Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 10
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
"Ngươi nói bừa, rõ ràng là tiểu tặc tới trộm tiền!" Trong phòng không đốt đèn, ánh trăng yếu ớt thấy không rõ mặt người, Diệp Hoan biết là Trương Hữu Tài mới hạ độc thủ đánh thật mạnh.
Hậu viện của mấy nhà trong con phố này đều gần nhau, ban đêm mùa đông ngay cả chó cũng không thích sủa, Trương Hữu Tài kêu đến tê tâm liệt phế, mấy người nhà bên cạnh lập tức bị đánh thức.
Tiền Trạch Nguyên ban ngày ngủ bù, ban đêm không buồn ngủ, vốn đang xem hồ sơ, nghe được Diệp gia truyền đến tiếng kêu thảm thiết, lập tức cầm bội kiếm trèo tường xông vào.
Lúc Tiền Trạch Nguyên đến, Trương thị cũng vừa mới lên lầu, hai người đụng nhau ở đầu cầu thang, nhưng Tiền Trạch Nguyên không quan tâm Trương thị, trực tiếp xông vào phòng Diệp Hoan.
Lúc này Diệp Hoan đánh đến mức không còn khí lực, đang ôm gậy gỗ thở dốc nghỉ ngơi.
Trương Hữu Tài trên mặt đất thỉnh thoảng co rút thân thể hai cái, bị đánh chỉ còn một hơi thở.
Diệp Hoan vốn là muốn mượn chuyện này giáo huấn Trương Hữu Tài, đuổi hắn ra ngoài, không nghĩ tới Tiền Trạch Nguyên lại tới.
Thật sự là ông trời đang giúp nàng.
Diệp Hoan ném gậy gỗ, thút thít từ trong phòng chạy ra ngoài, run rẩy chỉ vào trong phòng, "Có kẻ đến trộm tiền!"
Vừa nghe lời này, Tiền Trạch Nguyên lập tức thắp sáng đèn, nhưng sau khi hắn vào phòng thắp nến, không thấy kẻ trộm, chỉ thấy Trương Hữu Tài bị đánh gần chết.
Ngọn nến vừa được thắp sáng, Diệp Hoan quét mắt xuống đất, kinh ngạc che miệng, không dám tin nói, "Sao lại là đại ca?"
"Tiền đại ca, ta nghe lời ngươi, sợ có tiểu tặc nửa đêm tới cửa, cho nên ở trên cửa thả thùng gỗ. Ta... Ta tưởng là tặc nhân đến trộm tiền, cho nên mới lấy gậy gỗ đánh." Diệp Hoan kinh hoảng nói xong, khó hiểu nhìn Trương Hữu Tài, lại đi nhìn Tiền Trạch Nguyên, "Tiền đại ca, ta có phải đánh lầm người rồi không?"
“Không có.”
Tiền Trạch Nguyên nhặt ống trúc trong tay Trương Hữu Tài lên, quay đầu nhìn thấy giấy trên cửa quả nhiên bị đâm thủng, liền biết trong ống trúc là mê dược.
Đúng lúc này, Lý đại thúc và các hàng xóm cũng tới đập cửa.
Không được đáp lại, một tráng hán trực tiếp đụng gãy ván cửa, mang theo mọi người cùng nhau vọt vào, "Diệp Hoan, xảy ra chuyện gì?"
“Ta không sao." Diệp Hoan đi tới cạnh hành lang, thò đầu ra ngoài yếu ớt trả lời một câu.
Trương thị vốn ở dưới lầu chờ tin tức của nhi tử, lại không nghĩ tới động tĩnh lớn như vậy, đưa tới đám người Tiền Trạch Nguyên.
Sau khi vào phòng, bà ta lập tức xem xét thương thế trên người nhi tử, nghe được Diệp Hoan và người dưới lầu nói chuyện, vội vàng đi tới kéo nàng trở về, cắn răng thấp giọng nói, "Hơn nửa đêm ngươi tính làm gì? Nữ nhân bán rượu quả nhiên lẳng lơ, Mậu Tài là đi thi chứ không phải chết rồi, ngươi đã vội tìm nam nhân khác rồi sao?”
Dưới lầu không chỉ có Lý đại thúc, còn có mấy phụ nhân như Lý đại thẩm.
Bọn Lý đại thúc không tiện lên lầu, Lý đại thẩm mang theo mấy người hàng xóm "lộp bộp" đi lên.
Bọn họ đều là hàng xóm mấy chục năm của Diệp gia, là nhìn Diệp Hoan lớn lên, cũng không ít lần được Diệp gia trợ giúp. Mẹ con Trương gia nổi tiếng độc địa, vừa rồi Diệp Hoan kêu thê thảm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất định phải bắt mẹ con Trương gia đi báo quan.
Chờ Lý đại thẩm lên lầu, nhìn thấy Trương thị túm lấy cánh tay Diệp Hoan, mà Diệp Hoan cắn môi, hốc mắt hồng hồng, vừa nhìn đã biết là bị Trương thị khi dễ.
Lý đại thẩm cũng là người tính tình nóng nảy, vung tay áo cướp Diệp Hoan tới bên cạnh mình, "Trương thị, ngươi hơn nửa đêm không ngủ lại bày trò gì đó?"
Trương thị há mồm vừa mới nói một chữ "Ta", không biết ai thét lên một tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía Trương Hữu Tài đang hấp hối trên sàn nhà.
Lý đại thẩm cũng kinh hãi, "Đây...... Đây là chuyện gì thế này?”
Diệp Hoan đưa tay dụi mắt, nức nở hai tiếng, quay lưng đi, nói không ra lời.
Lý đại thẩm là người từng trải, vừa nhìn bộ dáng của Diệp Hoan, trong lòng hiểu được hơn phân nửa, "Diệp Hoan, ngươi đừng sợ, hôm nay các thẩm thẩm giúp ngươi làm chủ, nếu Trương Hữu Tài thật sự làm chuyện cầm thú, chúng ta cùng nhau kéo hắn đi báo quan!"
Diệp Hoan vẫn lắc đầu.
Một trà xanh đạt tiêu chuẩn là phải biết phát huy tác dụng lớn nhất của nước mắt.
Hậu viện của mấy nhà trong con phố này đều gần nhau, ban đêm mùa đông ngay cả chó cũng không thích sủa, Trương Hữu Tài kêu đến tê tâm liệt phế, mấy người nhà bên cạnh lập tức bị đánh thức.
Tiền Trạch Nguyên ban ngày ngủ bù, ban đêm không buồn ngủ, vốn đang xem hồ sơ, nghe được Diệp gia truyền đến tiếng kêu thảm thiết, lập tức cầm bội kiếm trèo tường xông vào.
Lúc Tiền Trạch Nguyên đến, Trương thị cũng vừa mới lên lầu, hai người đụng nhau ở đầu cầu thang, nhưng Tiền Trạch Nguyên không quan tâm Trương thị, trực tiếp xông vào phòng Diệp Hoan.
Lúc này Diệp Hoan đánh đến mức không còn khí lực, đang ôm gậy gỗ thở dốc nghỉ ngơi.
Trương Hữu Tài trên mặt đất thỉnh thoảng co rút thân thể hai cái, bị đánh chỉ còn một hơi thở.
Diệp Hoan vốn là muốn mượn chuyện này giáo huấn Trương Hữu Tài, đuổi hắn ra ngoài, không nghĩ tới Tiền Trạch Nguyên lại tới.
Thật sự là ông trời đang giúp nàng.
Diệp Hoan ném gậy gỗ, thút thít từ trong phòng chạy ra ngoài, run rẩy chỉ vào trong phòng, "Có kẻ đến trộm tiền!"
Vừa nghe lời này, Tiền Trạch Nguyên lập tức thắp sáng đèn, nhưng sau khi hắn vào phòng thắp nến, không thấy kẻ trộm, chỉ thấy Trương Hữu Tài bị đánh gần chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọn nến vừa được thắp sáng, Diệp Hoan quét mắt xuống đất, kinh ngạc che miệng, không dám tin nói, "Sao lại là đại ca?"
"Tiền đại ca, ta nghe lời ngươi, sợ có tiểu tặc nửa đêm tới cửa, cho nên ở trên cửa thả thùng gỗ. Ta... Ta tưởng là tặc nhân đến trộm tiền, cho nên mới lấy gậy gỗ đánh." Diệp Hoan kinh hoảng nói xong, khó hiểu nhìn Trương Hữu Tài, lại đi nhìn Tiền Trạch Nguyên, "Tiền đại ca, ta có phải đánh lầm người rồi không?"
“Không có.”
Tiền Trạch Nguyên nhặt ống trúc trong tay Trương Hữu Tài lên, quay đầu nhìn thấy giấy trên cửa quả nhiên bị đâm thủng, liền biết trong ống trúc là mê dược.
Đúng lúc này, Lý đại thúc và các hàng xóm cũng tới đập cửa.
Không được đáp lại, một tráng hán trực tiếp đụng gãy ván cửa, mang theo mọi người cùng nhau vọt vào, "Diệp Hoan, xảy ra chuyện gì?"
“Ta không sao." Diệp Hoan đi tới cạnh hành lang, thò đầu ra ngoài yếu ớt trả lời một câu.
Trương thị vốn ở dưới lầu chờ tin tức của nhi tử, lại không nghĩ tới động tĩnh lớn như vậy, đưa tới đám người Tiền Trạch Nguyên.
Sau khi vào phòng, bà ta lập tức xem xét thương thế trên người nhi tử, nghe được Diệp Hoan và người dưới lầu nói chuyện, vội vàng đi tới kéo nàng trở về, cắn răng thấp giọng nói, "Hơn nửa đêm ngươi tính làm gì? Nữ nhân bán rượu quả nhiên lẳng lơ, Mậu Tài là đi thi chứ không phải chết rồi, ngươi đã vội tìm nam nhân khác rồi sao?”
Dưới lầu không chỉ có Lý đại thúc, còn có mấy phụ nhân như Lý đại thẩm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn Lý đại thúc không tiện lên lầu, Lý đại thẩm mang theo mấy người hàng xóm "lộp bộp" đi lên.
Bọn họ đều là hàng xóm mấy chục năm của Diệp gia, là nhìn Diệp Hoan lớn lên, cũng không ít lần được Diệp gia trợ giúp. Mẹ con Trương gia nổi tiếng độc địa, vừa rồi Diệp Hoan kêu thê thảm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ nhất định phải bắt mẹ con Trương gia đi báo quan.
Chờ Lý đại thẩm lên lầu, nhìn thấy Trương thị túm lấy cánh tay Diệp Hoan, mà Diệp Hoan cắn môi, hốc mắt hồng hồng, vừa nhìn đã biết là bị Trương thị khi dễ.
Lý đại thẩm cũng là người tính tình nóng nảy, vung tay áo cướp Diệp Hoan tới bên cạnh mình, "Trương thị, ngươi hơn nửa đêm không ngủ lại bày trò gì đó?"
Trương thị há mồm vừa mới nói một chữ "Ta", không biết ai thét lên một tiếng, tất cả mọi người nhìn về phía Trương Hữu Tài đang hấp hối trên sàn nhà.
Lý đại thẩm cũng kinh hãi, "Đây...... Đây là chuyện gì thế này?”
Diệp Hoan đưa tay dụi mắt, nức nở hai tiếng, quay lưng đi, nói không ra lời.
Lý đại thẩm là người từng trải, vừa nhìn bộ dáng của Diệp Hoan, trong lòng hiểu được hơn phân nửa, "Diệp Hoan, ngươi đừng sợ, hôm nay các thẩm thẩm giúp ngươi làm chủ, nếu Trương Hữu Tài thật sự làm chuyện cầm thú, chúng ta cùng nhau kéo hắn đi báo quan!"
Diệp Hoan vẫn lắc đầu.
Một trà xanh đạt tiêu chuẩn là phải biết phát huy tác dụng lớn nhất của nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro