Xuyên Đến Cổ Đại Cá Mặn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Vương Thái Hậu

2025-01-01 13:03:55

Hạ Diễm Lan nhìn Vương Giản cười cợt, dáng vẻ rất muốn ăn đòn.

Vương Giản nhịn một lúc, mới kiên nhẫn nói:

“Thưa mẫu thân, nhi tử chưa đến mức phải cầu nhân duyên đâu ạ.”

Diêu Thị:

“Dù sao cũng đã đến rồi.”

Vương Giản:

“Vậy con ở đây nghỉ ngơi mấy ngày, tĩnh tâm dưỡng tính.”

Diêu Thị càu nhàu:

“Tuổi trẻ như con tĩnh tâm dưỡng tính cái gì?”

Vương Giản:

“Dù sao cũng đã đến rồi.”

Diêu Thị: “...”

Hạ Diễm Lan bị hai mẹ con họ chọc cười.

Sau đó, hai bên không nói chuyện nhiều mà tách nhau ra. Trên đường rời khỏi đạo quán, Diêu Thị như nhớ ra điều gì, hỏi:

“Tiểu Nam, vừa nãy ta thấy ngươi nói chuyện với một tiểu nương tử, có quen biết sao?”

Lý Nam đáp:

“Bẩm phu nhân, tiểu nương tử đó cùng gia đình thuê nhà ở Hẻm Bách Gia, phường Bảo Hoa, ngay sát viện chúng ta. Tiểu nhân từng gặp qua hai lần, nên nhận ra.”

Diêu Thị khẽ “ồ” một tiếng, nhận xét:

“Tiểu nương tử đó trông thật phúc hậu, thịt da mũm mĩm, nhìn là thấy ưa thích.”

Vương Giản nhàn nhạt kêu một tiếng “Tặc”, không đưa ra bình luận gì.

Lên xe ngựa trở về phủ, Diêu Thị lấy lá bùa bình an vừa xin ra đưa cho Vương Giản, nói:

“Lúc rảnh mang cái này qua cho tỷ tỷ con.”

Vương Giản đưa tay nhận lấy:

“Ngày mai con phải vào cung gặp bệ hạ, tiện đường sẽ ghé thăm.”

Diêu Thị “ừm” một tiếng.

Vương Giản hỏi:

“Mấy ngày nay mẹ ở đây tâm trạng có thoải mái hơn không?”

Diêu Thị uể oải nói:

“Thoải mái hơn trong phủ một chút, nhưng ta vẫn không yên lòng. Những năm qua thân thể ta không tốt, chuyện trong phủ đều do nhị phòng quản lý, ta chỉ lo sổ sách, nhưng vẫn không thể an tâm về ả.”

Vương Giản nắm lấy tay bà, nói nhỏ:

“Tiêu di nương thích quản gia, mẹ cứ để ả quản.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diêu Thị: “???”

Vương Giản nhẹ giọng nói:

“Thân thể mẹ là quan trọng nhất. Mẹ là chủ mẫu trong phủ, lại có Thái Hậu và Thế Tử làm chỗ dựa, chỉ cần mẹ còn đó, Tiêu Nguyên Nhược mãi mãi không thể vượt lên được.”

Diêu Thị nhíu mày:

“Nói thì nói vậy, nhưng cái nhà lớn như thế, mà ả lại là người không an phận, ta lo ả sẽ gây chuyện.”

Vương Giản hiếm khi nở nụ cười, đuôi mắt cong lên, mang theo ý vị phong lưu:

“Gây chuyện càng tốt. Tham vọng và lòng tham của con người là vô đáy. Cứ để ả trèo cao, trèo thật cao, một khi bước sai, sẽ có người dọn dẹp thay.”

Những lời này khiến tim Diêu Thị khẽ loạn nhịp. Nhìn con trai hồi lâu, bà mới nói:

“Tam Lang...”

Vương Giản nhẹ nhàng đáp lại:

“Dạ?”

Diêu Thị:

“Phụ thân con có chút tình xưa với ả, đừng làm ông ấy tức giận.”

Vương Giản hờ hững đáp:

“Con sẽ nghe lời mẹ.”

Sau đó, hai mẹ con không nói thêm gì nữa.

Ngày hôm sau

Vương Giản vào cung, trước tiên đến điện Vĩnh Ninh gặp thiên tử, sau đó được nội thị dẫn đến Trường Thọ Cung của Thái Hậu.

Trong cung náo nhiệt vô cùng, các phi tử góa chồng của tiên đế tụ tập lại đánh bài lá giải trí.

Thái Hậu hình như vừa thua tiền, làm nũng:

“Dư Thái Phi, bà phải biết điều một chút, chẳng lẽ không thể nhường ta thêm chút nào sao?”

Dư Thái Phi đáp:

“Hầy, tiền tháng của ta còn chẳng đủ để nhét kẽ răng Thái Hậu. Ta đến đây là để kiếm chút tiền ăn ngon, đã lâu không được bữa ra bữa vào.”

Thái Hậu chê trách:

“Đáng mặt lắm!”

Không biết ai đó nói:

“Thái Hậu, Quốc Cữu đã lâu không vào cung thăm ngài, nghe nói bên ngoài có tiểu nương tử chạy đến ôm đùi ông ấy. Ta nghĩ chắc hồn vía ông ấy bị mê hoặc, đến mức quên cả chị gái mình rồi.”

Thái Hậu chửi:

“Ngươi cái đồ tiện tỳ, trước đây trước mặt tiên đế đã lẻo mép, giờ vẫn không bỏ được cái thói xấu. Muốn gây chia rẽ tình cảm chị em ta? Đừng hòng!”

Dư Thái Phi lén nói thêm:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nhưng mà, đúng là Quốc Cữu đã lâu không vào cung thăm ngài thật.”

Thái Hậu chỉ tay vào bọn họ, nói không chút kiêng kỵ:

“Một đám góa phụ già, đều thèm muốn gương mặt của đệ đệ ta thôi!”

Những lời này vừa dứt, các Thái phi trong nội điện đều cười khúc khích.

Ở ngoại điện, Vương Giản nghe thấy đám phụ nữ trong đó nói năng không đứng đắn, nhưng gương mặt lại vẫn giữ vững sự điềm tĩnh, không lộ chút cảm xúc nào.

Lưu ma ma, người hầu cận Thái hậu, nở một nụ cười vừa ngượng ngùng vừa lịch sự:

“Thái hậu nói bà đánh xong ván bài này rồi sẽ gặp Quốc cữu.”

Vương Giản mặt không biểu cảm, chỉ “Ừm” một tiếng, dáng vẻ nghiêm trang như khúc gỗ, toàn thân toát lên sự giáo dưỡng nghiêm ngặt.

Mãi sau đó, các Thái phi trong nội điện lần lượt bước ra.

Vương Giản cúi đầu hành lễ, ánh mắt thẳng tắp, không liếc ngang dọc.

Những người phụ nữ này, tuổi thanh xuân đã hao mòn trong chốn thâm cung, thỉnh thoảng lại được ngắm nhìn một vị lang quân tuấn tú như vậy, quả là niềm vui hiếm hoi.

Dù sao, danh tiếng của thám hoa lang cũng không phải ngẫu nhiên mà có.

Họ ngắm nghía chàng một lượt rồi vừa cười vừa thì thầm rời đi.

Không lâu sau, Vương Thái hậu được tiểu thái giám dìu ra ngoài, Vương Giản quỳ xuống hành lễ.

Vương Thái hậu lười nhác ngồi xuống phượng tháp.

Năm ngoái, tiên đế băng hà, từ đó đến nay bà luôn mặc đồ tang, khoác trên mình bộ áo trắng nguyệt bạch giao lĩnh, búi tóc “trầm mã kế,” chỉ cài một chiếc lược gỗ tinh xảo và một bông hoa châu trắng đơn giản.

Khuôn mặt trái xoan thanh tú được trang điểm nhẹ nhàng, tuy đã 36 tuổi nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, dáng vẻ mềm mại, tràn đầy vẻ quyến rũ và trưởng thành của người phụ nữ phong phú.

Bà không vui chỉnh lại bông hoa châu trên tóc, nhìn đứa em trai mình nói:

“Hôm nay thua tiền, Tam Lang là đến để đưa tiền cho tỷ sao?”

Vương Giản: “...”

Chàng từ từ đứng dậy, ánh mắt rơi vào tiểu thái giám đang bóp chân cho Vương Thái hậu, lông mày hơi nhíu lại.

Tiểu thái giám kia tuổi còn trẻ, môi đỏ răng trắng, ánh mắt nhìn Vương Thái hậu sáng rực. Vương Giản lập tức nhận ra quan hệ của hai người không hề đơn giản.

Chàng không để lộ cảm xúc, lấy bùa bình an ra. Lưu ma ma hai tay nhận lấy, dâng lên cho Thái hậu.

Vương Thái hậu cầm lấy bùa bình an, hỏi:

“Cái này xin ở đâu?”

Vương Giản đáp:

“Bẩm Thái hậu, đây là bùa bình an mà mẫu thân xin từ chùa Tích Hà, cầu cho Thái hậu bình an khỏe mạnh.”

Vương Thái hậu “Tặc” một tiếng, cố ý nói:

“Giờ đây ai gia đã là quả phụ, mẫu thân con cầu bùa bình an cho ai gia làm gì, chẳng thà đến điện Nguyệt Lão cầu cho ai gia một đoạn nhân duyên thì hơn.”

Vương Giản: “...”

Khuôn mặt nghiêm túc của chàng cuối cùng cũng không thể kìm nén được... Nứt ra rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Đến Cổ Đại Cá Mặn Chỉ Muốn Làm Ruộng

Số ký tự: 0