Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 28
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
“Thái Thú Từ Châu sắp đổi người, người mới tới là một quan viên trẻ tuổi, nghe nói tính tình khéo đưa đẩy. Nếu ngươi muốn tiếp tục mở tửu lâu, không thể không giao thiệp với hắn, ngày thường tránh đắc tội hắn thì hơn. Nếu có chuyện gì, có thể viết thư đến Thịnh Kinh.”
Ba năm trước, Tôn Gia Dụ đã trở lại triều đình.
Thái tử đoạt đích thất bại, đổi thành Cung Vương thượng vị. Mà vị Cung Vương này từng là học trò của Tôn Gia Dụ, liền mời Tôn Gia Dụ trở về.
Đại sự trên triều cũng không liên quan đến bách tính bình dân như Diệp Hoan.
Nhưng Tôn Gia Dụ cố ý nhắc nhở nàng, Diệp Hoan rất cảm kích, "Ta đã nhớ kỹ lời ngài. Tôn tiên sinh hiếm khi đến một chuyến, ta bảo người chuẩn bị hai xe rượu cho ngài, ngài mang về Thịnh Kinh đi.”
“Cũng được, sau khi ngươi đi, ta vẫn luôn thèm rượu ở tiệm nhà ngươi.”
Tôn Gia Dụ và Diệp Hoan lại nói hai câu mới cáo từ.
Diệp Hoan tiễn Tôn Gia Dụ ra đến cửa mới trở về.
Trong tửu lâu khách nhân nhiều, Diệp Hoan vòng qua chính sảnh, không muốn bị quá nhiều người nhìn thấy. Sau khi trở lại hậu viện liền sai người đi chuẩn bị rượu đưa cho Tôn Gia Dụ.
Cùng lúc đó, Trương Mậu Tài đến dự tiệc lại ngây ngẩn cả người.
Dư Thiên Thiên nhìn theo hướng Trương Mậu Tài, không vui nói, "Chàng nhìn gì vậy? Nữ tử vừa rồi mặc dù xinh đẹp, nhưng lại ăn mặc phụ nhân, chàng đừng nghĩ ngợi nữa.”
Trương Mậu Tài lại không để ý tới lời của Dư Thiên Thiên, sau khi phục hồi tinh thần lại, liền bỏ tay Dư Thiên Thiên ra.
Hắn cảm giác mình nhìn lầm rồi.
Dù sao Diệp Hoan ở trấn Lâm Thủy một thân quê mùa. Nữ nhân vừa rồi mặc dù ăn mặc thanh lịch, nhưng khí chất tao nhã, một cái nhăn mày một nụ cười đều mang theo phong vận.
Trương Mậu Tài cảm thấy mình nhìn lầm, lại cảm thấy sao có thể giống như vậy, muốn đuổi theo nhìn cho rõ ràng, lại không tìm được người.
Tìm tiểu nhị tới hỏi, tiểu nhị cũng nói không biết, hôm nay khách khứa đông đúc, rất nhiều nữ quyến đều là lần đầu tiên tới đây.
Trương Mậu Tài không tìm được người, Dư Thiên Thiên lại mất hứng.
"Nhìn chàng xem, chẳng khác gì mất hồn, ở nhà không đàng hoàng cũng đành, tại sao ra tới bên ngoài còn không kiềm được?” Dư Thiên Thiên và Trương Mậu Tài thành thân nhiều năm, sớm đã không còn tình nồng ý mật như thuở ban đầu, Trương Mậu Tài thăng chức, Dư Thiên Thiên lại ngày càng hối hận lúc trước không nhìn rõ bản chất của hắn. Nhưng trên đời này không có cơ hội làm lại, nàng ta cũng chỉ đành tạm bợ sống qua ngày.
“Nàng nói lung tung gì đó?" Trương Mậu Tài không vui trách móc.
Hắn hất tay Dư Thiên Thiên ra, cảnh cáo nói, "Ta sắp sửa nhậm chức Thái Thú Từ Châu, bây giờ nàng dựa vào ta mới có phú quý như hôm nay, đừng suốt ngày lấy mấy chuyện linh ta linh tinh ra gây sự. Có nghe hay không?"
Dứt lời, Trương Mậu Tài không thèm nhìn Dư Thiên Thiên đã xoay người rời đi.
Móng tay Dư Thiên Thiên găm sâu vào thịt, nhưng không thể khóc.
Lúc xuất giá, cha mẹ nàng ta đã từng nói Trương Mậu Tài bản tính không tốt. Nếu nàng ta nhất định phải gả cho Trương Mậu Tài, sau này cũng không có khả năng nhận mặt nữa. Bất kể là khổ hay là phúc khí, Dư Thiên Thiên đều phải tự mình chịu đựng.
Mới đầu, nàng ta cảm thấy Trương Mậu Tài có thể vứt bỏ nguyên phối, nhất định là do nguyên phối xuất thân nông thôn, diện mạo thô bỉ xấu xí. Nhưng nàng ta không giống, nàng ta xuất thân danh môn, dung mạo xinh đẹp, Trương Mậu Tài nhất định là thật tâm với mình.
Ba năm trước, Tôn Gia Dụ đã trở lại triều đình.
Thái tử đoạt đích thất bại, đổi thành Cung Vương thượng vị. Mà vị Cung Vương này từng là học trò của Tôn Gia Dụ, liền mời Tôn Gia Dụ trở về.
Đại sự trên triều cũng không liên quan đến bách tính bình dân như Diệp Hoan.
Nhưng Tôn Gia Dụ cố ý nhắc nhở nàng, Diệp Hoan rất cảm kích, "Ta đã nhớ kỹ lời ngài. Tôn tiên sinh hiếm khi đến một chuyến, ta bảo người chuẩn bị hai xe rượu cho ngài, ngài mang về Thịnh Kinh đi.”
“Cũng được, sau khi ngươi đi, ta vẫn luôn thèm rượu ở tiệm nhà ngươi.”
Tôn Gia Dụ và Diệp Hoan lại nói hai câu mới cáo từ.
Diệp Hoan tiễn Tôn Gia Dụ ra đến cửa mới trở về.
Trong tửu lâu khách nhân nhiều, Diệp Hoan vòng qua chính sảnh, không muốn bị quá nhiều người nhìn thấy. Sau khi trở lại hậu viện liền sai người đi chuẩn bị rượu đưa cho Tôn Gia Dụ.
Cùng lúc đó, Trương Mậu Tài đến dự tiệc lại ngây ngẩn cả người.
Dư Thiên Thiên nhìn theo hướng Trương Mậu Tài, không vui nói, "Chàng nhìn gì vậy? Nữ tử vừa rồi mặc dù xinh đẹp, nhưng lại ăn mặc phụ nhân, chàng đừng nghĩ ngợi nữa.”
Trương Mậu Tài lại không để ý tới lời của Dư Thiên Thiên, sau khi phục hồi tinh thần lại, liền bỏ tay Dư Thiên Thiên ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn cảm giác mình nhìn lầm rồi.
Dù sao Diệp Hoan ở trấn Lâm Thủy một thân quê mùa. Nữ nhân vừa rồi mặc dù ăn mặc thanh lịch, nhưng khí chất tao nhã, một cái nhăn mày một nụ cười đều mang theo phong vận.
Trương Mậu Tài cảm thấy mình nhìn lầm, lại cảm thấy sao có thể giống như vậy, muốn đuổi theo nhìn cho rõ ràng, lại không tìm được người.
Tìm tiểu nhị tới hỏi, tiểu nhị cũng nói không biết, hôm nay khách khứa đông đúc, rất nhiều nữ quyến đều là lần đầu tiên tới đây.
Trương Mậu Tài không tìm được người, Dư Thiên Thiên lại mất hứng.
"Nhìn chàng xem, chẳng khác gì mất hồn, ở nhà không đàng hoàng cũng đành, tại sao ra tới bên ngoài còn không kiềm được?” Dư Thiên Thiên và Trương Mậu Tài thành thân nhiều năm, sớm đã không còn tình nồng ý mật như thuở ban đầu, Trương Mậu Tài thăng chức, Dư Thiên Thiên lại ngày càng hối hận lúc trước không nhìn rõ bản chất của hắn. Nhưng trên đời này không có cơ hội làm lại, nàng ta cũng chỉ đành tạm bợ sống qua ngày.
“Nàng nói lung tung gì đó?" Trương Mậu Tài không vui trách móc.
Hắn hất tay Dư Thiên Thiên ra, cảnh cáo nói, "Ta sắp sửa nhậm chức Thái Thú Từ Châu, bây giờ nàng dựa vào ta mới có phú quý như hôm nay, đừng suốt ngày lấy mấy chuyện linh ta linh tinh ra gây sự. Có nghe hay không?"
Dứt lời, Trương Mậu Tài không thèm nhìn Dư Thiên Thiên đã xoay người rời đi.
Móng tay Dư Thiên Thiên găm sâu vào thịt, nhưng không thể khóc.
Lúc xuất giá, cha mẹ nàng ta đã từng nói Trương Mậu Tài bản tính không tốt. Nếu nàng ta nhất định phải gả cho Trương Mậu Tài, sau này cũng không có khả năng nhận mặt nữa. Bất kể là khổ hay là phúc khí, Dư Thiên Thiên đều phải tự mình chịu đựng.
Mới đầu, nàng ta cảm thấy Trương Mậu Tài có thể vứt bỏ nguyên phối, nhất định là do nguyên phối xuất thân nông thôn, diện mạo thô bỉ xấu xí. Nhưng nàng ta không giống, nàng ta xuất thân danh môn, dung mạo xinh đẹp, Trương Mậu Tài nhất định là thật tâm với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro