Xuyên Đến Cổ Đại Cá Mặn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Cưới Lại Vòng T...
2025-01-01 13:03:55
Một lúc sau, Lý Nam quay lại, nói rằng các nàng không cần xin phần thưởng.
Vương Giản “Ừm” một tiếng, đứng dậy rời khỏi khán đài.
Chủ tớ vừa ra khỏi khu vực thi đấu, chưa đi được bao xa đã thấy Tần Uyển Như từ một góc lao ra, dang hai tay chặn ngang đường, không cho họ đi tiếp.
Vương Giản khoanh tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống nàng. Khuôn mặt tròn bầu đỏ ửng, tóc mai lòa xòa lệch sang một bên, đôi tay nhỏ dang rộng chặn đường, trông như một tiểu oa nhi đang tức giận. Nhìn bộ dáng nàng giống như một chú chim sẻ nhỏ đang giận dỗi, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Lý Nam bối rối nói:
“Tần tiểu nương tử…”
Tần Uyển Như cố nén giận, nói:
“Xin Vương lang quân tác thành, chiếc vòng tay này là lễ trưởng thành bà nội tặng ta, vô cùng quan trọng.”
Vương Giản cúi xuống nhìn nàng, gương mặt tuấn tú không lộ cảm xúc, lạnh nhạt nói:
“Đó là việc của ngươi, liên quan gì tới ta?”
Tần Uyển Như: “…”
Vương Giản:
“Nó đã trở thành phần thưởng, tức là tất cả người tham gia đều có thể lấy được. Ta bỏ công sức giành được, cớ gì phải trả lại?”
Câu nói này làm Tần Uyển Như giận run, chất vấn:
“Ngươi là nam nhân, lấy đồ riêng của nữ lang làm gì?”
Vương Giản nhướng mày:
“Đó là việc của ta, liên quan gì tới ngươi?”
Tần Uyển Như không vui nói:
“Nếu vậy, hôm nay Vương lang quân đừng hòng qua đây. Trước hết để lại phí qua đường rồi nói!”
Vương Giản bật cười, nhìn đôi tay nhỏ và chân ngắn của nàng. Với sức lực của y, chỉ cần một ngón tay cũng có thể đè bẹp nàng.
Y không hứng thú đôi co với nàng, liếc Lý Nam một cái. Lý Nam ngượng ngùng tiến lên, nói:
“Tiểu nương tử xin trở về trước.”
Tần Uyển Như không chịu, Lý Nam đành kiên nhẫn chắn nàng lại.
Vương Giản khoanh tay sau lưng, ung dung rời đi.
Chờ y đi xa, Lý Nam mới khẽ nói:
“Tiểu nương tử xin bớt giận. Lang quân nhà ta không phải người không biết đạo lý, chỉ là hôm nay bị Hạ lang quân ép uất ức một phen, để ta tìm cách lấy lại vòng tay cho người sau.”
Tần Uyển Như không tin lời hắn, tạm thời cũng không nghĩ ra cách nào khác, đành quay về.
Tần Nhị Nương thấy nàng trở lại, liền hạ giọng hỏi:
“Thế nào rồi?”
Tần Uyển Như không nói lời nào, chỉ chống tay vào hông, bộ dạng như một con cá nóc nhỏ bị thổi phồng vì tức giận.
Nàng vốn là người có thù tất báo, hôm nay bị Vương Giản trêu chọc, trong lòng đã thầm tính toán, nhất định phải khiến y nếm mùi đau khổ mới cam lòng. Nàng suy nghĩ xem trong "bí bảo" của mình nên dùng cách nào để trị y.
Thấy nàng mãi không lên tiếng, Tần Nhị Nương tưởng nàng bị tức đến đờ người, liền gọi:
“Tam Muội?”
Tần Uyển Như hoàn hồn, nghiêm túc nói:
“Nhị Tỷ, ta muốn nhờ tỷ giúp một việc, có được không?”
Tần Nhị Nương: “???”
Tần Uyển Như hạ giọng nói:
“Vòng tay bà nội tặng ta làm lễ trưởng thành, hôm nay ta nhất định phải lấy lại. Nhưng Đại Tỷ hành xử thận trọng, chắc chắn không cho ta làm liều. Tỷ có thể giúp ta đánh lạc hướng được không?”
Tần Nhị Nương nhíu mày:
“Muội định làm gì?”
Tần Uyển Như:
“Đi trộm.”
Tần Nhị Nương:
“Lỡ bị bắt thì sao?”
Tần Uyển Như:
“Cha từng nói Vương Giản là người chính trực, chưa từng có tai tiếng gì. Dù bắt được cũng chẳng dám làm lớn chuyện mà tổn hại thanh danh mình. Hơn nữa, hôm nay y đang tức Hạ lang quân ép buộc, chứ chẳng liên quan gì đến ta. Y làm khó chỉ là cố tình giở tính khí.”
Tần Nhị Nương không đáp.
Tần Uyển Như nghiêm nghị nói:
“Đồ của nữ lang rơi vào tay nam nhân, về nhà chắc chắn ta sẽ bị mẹ mắng. Tỷ không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Tần Nhị Nương do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói:
“Muội đừng gây rắc rối như lần ở phủ Thụy Vương nữa.”
Tần Uyển Như liên tục xua tay:
“Hôm nay Đại Tỷ và Nhị Tỷ vừa lấy được thể diện cho nhà họ Tần, ta sao nỡ làm mất mặt các tỷ.”
Nghe vậy, Tần Nhị Nương mới yên lòng đôi chút:
“Muội hiểu được là tốt.”
Tần Uyển Như cười toe toét. Sợ Đại Tỷ sinh nghi, trước khi hành sự, Tần Nhị Nương còn đặc biệt báo trước rằng mình sẽ đi khuyên nhủ Tam Muội để nàng nguôi giận.
Đại Tỷ cũng không sinh nghi.
Phía bên kia, Vương Giản chọn một viện thanh tĩnh, biệt lập để tắm rửa. Lý Nam đứng bên ngoài canh giữ. Cửa phòng bên trong cũng không khóa, Vương Giản thoải mái ngâm mình trong nước nóng.
Nào ngờ Tần Nhị Nương tìm đến, viện cớ kéo Lý Nam ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, mọi chuyện đã xảy ra. Tần Uyển Như nhân lúc không ai để ý, tránh đám gia nhân mà lẻn vào bên trong, định trộm vòng tay!
Nghe tiếng cửa khẽ kêu, Vương Giản tưởng Lý Nam quay lại, cũng không để tâm.
Tần Uyển Như nhẹ nhàng lẻn vào phòng. Đập vào mắt nàng là một gian phòng rộng rãi, giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn lớn, bên phải là một cánh cửa vòm ngăn cách không gian.
Nàng nhấc váy, nhón chân bước tới cánh cửa vòm, trong phòng phảng phất mùi hương ngọt ngào của cam tùng. Thùng tắm đặt sau bức bình phong, bên cạnh giá y phục treo đầy đồ sạch sẽ.
Tần Uyển Như tinh ranh, trước tiên nàng vươn tay kéo những bộ y phục trên giá.
Vương Giản cảm thấy có điều gì không ổn, liền quay đầu lại. Chỉ thấy chiếc y phục bên trên từ từ biến mất, y cau mày gọi:
“Lý Nam?”
Không ai trả lời.
Y lập tức đứng dậy khỏi thùng tắm, nhặt lấy bộ y phục cũ trên đất quấn ngang hông, nhanh chóng chộp lấy ống quần cuối cùng còn lại trên giá.
Cả hai người đều nắm chặt ống quần bằng vải đen ấy qua giá y phục. Nhưng không ngờ, do giằng co quá mạnh, chỉ nghe một tiếng “xoạc,” phần đáy quần rách toạc ra.
Tần Uyển Như: “!!!”
Vương Giản: “……”
Vương Giản “Ừm” một tiếng, đứng dậy rời khỏi khán đài.
Chủ tớ vừa ra khỏi khu vực thi đấu, chưa đi được bao xa đã thấy Tần Uyển Như từ một góc lao ra, dang hai tay chặn ngang đường, không cho họ đi tiếp.
Vương Giản khoanh tay sau lưng, từ trên cao nhìn xuống nàng. Khuôn mặt tròn bầu đỏ ửng, tóc mai lòa xòa lệch sang một bên, đôi tay nhỏ dang rộng chặn đường, trông như một tiểu oa nhi đang tức giận. Nhìn bộ dáng nàng giống như một chú chim sẻ nhỏ đang giận dỗi, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Lý Nam bối rối nói:
“Tần tiểu nương tử…”
Tần Uyển Như cố nén giận, nói:
“Xin Vương lang quân tác thành, chiếc vòng tay này là lễ trưởng thành bà nội tặng ta, vô cùng quan trọng.”
Vương Giản cúi xuống nhìn nàng, gương mặt tuấn tú không lộ cảm xúc, lạnh nhạt nói:
“Đó là việc của ngươi, liên quan gì tới ta?”
Tần Uyển Như: “…”
Vương Giản:
“Nó đã trở thành phần thưởng, tức là tất cả người tham gia đều có thể lấy được. Ta bỏ công sức giành được, cớ gì phải trả lại?”
Câu nói này làm Tần Uyển Như giận run, chất vấn:
“Ngươi là nam nhân, lấy đồ riêng của nữ lang làm gì?”
Vương Giản nhướng mày:
“Đó là việc của ta, liên quan gì tới ngươi?”
Tần Uyển Như không vui nói:
“Nếu vậy, hôm nay Vương lang quân đừng hòng qua đây. Trước hết để lại phí qua đường rồi nói!”
Vương Giản bật cười, nhìn đôi tay nhỏ và chân ngắn của nàng. Với sức lực của y, chỉ cần một ngón tay cũng có thể đè bẹp nàng.
Y không hứng thú đôi co với nàng, liếc Lý Nam một cái. Lý Nam ngượng ngùng tiến lên, nói:
“Tiểu nương tử xin trở về trước.”
Tần Uyển Như không chịu, Lý Nam đành kiên nhẫn chắn nàng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Giản khoanh tay sau lưng, ung dung rời đi.
Chờ y đi xa, Lý Nam mới khẽ nói:
“Tiểu nương tử xin bớt giận. Lang quân nhà ta không phải người không biết đạo lý, chỉ là hôm nay bị Hạ lang quân ép uất ức một phen, để ta tìm cách lấy lại vòng tay cho người sau.”
Tần Uyển Như không tin lời hắn, tạm thời cũng không nghĩ ra cách nào khác, đành quay về.
Tần Nhị Nương thấy nàng trở lại, liền hạ giọng hỏi:
“Thế nào rồi?”
Tần Uyển Như không nói lời nào, chỉ chống tay vào hông, bộ dạng như một con cá nóc nhỏ bị thổi phồng vì tức giận.
Nàng vốn là người có thù tất báo, hôm nay bị Vương Giản trêu chọc, trong lòng đã thầm tính toán, nhất định phải khiến y nếm mùi đau khổ mới cam lòng. Nàng suy nghĩ xem trong "bí bảo" của mình nên dùng cách nào để trị y.
Thấy nàng mãi không lên tiếng, Tần Nhị Nương tưởng nàng bị tức đến đờ người, liền gọi:
“Tam Muội?”
Tần Uyển Như hoàn hồn, nghiêm túc nói:
“Nhị Tỷ, ta muốn nhờ tỷ giúp một việc, có được không?”
Tần Nhị Nương: “???”
Tần Uyển Như hạ giọng nói:
“Vòng tay bà nội tặng ta làm lễ trưởng thành, hôm nay ta nhất định phải lấy lại. Nhưng Đại Tỷ hành xử thận trọng, chắc chắn không cho ta làm liều. Tỷ có thể giúp ta đánh lạc hướng được không?”
Tần Nhị Nương nhíu mày:
“Muội định làm gì?”
Tần Uyển Như:
“Đi trộm.”
Tần Nhị Nương:
“Lỡ bị bắt thì sao?”
Tần Uyển Như:
“Cha từng nói Vương Giản là người chính trực, chưa từng có tai tiếng gì. Dù bắt được cũng chẳng dám làm lớn chuyện mà tổn hại thanh danh mình. Hơn nữa, hôm nay y đang tức Hạ lang quân ép buộc, chứ chẳng liên quan gì đến ta. Y làm khó chỉ là cố tình giở tính khí.”
Tần Nhị Nương không đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Uyển Như nghiêm nghị nói:
“Đồ của nữ lang rơi vào tay nam nhân, về nhà chắc chắn ta sẽ bị mẹ mắng. Tỷ không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Tần Nhị Nương do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng nói:
“Muội đừng gây rắc rối như lần ở phủ Thụy Vương nữa.”
Tần Uyển Như liên tục xua tay:
“Hôm nay Đại Tỷ và Nhị Tỷ vừa lấy được thể diện cho nhà họ Tần, ta sao nỡ làm mất mặt các tỷ.”
Nghe vậy, Tần Nhị Nương mới yên lòng đôi chút:
“Muội hiểu được là tốt.”
Tần Uyển Như cười toe toét. Sợ Đại Tỷ sinh nghi, trước khi hành sự, Tần Nhị Nương còn đặc biệt báo trước rằng mình sẽ đi khuyên nhủ Tam Muội để nàng nguôi giận.
Đại Tỷ cũng không sinh nghi.
Phía bên kia, Vương Giản chọn một viện thanh tĩnh, biệt lập để tắm rửa. Lý Nam đứng bên ngoài canh giữ. Cửa phòng bên trong cũng không khóa, Vương Giản thoải mái ngâm mình trong nước nóng.
Nào ngờ Tần Nhị Nương tìm đến, viện cớ kéo Lý Nam ra ngoài. Chỉ trong chốc lát, mọi chuyện đã xảy ra. Tần Uyển Như nhân lúc không ai để ý, tránh đám gia nhân mà lẻn vào bên trong, định trộm vòng tay!
Nghe tiếng cửa khẽ kêu, Vương Giản tưởng Lý Nam quay lại, cũng không để tâm.
Tần Uyển Như nhẹ nhàng lẻn vào phòng. Đập vào mắt nàng là một gian phòng rộng rãi, giữa phòng đặt một chiếc bàn tròn lớn, bên phải là một cánh cửa vòm ngăn cách không gian.
Nàng nhấc váy, nhón chân bước tới cánh cửa vòm, trong phòng phảng phất mùi hương ngọt ngào của cam tùng. Thùng tắm đặt sau bức bình phong, bên cạnh giá y phục treo đầy đồ sạch sẽ.
Tần Uyển Như tinh ranh, trước tiên nàng vươn tay kéo những bộ y phục trên giá.
Vương Giản cảm thấy có điều gì không ổn, liền quay đầu lại. Chỉ thấy chiếc y phục bên trên từ từ biến mất, y cau mày gọi:
“Lý Nam?”
Không ai trả lời.
Y lập tức đứng dậy khỏi thùng tắm, nhặt lấy bộ y phục cũ trên đất quấn ngang hông, nhanh chóng chộp lấy ống quần cuối cùng còn lại trên giá.
Cả hai người đều nắm chặt ống quần bằng vải đen ấy qua giá y phục. Nhưng không ngờ, do giằng co quá mạnh, chỉ nghe một tiếng “xoạc,” phần đáy quần rách toạc ra.
Tần Uyển Như: “!!!”
Vương Giản: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro