Xuyên Đến Cổ Đại Cá Mặn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Điểm Tâm
2025-01-01 13:03:55
Thụy Vương phi che miệng cười nói:
“Nói là đại trù thì quá tâng bốc nàng rồi, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Dẫu sao cũng là con gái nhà quan, có chút hứng thú bày biện món ngon hiếu kính ta. Ta thấy ngon nên mới chia sẻ cho các chị em thôi.”
Có người thấy món bánh thịt thơm ngon, so với những món từng ăn qua thì đậm đà hơn, trước khi rời đi còn mang theo một phần để gia đình thử.
Cũng có người thích thịt khô vị mè, ngọt mặn vừa phải, lát mỏng, càng nhai càng thơm, trẻ con rất thích.
Lại có người yêu món sữa trứng, làm từ sữa bò và lòng trắng trứng, hấp chín. Màu trắng tinh khôi trong chiếc bát sứ, bên trên điểm vài miếng quả khô, nhìn là muốn ăn ngay.
Các món điểm tâm đa dạng, đủ loại, luôn có một món hợp khẩu vị.
Ở lại Thụy Vương phủ gần mười ngày, đại nương nhà họ Tần mới được về nhà. Sau khi trò chuyện với các bậc trưởng bối trong nhà, nàng lại tới hậu viện tâm sự với các chị em gái.
Mấy chị em ít khi xa nhau lâu như vậy, nên ai nấy đều hào hứng, ríu rít không ngớt, đặc biệt là khi đại nương mang về không ít trang sức vàng bạc và vài tấm lụa là, tất cả đều là do Thụy Vương phi ban tặng.
Đại nương ngồi bên bàn rót nước nói:
“Ở Thụy Vương phủ, ta chẳng được ngày nào thảnh thơi. Mọi người đều khen món ăn ta làm ngon, ngay cả các phu nhân từng nếm đủ sơn hào hải vị cũng phải khen ngợi.”
Tần Uyển Như vừa nhấm nháp bánh thịt vừa nói:
“Đó là nhờ tay nghề khéo léo của đại tỷ.”
Nhị nương nói:
“Món bánh thịt này ngon thật, ta thích vị tỏi.”
Tứ nương chen vào:
“Ta lại thấy vị tiêu muối ngon hơn.”
Ngũ nương:
“Ngọt mặn vừa phải mới là tuyệt nhất.”
Đại nương cười bảo:
“Đúng là vậy, bánh thịt và thịt khô là hai món được yêu thích nhất. Không ít phu nhân còn cố tình mang một phần về để người nhà thử, rồi dạy lại cho đầu bếp của họ.”
Tần Uyển Như nói:
“Đại tỷ khéo tay như vậy, sau này có thể mở tiệm món ăn riêng rồi.”
Đại nương:
“Cũng phải, đôi lúc ta hay nghĩ, mình lo lắng chuyện gả chồng làm gì, chẳng bằng tự mở một quán ăn, chuyên làm món ngon cho các nhà quyền quý, chắc chắn sẽ kiếm được kha khá bạc.”
Nhị nương trêu:
“Chị hãy bỏ cái suy nghĩ đó đi. Nếu để mẹ biết được, không chừng sẽ ngất xỉu. Đường đường là tiểu thư nhà quan lại đi bày bán quán, thế nào cũng bị người ta nói này nói nọ.”
Đại nương uống một ngụm nước, nói:
“Nhị muội nói đúng, ta cũng chỉ là nghĩ vu vơ mà thôi.”
Tần Uyển Như lại có ý kiến khác:
“Đại tỷ có tay nghề tốt như vậy, sau này dù ở đâu cũng không làm khó được tỷ. Có một đôi tay khéo léo, đi đến đâu cũng sống được, chẳng cần phải ủy khuất bản thân.”
Đại nương nghe vậy thì vui vẻ:
“Ta thích cái miệng của Tam muội nhất, nói gì nghe cũng êm tai, ngọt như rót mật. Tam muội nói rất đúng, nếu ngày sau ta không hòa hợp được với nhà chồng, cùng lắm thì ly hôn, tự làm chủ. Chỉ cần có tay nghề này, chẳng lo không sống tốt.”
Tần Uyển Như cười nói:
“Đúng là như thế.”
Cùng lúc đó, cửa viện bên cạnh bị một lang quân áo trắng gõ mở.
Thấy gương mặt tuấn tú, phong lưu đa tình kia, Lý Nam ngạc nhiên hỏi:
“Ồ, ngọn gió nào đưa nhị lang nhà họ Hạ tới đây vậy?”
Hạ Diệc Lam “bốp” một tiếng quạt gập lại, nói:
“Chủ nhân nhà ngươi đâu?”
Lý Nam vội mời hắn vào viện.
Hạ Diệc Lam nghênh ngang đi vào, liếc nhìn cây hồng hạnh cao vươn ra khỏi tường bên cạnh, nói:
“Viện bên cạnh là nhà họ Tần, đúng không?”
Lý Nam đáp:
“Là nhà họ Tần.” Dừng một chút, lại hỏi:
“Hạ nhị lang định…”
Hạ Diệc Lam ngó qua bức tường cao, thầm thì:
“Nhà ngươi có cái thang nào không, cho ta mượn dùng chút.”
Lý Nam:
“…”
Hắn vội đi tìm thang, đồng thời bẩm báo với chủ nhân:
“Lang quân, nhị lang nhà họ Hạ đến, đang ở tiền viện.”
Vương Giản ngẩng lên khỏi quyển sách, ngạc nhiên hỏi:
“Hắn mò tới đây làm gì?”
Lý Nam lắc đầu:
“Nô tài không rõ, chỉ biết hắn bảo nô tài đi tìm thang.”
Vương Giản không hiểu:
“Tìm thang làm gì?”
Lý Nam nghiêm túc nghĩ ngợi, rồi đáp một cách chắc chắn:
“Hắn từng hỏi nô tài, viện bên cạnh có phải nhà họ Tần không. Nô tài đoán… chắc là muốn trèo tường?”
Vương Giản: ???
Nghe đến chuyện trèo tường, Vương Giản lập tức đứng dậy ra ngoài. Quả nhiên, nhìn thấy Hạ Diệc Lam đang đứng dưới bức tường, chờ Lý Nam mang thang tới.
Ánh mắt Vương Giản dừng lại ở cây hồng hạnh vươn ra ngoài tường, không khách sáo hỏi:
“Hạ nhị lang, sao ngươi mò tới đây?”
Hạ Diệc Lam quay đầu, chắp tay thi lễ, cười hì hì nói:
“Tam lang, chúng ta đúng là có duyên mà!”
Vương Giản mặt lạnh tanh, không muốn nghe hắn ba hoa, hỏi thẳng:
“Ngươi lấy thang làm gì?”
Hạ Diệc Lam:
“Ta chỉ muốn lén nhìn chút thôi, không gây chuyện đâu.”
Vương Giản nhìn hắn không cảm xúc, khí chất nghiêm nghị của quan chức toát lên khiến Hạ Diệc Lam vô thức cảm thấy áp lực, vội giải thích:
“Ngươi cũng biết ta là kẻ chẳng có chí lớn, không giống các ngươi, những công tử nhà quan đầy nhiệt huyết. Ta chỉ có một sở thích duy nhất là tìm đồ ăn ngon.”
“Vậy nên ngươi mò đến viện ta để tìm đồ ăn?”
“Không phải, mấy hôm trước mẫu thân ta đến phủ Thuỵ Vương làm khách, mang về một hộp bánh, ta vô tình ăn thử, rồi nhớ mãi không quên. Sau đó nghe ngóng được là do tiểu thư nhà họ Tần làm, mà Tần gia lại ở đây, nên ta mới tới.”
Vương Giản cười khẩy:
“Chỉ một hộp bánh mà khiến ngươi điên đảo.”
Hạ Diệc Lam bĩu môi nói:
“Những kẻ tầm thường như ngươi chẳng thể hiểu nổi.” Nghĩ ngợi một chút, hắn hỏi:
“Bánh nướng ở tiệm Châu Ký ngõ Liễu có ngon không?”
Vương Giản trầm mặc, đáp:
“Tạm được.”
Bánh nướng của Châu Ký vốn là món mà Hạ Diệc Lam từng giới thiệu cho Lý Nam. Với Vương Giản, nhận xét “tạm được” chính là sự công nhận, bởi mẫu thân hắn cũng rất thích ăn bánh nướng Châu Ký.
Hạ Diệc Lam nói món bánh của tiểu thư nhà họ Tần còn ngon hơn bánh Châu Ký gấp nhiều lần, nhưng Vương Giản không tin.
Đúng lúc đó, Lý Nam mang thang ra, Hạ Diệc Lam bảo hắn dựng thang ở chỗ gần cành cây.
Lý Nam làm theo.
Chẳng biết từ khi nào, con mèo mướp của nhà bên đã nhảy từ cây lên đầu tường, đứng ở vị trí cao nhìn xuống mọi người trong viện, kêu “meo meo” hai tiếng.
Hạ Diệc Lam không để ý đến con mèo.
Lý Nam ở phía dưới cố định thang, hắn tự mình trèo lên. Ai ngờ trèo được một nửa thì con mèo mướp béo ú đột nhiên nhảy bổ vào hắn.
“Nói là đại trù thì quá tâng bốc nàng rồi, chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Dẫu sao cũng là con gái nhà quan, có chút hứng thú bày biện món ngon hiếu kính ta. Ta thấy ngon nên mới chia sẻ cho các chị em thôi.”
Có người thấy món bánh thịt thơm ngon, so với những món từng ăn qua thì đậm đà hơn, trước khi rời đi còn mang theo một phần để gia đình thử.
Cũng có người thích thịt khô vị mè, ngọt mặn vừa phải, lát mỏng, càng nhai càng thơm, trẻ con rất thích.
Lại có người yêu món sữa trứng, làm từ sữa bò và lòng trắng trứng, hấp chín. Màu trắng tinh khôi trong chiếc bát sứ, bên trên điểm vài miếng quả khô, nhìn là muốn ăn ngay.
Các món điểm tâm đa dạng, đủ loại, luôn có một món hợp khẩu vị.
Ở lại Thụy Vương phủ gần mười ngày, đại nương nhà họ Tần mới được về nhà. Sau khi trò chuyện với các bậc trưởng bối trong nhà, nàng lại tới hậu viện tâm sự với các chị em gái.
Mấy chị em ít khi xa nhau lâu như vậy, nên ai nấy đều hào hứng, ríu rít không ngớt, đặc biệt là khi đại nương mang về không ít trang sức vàng bạc và vài tấm lụa là, tất cả đều là do Thụy Vương phi ban tặng.
Đại nương ngồi bên bàn rót nước nói:
“Ở Thụy Vương phủ, ta chẳng được ngày nào thảnh thơi. Mọi người đều khen món ăn ta làm ngon, ngay cả các phu nhân từng nếm đủ sơn hào hải vị cũng phải khen ngợi.”
Tần Uyển Như vừa nhấm nháp bánh thịt vừa nói:
“Đó là nhờ tay nghề khéo léo của đại tỷ.”
Nhị nương nói:
“Món bánh thịt này ngon thật, ta thích vị tỏi.”
Tứ nương chen vào:
“Ta lại thấy vị tiêu muối ngon hơn.”
Ngũ nương:
“Ngọt mặn vừa phải mới là tuyệt nhất.”
Đại nương cười bảo:
“Đúng là vậy, bánh thịt và thịt khô là hai món được yêu thích nhất. Không ít phu nhân còn cố tình mang một phần về để người nhà thử, rồi dạy lại cho đầu bếp của họ.”
Tần Uyển Như nói:
“Đại tỷ khéo tay như vậy, sau này có thể mở tiệm món ăn riêng rồi.”
Đại nương:
“Cũng phải, đôi lúc ta hay nghĩ, mình lo lắng chuyện gả chồng làm gì, chẳng bằng tự mở một quán ăn, chuyên làm món ngon cho các nhà quyền quý, chắc chắn sẽ kiếm được kha khá bạc.”
Nhị nương trêu:
“Chị hãy bỏ cái suy nghĩ đó đi. Nếu để mẹ biết được, không chừng sẽ ngất xỉu. Đường đường là tiểu thư nhà quan lại đi bày bán quán, thế nào cũng bị người ta nói này nói nọ.”
Đại nương uống một ngụm nước, nói:
“Nhị muội nói đúng, ta cũng chỉ là nghĩ vu vơ mà thôi.”
Tần Uyển Như lại có ý kiến khác:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại tỷ có tay nghề tốt như vậy, sau này dù ở đâu cũng không làm khó được tỷ. Có một đôi tay khéo léo, đi đến đâu cũng sống được, chẳng cần phải ủy khuất bản thân.”
Đại nương nghe vậy thì vui vẻ:
“Ta thích cái miệng của Tam muội nhất, nói gì nghe cũng êm tai, ngọt như rót mật. Tam muội nói rất đúng, nếu ngày sau ta không hòa hợp được với nhà chồng, cùng lắm thì ly hôn, tự làm chủ. Chỉ cần có tay nghề này, chẳng lo không sống tốt.”
Tần Uyển Như cười nói:
“Đúng là như thế.”
Cùng lúc đó, cửa viện bên cạnh bị một lang quân áo trắng gõ mở.
Thấy gương mặt tuấn tú, phong lưu đa tình kia, Lý Nam ngạc nhiên hỏi:
“Ồ, ngọn gió nào đưa nhị lang nhà họ Hạ tới đây vậy?”
Hạ Diệc Lam “bốp” một tiếng quạt gập lại, nói:
“Chủ nhân nhà ngươi đâu?”
Lý Nam vội mời hắn vào viện.
Hạ Diệc Lam nghênh ngang đi vào, liếc nhìn cây hồng hạnh cao vươn ra khỏi tường bên cạnh, nói:
“Viện bên cạnh là nhà họ Tần, đúng không?”
Lý Nam đáp:
“Là nhà họ Tần.” Dừng một chút, lại hỏi:
“Hạ nhị lang định…”
Hạ Diệc Lam ngó qua bức tường cao, thầm thì:
“Nhà ngươi có cái thang nào không, cho ta mượn dùng chút.”
Lý Nam:
“…”
Hắn vội đi tìm thang, đồng thời bẩm báo với chủ nhân:
“Lang quân, nhị lang nhà họ Hạ đến, đang ở tiền viện.”
Vương Giản ngẩng lên khỏi quyển sách, ngạc nhiên hỏi:
“Hắn mò tới đây làm gì?”
Lý Nam lắc đầu:
“Nô tài không rõ, chỉ biết hắn bảo nô tài đi tìm thang.”
Vương Giản không hiểu:
“Tìm thang làm gì?”
Lý Nam nghiêm túc nghĩ ngợi, rồi đáp một cách chắc chắn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hắn từng hỏi nô tài, viện bên cạnh có phải nhà họ Tần không. Nô tài đoán… chắc là muốn trèo tường?”
Vương Giản: ???
Nghe đến chuyện trèo tường, Vương Giản lập tức đứng dậy ra ngoài. Quả nhiên, nhìn thấy Hạ Diệc Lam đang đứng dưới bức tường, chờ Lý Nam mang thang tới.
Ánh mắt Vương Giản dừng lại ở cây hồng hạnh vươn ra ngoài tường, không khách sáo hỏi:
“Hạ nhị lang, sao ngươi mò tới đây?”
Hạ Diệc Lam quay đầu, chắp tay thi lễ, cười hì hì nói:
“Tam lang, chúng ta đúng là có duyên mà!”
Vương Giản mặt lạnh tanh, không muốn nghe hắn ba hoa, hỏi thẳng:
“Ngươi lấy thang làm gì?”
Hạ Diệc Lam:
“Ta chỉ muốn lén nhìn chút thôi, không gây chuyện đâu.”
Vương Giản nhìn hắn không cảm xúc, khí chất nghiêm nghị của quan chức toát lên khiến Hạ Diệc Lam vô thức cảm thấy áp lực, vội giải thích:
“Ngươi cũng biết ta là kẻ chẳng có chí lớn, không giống các ngươi, những công tử nhà quan đầy nhiệt huyết. Ta chỉ có một sở thích duy nhất là tìm đồ ăn ngon.”
“Vậy nên ngươi mò đến viện ta để tìm đồ ăn?”
“Không phải, mấy hôm trước mẫu thân ta đến phủ Thuỵ Vương làm khách, mang về một hộp bánh, ta vô tình ăn thử, rồi nhớ mãi không quên. Sau đó nghe ngóng được là do tiểu thư nhà họ Tần làm, mà Tần gia lại ở đây, nên ta mới tới.”
Vương Giản cười khẩy:
“Chỉ một hộp bánh mà khiến ngươi điên đảo.”
Hạ Diệc Lam bĩu môi nói:
“Những kẻ tầm thường như ngươi chẳng thể hiểu nổi.” Nghĩ ngợi một chút, hắn hỏi:
“Bánh nướng ở tiệm Châu Ký ngõ Liễu có ngon không?”
Vương Giản trầm mặc, đáp:
“Tạm được.”
Bánh nướng của Châu Ký vốn là món mà Hạ Diệc Lam từng giới thiệu cho Lý Nam. Với Vương Giản, nhận xét “tạm được” chính là sự công nhận, bởi mẫu thân hắn cũng rất thích ăn bánh nướng Châu Ký.
Hạ Diệc Lam nói món bánh của tiểu thư nhà họ Tần còn ngon hơn bánh Châu Ký gấp nhiều lần, nhưng Vương Giản không tin.
Đúng lúc đó, Lý Nam mang thang ra, Hạ Diệc Lam bảo hắn dựng thang ở chỗ gần cành cây.
Lý Nam làm theo.
Chẳng biết từ khi nào, con mèo mướp của nhà bên đã nhảy từ cây lên đầu tường, đứng ở vị trí cao nhìn xuống mọi người trong viện, kêu “meo meo” hai tiếng.
Hạ Diệc Lam không để ý đến con mèo.
Lý Nam ở phía dưới cố định thang, hắn tự mình trèo lên. Ai ngờ trèo được một nửa thì con mèo mướp béo ú đột nhiên nhảy bổ vào hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro