Dị Giới Xuyên Không Trọng Sinh Thám Hiểm Truyện Sủng Nữ Cường Điền Văn Hiện Đại
2261
Đang dịch/sáng tác
2024-08-18 02:44:12
Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại
Ồ, nói đúng ra đây là phân phối đàn ông tập thể. Thế giới tận thế, không có tự do hôn nhân, không có chủ nghĩa độc thân. Nếu Thẩm Quả Quả không chọn người cô sẽ kết hôn, sẽ bị đuổi khỏi căn cứ cho thú biến dị ăn thịt.
Để được sống tự do, Thẩm Quả Quả quyết định trái với quyết định của tổ tiên, chọn một người tàn tật đẹp trai. Cô thầm nghĩ đợi đến khi đối phương chết, cô sẽ vui vẻ thủ tiết, trồng trọt, nấu ăn...
Nhìn người đàn ông cô chọn, nhà họ Thẩm chỉ coi hai người là gánh nặng, ngay tại chỗ đuổi đứa con gái bỏ đi này ra khỏi nhà.
Thẩm Quả Quả vui vẻ xách theo bọc nhỏ, đi lấy chồng... Mọi người đều nói bây giờ môi trường xấu đi, tài nguyên khan hiếm, khó mà sống sót, mọi người đều phải ăn chất dinh dưỡng. Nhưng trong mắt Thẩm Quả Quả, thế giới này vàng bạc đầy đất! Tôm càng xanh to hơn cả lợn? Làm món cay thì ngon số dách! Cà chua cao hơn cả nhà? Dùng để xào trứng chim biến dị! Hoang mạc bị ô nhiễm? Rõ ràng là đất tốt có nhiều phân kali! Trồng đi! Trồng, trồng nữa trồng mãi!
Quả nhiên, sau khi lấy chồng, Thẩm Quả Quả dựa vào tay nghề nấu ăn hiếm có trong thời tận thế, chinh phục từng người từng người một! Muốn mua lương thực của tôi ư? Đổi bằng thành trì! Muốn ăn món ăn của tôi? Đổi bằng quân đội! Chỉ là, người chồng tàn tật mờ nhạt kia, tại sao lúc nào cũng nhìn cô như vậy? Hay là........
Danh sách chương truyện Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại
Danh sách chương truyện Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150