Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 32
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
Tuy nói Trương Mậu Tài kinh ngạc vì Diệp Hoan thay đổi, nhưng có thể xác nhận, người lúc trước hắn nhìn thấy chính là Diệp Hoan.
Nghe vậy, Dư Thiên Thiên ngây người, qua một lúc mới hỏi, "Chàng không phải nói nàng ta chỉ biết ủ rượu, là một nông phụ cái gì cũng không hiểu sao? Tại sao còn có bản lĩnh ở Từ Châu mở một tửu lâu lớn như thế?”
“Ta làm sao biết!” Sau khi Trương Mậu Tài rời khỏi trấn Lâm Thủy cũng chưa từng quay trở về, lại càng không dám phái người hỏi thăm, chỉ sợ bị người ta biết hắn là người trấn Lâm Thủy.
“Vậy...... vậy nàng ta có nhận ra chàng không?" Dư Thiên Thiên lau nước mắt, sợ hãi hỏi.
Trương Mậu Tài lắc đầu, "Không biết." Ngày đó tuy rằng mắt đối mắt, nhưng chỉ vội vàng liếc qua một cái, cũng không thể xác định có nhận ra hay không.
“Cái gì mà không biết?” Dư Thiên Thiên đè thấp cổ họng, giận dữ hỏi, "Nếu nàng ta nhận ra chàng, còn phát hiện chàng làm Thái Thú, chuyện này truyền ra ngoài, người Dư gia chúng ta và chàng đều xong đời!"
Là Dư Hành Chi giúp Trương Mậu Tài sửa lại hộ tịch, cũng là Dư Hành Chi sau này giúp đỡ Trương Mậu Tài. Nếu Trương Mậu Tài bởi vì hộ tịch gặp chuyện không may, Dư gia và hắn đều xui xẻo.
Người làm Trương phu nhân như Dư Thiên Thiên cũng vì vậy mà liên lụy.
“Nàng tưởng ta không biết sao?”
Chính bởi vì biết kết quả, Trương Mậu Tài mới bận tâm chuyện này.
“Vậy làm sao bây giờ?" Dư Thiên Thiên luống cuống, nàng ta tuy rằng ngoài miệng thường xuyên oán giận Trương Mậu Tài thay đổi, nhưng nàng ta bây giờ là phu nhân của Trương Mậu Tài, nếu Trương Mậu Tài xảy ra chuyện, nàng ta cũng trốn không thoát, "Thiên Thịnh tửu lâu lớn như vậy, còn có quan hệ với Thái Thú trước kia. Chúng ta nếu công khai đối phó Thiên Thịnh tửu lâu, Diệp Hoan chạy đi Thịnh Kinh cáo trạng, chúng ta đều xong đời.”
Càng nói, Dư Thiên Thiên càng sợ.
Thấy Trương Mậu Tài vẫn nhíu mày không nói lời nào, Dư Thiên Thiên càng nóng lòng, bật thốt lên, "Bằng không chúng ta làm cho Diệp Hoan biến mất, thế nào? Chỉ cần Diệp Hoan chết, sẽ không còn ai biết chuyện chàng sửa hộ tịch?”
Đồng tử Trương Mậu Tài dần phóng đại, hắn đánh giá nữ nhân trước mắt, không nghĩ tới Dư Thiên Thiên có thể tàn nhẫn như vậy.
Có điều Dư Thiên Thiên nói đúng.
Chỉ cần Diệp Hoan chết, hắn sẽ không sao. Mà chiêu bài lớn như Thiên Thịnh tửu lâu, đột nhiên bị người ta lẻn vào cướp bóc cũng không phải chuyện kỳ quái.
Lúc này, Trương Mậu Tài đã có chủ ý.
Hai ngày sau, có mấy tên sơn phỉ cải trang vào thành Từ Châu.
Đêm hôm đó, bọn chúng liền che mặt lẻn vào hậu viện Thiên Thịnh tửu lâu.
Chỉ là mấy tên này vừa bước vào sân, trong bóng tối lập tức xông tới mấy con chó săn, không chỉ cất giọng tru tréo, đồng thời còn tấn công mấy kẻ bịt mặt kia.
“A! Đau chết ta rồi!”
"Chó săn ở đâu ra thế?"
Tiếng kinh hô đánh thức những người đang ngủ say trong phòng.
Diệp Hoan mặc áo khoác vào, cầm dao găm dưới gối lao ra ngoài.
Dưới ánh trăng yếu ớt, năm tên bịt mặt cao lớn bị mấy con chó săn nàng nuôi vây ở chính giữa. Hai tên trong đó ngã xuống đất, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết đã biết vô cùng thống khổ.
Lúc đến Từ Châu mở tửu lâu, Diệp Hoan đã tìm người thuần dưỡng năm con chó săn hung dữ nhất.
Chiêu bài tửu lâu ngày càng lớn, khó tránh khỏi sẽ có người muốn trộm gà trộm chó, Diệp Hoan là một nữ nhân, Diệp Trường Minh là tiểu hài tử, chỉ có Diệp Thiên Thịnh là nam đinh trưởng thành. Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Hoan cảm thấy nuôi chó giữ nhà là tốt nhất.
Nghe vậy, Dư Thiên Thiên ngây người, qua một lúc mới hỏi, "Chàng không phải nói nàng ta chỉ biết ủ rượu, là một nông phụ cái gì cũng không hiểu sao? Tại sao còn có bản lĩnh ở Từ Châu mở một tửu lâu lớn như thế?”
“Ta làm sao biết!” Sau khi Trương Mậu Tài rời khỏi trấn Lâm Thủy cũng chưa từng quay trở về, lại càng không dám phái người hỏi thăm, chỉ sợ bị người ta biết hắn là người trấn Lâm Thủy.
“Vậy...... vậy nàng ta có nhận ra chàng không?" Dư Thiên Thiên lau nước mắt, sợ hãi hỏi.
Trương Mậu Tài lắc đầu, "Không biết." Ngày đó tuy rằng mắt đối mắt, nhưng chỉ vội vàng liếc qua một cái, cũng không thể xác định có nhận ra hay không.
“Cái gì mà không biết?” Dư Thiên Thiên đè thấp cổ họng, giận dữ hỏi, "Nếu nàng ta nhận ra chàng, còn phát hiện chàng làm Thái Thú, chuyện này truyền ra ngoài, người Dư gia chúng ta và chàng đều xong đời!"
Là Dư Hành Chi giúp Trương Mậu Tài sửa lại hộ tịch, cũng là Dư Hành Chi sau này giúp đỡ Trương Mậu Tài. Nếu Trương Mậu Tài bởi vì hộ tịch gặp chuyện không may, Dư gia và hắn đều xui xẻo.
Người làm Trương phu nhân như Dư Thiên Thiên cũng vì vậy mà liên lụy.
“Nàng tưởng ta không biết sao?”
Chính bởi vì biết kết quả, Trương Mậu Tài mới bận tâm chuyện này.
“Vậy làm sao bây giờ?" Dư Thiên Thiên luống cuống, nàng ta tuy rằng ngoài miệng thường xuyên oán giận Trương Mậu Tài thay đổi, nhưng nàng ta bây giờ là phu nhân của Trương Mậu Tài, nếu Trương Mậu Tài xảy ra chuyện, nàng ta cũng trốn không thoát, "Thiên Thịnh tửu lâu lớn như vậy, còn có quan hệ với Thái Thú trước kia. Chúng ta nếu công khai đối phó Thiên Thịnh tửu lâu, Diệp Hoan chạy đi Thịnh Kinh cáo trạng, chúng ta đều xong đời.”
Càng nói, Dư Thiên Thiên càng sợ.
Thấy Trương Mậu Tài vẫn nhíu mày không nói lời nào, Dư Thiên Thiên càng nóng lòng, bật thốt lên, "Bằng không chúng ta làm cho Diệp Hoan biến mất, thế nào? Chỉ cần Diệp Hoan chết, sẽ không còn ai biết chuyện chàng sửa hộ tịch?”
Đồng tử Trương Mậu Tài dần phóng đại, hắn đánh giá nữ nhân trước mắt, không nghĩ tới Dư Thiên Thiên có thể tàn nhẫn như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều Dư Thiên Thiên nói đúng.
Chỉ cần Diệp Hoan chết, hắn sẽ không sao. Mà chiêu bài lớn như Thiên Thịnh tửu lâu, đột nhiên bị người ta lẻn vào cướp bóc cũng không phải chuyện kỳ quái.
Lúc này, Trương Mậu Tài đã có chủ ý.
Hai ngày sau, có mấy tên sơn phỉ cải trang vào thành Từ Châu.
Đêm hôm đó, bọn chúng liền che mặt lẻn vào hậu viện Thiên Thịnh tửu lâu.
Chỉ là mấy tên này vừa bước vào sân, trong bóng tối lập tức xông tới mấy con chó săn, không chỉ cất giọng tru tréo, đồng thời còn tấn công mấy kẻ bịt mặt kia.
“A! Đau chết ta rồi!”
"Chó săn ở đâu ra thế?"
Tiếng kinh hô đánh thức những người đang ngủ say trong phòng.
Diệp Hoan mặc áo khoác vào, cầm dao găm dưới gối lao ra ngoài.
Dưới ánh trăng yếu ớt, năm tên bịt mặt cao lớn bị mấy con chó săn nàng nuôi vây ở chính giữa. Hai tên trong đó ngã xuống đất, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết đã biết vô cùng thống khổ.
Lúc đến Từ Châu mở tửu lâu, Diệp Hoan đã tìm người thuần dưỡng năm con chó săn hung dữ nhất.
Chiêu bài tửu lâu ngày càng lớn, khó tránh khỏi sẽ có người muốn trộm gà trộm chó, Diệp Hoan là một nữ nhân, Diệp Trường Minh là tiểu hài tử, chỉ có Diệp Thiên Thịnh là nam đinh trưởng thành. Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Hoan cảm thấy nuôi chó giữ nhà là tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro