Xuyên Đến Cổ Đại Cá Mặn Chỉ Muốn Làm Ruộng
Tiệc Gia Yến Ở...
2025-01-01 13:03:55
Vợ chồng họ cũng không để tâm, chỉ coi như Tần Uyển Như nhất thời hứng lên mà nghịch ngợm.
Buổi tối, Tần Uyển Như ngồi thiền và vào hệ thống.
Một cây công nghệ màu xanh thẫm mọc lên trên mặt nước, xung quanh là bóng tối mịt mù.
Trên thân cây có hai chữ lớn: “Chức Nữ”.
Các nhánh cây được chia thành nhiều ô vuông, trên đó có các hạng mục: Tân thủ, Thành thạo, bậc thầy, Đại sư, và các mục như Hộp mù, Trợ giúp.
Trong đó, các mục Tân thủ, Hộp mù và Trợ giúp có màu sáng, còn lại đều là màu xám.
Các mục màu xám hiện không thể kích hoạt, nàng không có quyền truy cập thông tin liên quan.
Nhớ lại trải nghiệm mở khóa hệ thống vào năm ngoái, Tần Uyển Như thử mở mục “Hộp mù”.
Ngay sau đó, một thông báo hiện lên: “Chức Nữ N206, bạn có muốn mở hộp mù không?”
Tần Uyển Như xác nhận bằng giọng nói.
Chẳng bao lâu, từ hộp mù rơi ra phần thưởng mà nàng nhận được: “Khéo tay”, có màu đỏ.
Tần Uyển Như vui mừng:
“Khéo tay à, hay lắm.”
Nhưng sau khi đọc hướng dẫn sử dụng của “Khéo tay”, nàng lại thấy không vui lắm vì có khá nhiều điều kiện hạn chế.
Một là phải thông minh và siêng năng, hai là cần có chuyên môn và đam mê đặc biệt, ba là phải kiên trì bền bỉ.
Chỉ những người đáp ứng được ba điều kiện trên mới sử dụng được “Khéo tay”.
Tần Uyển Như cất “Khéo tay” vào tài khoản cá nhân của mình, tưởng rằng hộp mù sẽ chuyển thành màu xám, nhưng nó vẫn sáng.
Điều này có nghĩa là nàng vẫn có thể tiếp tục mở hộp?
Mang tâm lý thử vận may, nàng lại mở thêm một hộp mù nữa.
Lần này, thứ nàng nhận được là "Ghen tị", có màu đen.
Tần Uyển Như: "???"
"Ghen tị" không có hướng dẫn sử dụng, hơn nữa lại có màu đen, trông rất bất thường và đáng ngại.
Nàng bối rối cất chức năng "Ghen tị" vào tài khoản cá nhân, sau đó hộp mù chuyển thành màu xám.
Sau khi suy nghĩ trong hệ thống một lúc, nàng thoát ra và bắt đầu tổng hợp thông tin mình có được.
Có vẻ như để mở hộp mù và nhận được ngón tay vàng, ký chủ phải thực hiện nhiệm vụ – chẳng hạn như hôm nay nàng đã trồng hơn hai mươi chậu hạt giống bông.
Các ngón tay vàng được mở ra có thể tốt hoặc xấu, và việc sử dụng chúng dường như cũng bị hạn chế bởi các điều kiện cụ thể, không thể tùy tiện dùng mà phải phù hợp với hoàn cảnh thực tế mới phát huy được tác dụng.
Về chức năng "Ghen tị", nàng tạm thời chưa hiểu được, đành gác sang một bên. Nhưng "Khéo tay" thì đúng là thứ tốt, chỉ là không biết nên dùng vào ai.
Đến ngày Tần Trí Khôn nghỉ phép, vợ chồng Tần gia đến phủ Thụy Thân Vương để cảm ơn.
Phương thị muốn cho Tần Đại Nương ra ngoài học hỏi, từ sớm đã chuẩn bị cho nàng một bộ y phục mới, cùng với một bộ trang sức chỉnh chu.
Bộ váy lựu đỏ thời thượng, kết hợp với áo trắng tay hẹp màu nguyệt bạch, và khăn choàng đồng màu với váy.
Mái tóc được búi kiểu song nha kế, để lộ vầng trán mịn màng, hai chiếc trâm hoa bằng ngọc tinh xảo được cài trên tóc, đôi hoa tai mã não đỏ tăng thêm nét duyên dáng. Trang điểm nhạt nhưng hài hòa, làm dịu đi sự rực rỡ, càng khiến nàng trông đoan trang, dịu dàng.
Tần Đại Nương dáng người cao ráo, cân đối, mặc bộ này vào lập tức khác hẳn vẻ giản dị ngày thường, trở nên lộng lẫy hơn nhiều.
Tần Nhị Nương nhìn mà ghen tị, giơ tay chạm vào chiếc váy lựu đỏ, rồi nói:
“Đại tỷ đẹp quá.”
Tần Uyển Như cũng thấy chiếc váy đẹp, định đưa tay sờ thử nhưng bị Phương thị gạt đi, bà hỏi:
“Tam Nương cũng muốn mặc bộ này à?”
Tần Uyển Như gật đầu.
Phương thị nói:
“Vậy sau này bớt ăn lại đi.”
Tần Uyển Như bĩu môi.
Mọi người đều cười ồ lên.
Chẳng bao lâu, Tần Trí Khôn ở ngoài giục. Phương thị dặn dò:
“Mấy đứa ở nhà ngoan ngoãn, Nhị Nương trông chừng các em, đừng để lại gây chuyện cho ta.”
Tần Nhị Nương hỏi:
“Mẹ ơi, nếu chúng con ngoan, sau này cũng được mặc váy lựu đỏ phải không?”
Phương thị chọc trán nàng, cười đáp:
“Có, Đại tỷn các con ngoan ngoãn, đừng làm ta tức giận, ai cũng sẽ có.”
Các cô nương nghe vậy cười vui vẻ rồi tản ra.
Khi người lớn trong nhà rời đi, Tần Nhị Nương buồn chán ngồi trên bậc thềm ngoài sân nhìn trời.
Tần Uyển Như thì đi xem mấy chậu bông kia, nhưng vẫn chưa thấy nảy mầm.
Hai chị em ngồi một lúc, sau đó ra hiên chọc ghẹo con yểng treo trên xà ngang để giải khuây.
Con chim này là quà của một người bạn Tần Trí Khôn tặng, đã nuôi hai, ba năm.
Ngày thường, Tần Uyển Như thích chọc nó, dạy nó nói, nhưng trí khôn của nó không cao, phần lớn là im lặng, rất hiếm khi phát ra tiếng.
Buổi chiều, Tần Uyển Như ngủ một giấc dài. Đến gần hoàng hôn, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nàng mới biết người lớn trong nhà đã về.
Hai vợ chồng dường như rất vui, liền đi thẳng đến phòng phía Bắc gặp Tần lão phu nhân.
Phương thị hào hứng nói:
“Mẹ à, hôm nay Uyển Nguyệt thật đáng tự hào, Thụy vương phi khen ngợi nó không ngớt!”
Những gì người lớn nói với nhau các cô nương không rõ, nhưng Tần Đại Nương mang về một bộ trang sức tinh xảo, nói là do Thụy vương phi thưởng cho.
Đây là lần đầu tiên họ thấy những món trang sức đẹp đến vậy, bao gồm hơn mười món như lược, trâm, bộ dao, hoa tai,… đủ kiểu dáng lấp lánh.
Tần Đại Nương hào phóng nói:
“Các em thích gì thì cứ chọn.”
Tần Nhị Nương thèm muốn, nhưng lại cảm thấy không nên lấy:
“Đây là phần thưởng của Vương phi dành cho Đại tỷ, là thứ chị tự mình giành được. Chúng ta không nên vì nhỏ tuổi mà chiếm lợi của chị.”
Tần Đại Nương cười:
“Chúng ta đều là chị em ruột, của chị cũng là của các em. Thích món nào thì tự lấy đi. Nếu khách sáo quá lại thành xa lạ.”
Tần Nhị Nương cầm một chiếc trâm ngọc lên ngắm nghía, trêu:
“Phu quân của chị thì không chia sẻ được đâu nhé.”
Lời vừa dứt, cả đám bật cười.
Tần Đại Nương thẹn thùng, bực mình nhéo nàng một cái.
Tần Ngũ Nương ngây thơ hỏi:
“Đại tỷ ơi, phủ Thụy vương lớn không?”
“Còn phải hỏi, rộng hơn mấy chục mẫu, trong đó có cả trường đua ngựa, rừng cây, vườn tược và sông, nhà cửa thì có hơn chục dãy. Bọn chị đi dạo cả buổi mà chân rã rời.”
“Không chỉ vậy, trong phủ còn có hàng trăm gia nhân, quy củ nghiêm ngặt, ai nấy đều đoan trang, đâu giống nhà mình bé nhỏ thế này.”
Tần Đại Nương kể tỉ mỉ những điều mình thấy nghe được cho các em gái, còn nhắc đến việc đầu tháng sau sẽ có tiệc gia đình ở phủ Thụy vương, Vương phi đặc biệt mời cả nhà họ tham dự.
Nghe vậy, mắt Tần Nhị Nương sáng rực lên, háo hức nói:
“Chúng ta cũng được đi mở mang mắt à?”
Buổi tối, Tần Uyển Như ngồi thiền và vào hệ thống.
Một cây công nghệ màu xanh thẫm mọc lên trên mặt nước, xung quanh là bóng tối mịt mù.
Trên thân cây có hai chữ lớn: “Chức Nữ”.
Các nhánh cây được chia thành nhiều ô vuông, trên đó có các hạng mục: Tân thủ, Thành thạo, bậc thầy, Đại sư, và các mục như Hộp mù, Trợ giúp.
Trong đó, các mục Tân thủ, Hộp mù và Trợ giúp có màu sáng, còn lại đều là màu xám.
Các mục màu xám hiện không thể kích hoạt, nàng không có quyền truy cập thông tin liên quan.
Nhớ lại trải nghiệm mở khóa hệ thống vào năm ngoái, Tần Uyển Như thử mở mục “Hộp mù”.
Ngay sau đó, một thông báo hiện lên: “Chức Nữ N206, bạn có muốn mở hộp mù không?”
Tần Uyển Như xác nhận bằng giọng nói.
Chẳng bao lâu, từ hộp mù rơi ra phần thưởng mà nàng nhận được: “Khéo tay”, có màu đỏ.
Tần Uyển Như vui mừng:
“Khéo tay à, hay lắm.”
Nhưng sau khi đọc hướng dẫn sử dụng của “Khéo tay”, nàng lại thấy không vui lắm vì có khá nhiều điều kiện hạn chế.
Một là phải thông minh và siêng năng, hai là cần có chuyên môn và đam mê đặc biệt, ba là phải kiên trì bền bỉ.
Chỉ những người đáp ứng được ba điều kiện trên mới sử dụng được “Khéo tay”.
Tần Uyển Như cất “Khéo tay” vào tài khoản cá nhân của mình, tưởng rằng hộp mù sẽ chuyển thành màu xám, nhưng nó vẫn sáng.
Điều này có nghĩa là nàng vẫn có thể tiếp tục mở hộp?
Mang tâm lý thử vận may, nàng lại mở thêm một hộp mù nữa.
Lần này, thứ nàng nhận được là "Ghen tị", có màu đen.
Tần Uyển Như: "???"
"Ghen tị" không có hướng dẫn sử dụng, hơn nữa lại có màu đen, trông rất bất thường và đáng ngại.
Nàng bối rối cất chức năng "Ghen tị" vào tài khoản cá nhân, sau đó hộp mù chuyển thành màu xám.
Sau khi suy nghĩ trong hệ thống một lúc, nàng thoát ra và bắt đầu tổng hợp thông tin mình có được.
Có vẻ như để mở hộp mù và nhận được ngón tay vàng, ký chủ phải thực hiện nhiệm vụ – chẳng hạn như hôm nay nàng đã trồng hơn hai mươi chậu hạt giống bông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các ngón tay vàng được mở ra có thể tốt hoặc xấu, và việc sử dụng chúng dường như cũng bị hạn chế bởi các điều kiện cụ thể, không thể tùy tiện dùng mà phải phù hợp với hoàn cảnh thực tế mới phát huy được tác dụng.
Về chức năng "Ghen tị", nàng tạm thời chưa hiểu được, đành gác sang một bên. Nhưng "Khéo tay" thì đúng là thứ tốt, chỉ là không biết nên dùng vào ai.
Đến ngày Tần Trí Khôn nghỉ phép, vợ chồng Tần gia đến phủ Thụy Thân Vương để cảm ơn.
Phương thị muốn cho Tần Đại Nương ra ngoài học hỏi, từ sớm đã chuẩn bị cho nàng một bộ y phục mới, cùng với một bộ trang sức chỉnh chu.
Bộ váy lựu đỏ thời thượng, kết hợp với áo trắng tay hẹp màu nguyệt bạch, và khăn choàng đồng màu với váy.
Mái tóc được búi kiểu song nha kế, để lộ vầng trán mịn màng, hai chiếc trâm hoa bằng ngọc tinh xảo được cài trên tóc, đôi hoa tai mã não đỏ tăng thêm nét duyên dáng. Trang điểm nhạt nhưng hài hòa, làm dịu đi sự rực rỡ, càng khiến nàng trông đoan trang, dịu dàng.
Tần Đại Nương dáng người cao ráo, cân đối, mặc bộ này vào lập tức khác hẳn vẻ giản dị ngày thường, trở nên lộng lẫy hơn nhiều.
Tần Nhị Nương nhìn mà ghen tị, giơ tay chạm vào chiếc váy lựu đỏ, rồi nói:
“Đại tỷ đẹp quá.”
Tần Uyển Như cũng thấy chiếc váy đẹp, định đưa tay sờ thử nhưng bị Phương thị gạt đi, bà hỏi:
“Tam Nương cũng muốn mặc bộ này à?”
Tần Uyển Như gật đầu.
Phương thị nói:
“Vậy sau này bớt ăn lại đi.”
Tần Uyển Như bĩu môi.
Mọi người đều cười ồ lên.
Chẳng bao lâu, Tần Trí Khôn ở ngoài giục. Phương thị dặn dò:
“Mấy đứa ở nhà ngoan ngoãn, Nhị Nương trông chừng các em, đừng để lại gây chuyện cho ta.”
Tần Nhị Nương hỏi:
“Mẹ ơi, nếu chúng con ngoan, sau này cũng được mặc váy lựu đỏ phải không?”
Phương thị chọc trán nàng, cười đáp:
“Có, Đại tỷn các con ngoan ngoãn, đừng làm ta tức giận, ai cũng sẽ có.”
Các cô nương nghe vậy cười vui vẻ rồi tản ra.
Khi người lớn trong nhà rời đi, Tần Nhị Nương buồn chán ngồi trên bậc thềm ngoài sân nhìn trời.
Tần Uyển Như thì đi xem mấy chậu bông kia, nhưng vẫn chưa thấy nảy mầm.
Hai chị em ngồi một lúc, sau đó ra hiên chọc ghẹo con yểng treo trên xà ngang để giải khuây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con chim này là quà của một người bạn Tần Trí Khôn tặng, đã nuôi hai, ba năm.
Ngày thường, Tần Uyển Như thích chọc nó, dạy nó nói, nhưng trí khôn của nó không cao, phần lớn là im lặng, rất hiếm khi phát ra tiếng.
Buổi chiều, Tần Uyển Như ngủ một giấc dài. Đến gần hoàng hôn, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nàng mới biết người lớn trong nhà đã về.
Hai vợ chồng dường như rất vui, liền đi thẳng đến phòng phía Bắc gặp Tần lão phu nhân.
Phương thị hào hứng nói:
“Mẹ à, hôm nay Uyển Nguyệt thật đáng tự hào, Thụy vương phi khen ngợi nó không ngớt!”
Những gì người lớn nói với nhau các cô nương không rõ, nhưng Tần Đại Nương mang về một bộ trang sức tinh xảo, nói là do Thụy vương phi thưởng cho.
Đây là lần đầu tiên họ thấy những món trang sức đẹp đến vậy, bao gồm hơn mười món như lược, trâm, bộ dao, hoa tai,… đủ kiểu dáng lấp lánh.
Tần Đại Nương hào phóng nói:
“Các em thích gì thì cứ chọn.”
Tần Nhị Nương thèm muốn, nhưng lại cảm thấy không nên lấy:
“Đây là phần thưởng của Vương phi dành cho Đại tỷ, là thứ chị tự mình giành được. Chúng ta không nên vì nhỏ tuổi mà chiếm lợi của chị.”
Tần Đại Nương cười:
“Chúng ta đều là chị em ruột, của chị cũng là của các em. Thích món nào thì tự lấy đi. Nếu khách sáo quá lại thành xa lạ.”
Tần Nhị Nương cầm một chiếc trâm ngọc lên ngắm nghía, trêu:
“Phu quân của chị thì không chia sẻ được đâu nhé.”
Lời vừa dứt, cả đám bật cười.
Tần Đại Nương thẹn thùng, bực mình nhéo nàng một cái.
Tần Ngũ Nương ngây thơ hỏi:
“Đại tỷ ơi, phủ Thụy vương lớn không?”
“Còn phải hỏi, rộng hơn mấy chục mẫu, trong đó có cả trường đua ngựa, rừng cây, vườn tược và sông, nhà cửa thì có hơn chục dãy. Bọn chị đi dạo cả buổi mà chân rã rời.”
“Không chỉ vậy, trong phủ còn có hàng trăm gia nhân, quy củ nghiêm ngặt, ai nấy đều đoan trang, đâu giống nhà mình bé nhỏ thế này.”
Tần Đại Nương kể tỉ mỉ những điều mình thấy nghe được cho các em gái, còn nhắc đến việc đầu tháng sau sẽ có tiệc gia đình ở phủ Thụy vương, Vương phi đặc biệt mời cả nhà họ tham dự.
Nghe vậy, mắt Tần Nhị Nương sáng rực lên, háo hức nói:
“Chúng ta cũng được đi mở mang mắt à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro