vậy, có lẽ số thịt này còn không nặng bằng một cái chân của Diệu.
Nếu như là mùa có thịt ăn, Bạch Nguyên đoán là mỗi ngày kiểu chó sói to lớn như Diệu phải ăn nửa con trâu lúc nãy. Cho nên, có vẻ như chút thịt này chỉ là lót dạ mà thôi.
Cho dù là sói già hay sói nhỏ, tất cả đều rất quý trọng số thịt trước mặt mình.
Lúc ăn, ngay cả thịt vụn rơi lên tấm da cũng được bọn họ liếʍ sạch sẽ.
Bạch Nguyên cúi đầu, chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt.
Thịt có màu đỏ, nhẵn mịn không có chút mỡ thừa nào.
Bạch Nguyên chưa từng ăn thịt sống, cho dù là biến thành chó sói thì cũng không quen ăn như vậy.
Số thịt trước mặt có mùi tanh nhàn nhạt, thịt đã đông lại rồi, không có máu, vẫn có thể nhìn được.
Tiếng bụng kêu ùng ục giống như là đang biểu tình.
Bạch Nguyên nhìn móng vuốt nhỏ của mình, từ bỏ việc chống cự. Không ăn thì sẽ chết đói.
Bên cổ chợt mềm mại, là Diệu đang vây lấy cậu.
Bạch Nguyên nhìn thấy rõ sự thúc giục trong mắt hắn, yên lặng quay đầu.
Một giây sau, Diệu lại bỏ thêm một nửa phần ăn của hắn vào bên số thịt của cậu.
""A Nguyên ăn.""
Bạch Nguyên lắc đầu, chỉ cắn phần ăn của mình.
Cậu cố gắng không để cho mình nếm được mùi vị đó. Cậu ngừng thở, nhai thật kỹ, chỉ cảm thấy mùi vị cứng rắn trong miệng vừa giống như gặm xương vừa giống như đang ăn kem cây vậy.
""Dùng móng vuốt cắt? Có thể cắt được..." sao?
Còn chưa dứt lời, móng vuốt đen nhánh sắc bén như dao đã chém xuống chân của con trâu.
Động tác kia, giống như là đang cắt đậu hủ vậy. Dễ dàng chém đứt tầng da trâu cứng rắn nhất, sau đó xẻ vào lớp thịt đã đông lại.
Đường vân của lớp thịt hiện ra, mượt mà đến mức giống như đang trượt băng vậy.
""Thật là giỏi!"
Diệu ôm lấy cổ của cậu, động tác hơi ngừng lại, thấp giọng nói: ""Ta cũng rất giỏi.""
Bạch nguyên cúi đầu, đệm móng đạp trên chân của Diệu hơi dùng sức.
Giống như là hiểu ý của cậu, Diệu để lộ móng vuốt của mình ra.
Móng vuốt giống như đá đen vậy, là màu đen trong suốt, đoạn phía dưới nhạt hơn một chút, Chỉ mới nhìn thôi cũng đã cảm thấy rất sắc bén rồi.
Khuôn mặt của Bạch Nguyên lộ ra vẻ khen ngợi, vô thức chạm vào.
Diệu lập tức thu về: ""Ăn.""
Lúc đến gần đống lửa, thịt đã được bày sẵn trên tấm da trâu bằng phẳng trước rồi, miếng thịt lớn như vậy đã được cắt xong. Không nhiều không ít, vừa đủ mỗi con sói một phần.
Chỉ là khẩu phần hơi chênh lệch một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chó sói to sẽ ăn nhiều, chó sói nhỏ sẽ ăn ít hơn.
Mọi người từ già trẻ đến khỏe mạnh đều lần lượt đến nhận đồ ăn. Sau đó nằm ở chỗ của mình, vừa chảy nước miếng vừa gặm.
Mỗi ngụm lại ít đi một chút, rột rột.
Bạch Nguyên phát hiện dưới đồ ăn của bọn họ đều có lót tấm da không lông.
Giống như là đĩa đựng đồ ăn vậy.
Không ngờ bọn nó còn là mấy con sói thích sạch sẽ.
Phần cậu được chia là thịt sườn. Cũng chính là chỗ thịt non mềm nhất giữa sống lưng của con trâu.
Cậu không biết là, cậu chính là con sói duy nhất chưa trưởng thành trong bộ tộc.
Mà trong bộ tộc vẫn luôn ngầm thừa nhận rằng chó sói chưa trưởng thành còn chưa đủ cứng rắn, đương nhiên là phải ăn chỗ dễ cắn nhất.
Thịt trâu rất nhiều, số thịt trước mặt cậu có khoảng mười mấy cân.
Nhưng ở trước mặt Diệu thì có vẻ ít hơn nhiều.
Ít như vậy, có lẽ số thịt này còn không nặng bằng một cái chân của Diệu.
Nếu như là mùa có thịt ăn, Bạch Nguyên đoán là mỗi ngày kiểu chó sói to lớn như Diệu phải ăn nửa con trâu lúc nãy. Cho nên, có vẻ như chút thịt này chỉ là lót dạ mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù là sói già hay sói nhỏ, tất cả đều rất quý trọng số thịt trước mặt mình.
Lúc ăn, ngay cả thịt vụn rơi lên tấm da cũng được bọn họ liếʍ sạch sẽ.
Bạch Nguyên cúi đầu, chuyện nên đối mặt vẫn phải đối mặt.
Thịt có màu đỏ, nhẵn mịn không có chút mỡ thừa nào.
Bạch Nguyên chưa từng ăn thịt sống, cho dù là biến thành chó sói thì cũng không quen ăn như vậy.
Số thịt trước mặt có mùi tanh nhàn nhạt, thịt đã đông lại rồi, không có máu, vẫn có thể nhìn được.
Tiếng bụng kêu ùng ục giống như là đang biểu tình.
Bạch Nguyên nhìn móng vuốt nhỏ của mình, từ bỏ việc chống cự. Không ăn thì sẽ chết đói.
Bên cổ chợt mềm mại, là Diệu đang vây lấy cậu.
Bạch Nguyên nhìn thấy rõ sự thúc giục trong mắt hắn, yên lặng quay đầu.
Một giây sau, Diệu lại bỏ thêm một nửa phần ăn của hắn vào bên số thịt của cậu.
""A Nguyên ăn.""
Bạch Nguyên lắc đầu, chỉ cắn phần ăn của mình.
Cậu cố gắng không để cho mình nếm được mùi vị đó. Cậu ngừng thở, nhai thật kỹ, chỉ cảm thấy mùi vị cứng rắn trong miệng vừa giống như gặm xương vừa giống như đang ăn kem cây vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro