Xuyên Đến Khổ Tình Văn Làm Mỹ Nhân Trà Xanh
Chương 7
Thính Kim Khảm
2024-10-19 00:26:43
Đặc biệt là hiện tại, rõ ràng lúc trước mới rơi xuống nước, lúc này lại bị Trương thị ngược đãi bắt giặt quần áo, còn nói giúp cho Trương thị, tâm địa quả thực rất đơn thuần.
Lý đại thúc nhìn không nổi nữa, "Diệp Hoan, tay ngươi bị đông đỏ đến thế kia mà còn nói không có việc gì? Trước kia lúc cha mẹ ngươi còn sống cũng không để ngươi bị khinh thường như vậy. Trương Mậu Tài là ở rể, ngươi sợ Trương thị làm cái gì, bà ta mà là mẹ chồng tốt tính gì chứ!"
Lập tức có người phụ họa theo, "Đúng đó, ngươi sợ Trương thị làm gì? Nhà họ nghèo đến nổi bốn bức tường lọt gió, nếu không phải ngươi thu lưu bọn họ, đã sớm chết đói đầu đường rồi. Nếu Trương thị bất nhân, còn không bằng đuổi bọn họ rời đi!"
“Đúng vậy, Trương Hữu Tài kia cũng không phải thứ tốt!”
......
Ngươi một lời ta một câu, ngay cả Tiền Trạch Nguyên cũng tức giận trừng mắt nhìn Trương thị, mấy đại nam nhân nói đến mức Trương thị sắc mặt đỏ bừng.
Diệp Hoan trong lòng sảng khoái, đầu lại lắc càng lợi hại, "Không được, ta biết mọi người là vì tốt cho ta, nhưng mẹ chồng vẫn là mẹ ruột của Mậu Tài, ta không thể mặc kệ bọn họ được.”
Trương thị vốn cay nghiệt, nghe được mấy nam nhân mắng mình, bà ta nhặt côn gỗ trên đất lên, vung về phía mấy đại nam nhân kia, "Ăn cơm nhà lo chuyện ngoài ngõ, Diệp Hoan đã nói không có việc gì, các ngươi còn nhiều chuyện cái rắm!"
Một phen vung đánh, Trương thị đuổi đám người Lý đại thúc ra ngoài.
Chờ bà ta trở về hậu viện, lại thấy Diệp Hoan đã bỏ lên cầu thang, để lại đầy quần áo bẩn.
Diệp Hoan vịn lan can, yếu ớt như lá liễu trong gió nhìn Trương thị, "Nương, xiêm y của người và đại ca, con vẫn không giặt thì hơn. Nếu không bị Lý đại thúc bọn họ biết, lại ở sau lưng nói xấu người. Mậu Tài là người thi công danh, chúng ta không thể làm ảnh hưởng thanh danh của chàng.”
Nói xong Diệp Hoan xoa đầu, vừa thở dài vừa đi lên lầu.
Trương thị nhìn xiêm y vốn bẩn còn bẩn hơn, hận không thể kéo Diệp Hoan xuống đánh.
Nhưng Diệp Hoan nói đúng, con trai thứ hai đã đỗ tú tài, nếu truyền ra thanh danh cả nhà ngược đãi vợ cả, sau này công danh coi như mất sạch.
Hết cách, Trương thị chỉ có thể mắng một tiếng, không cam lòng giặt toàn bộ quần áo.
Bên kia, Tiền Trạch Nguyên vừa trở lại huyện nha, chợt nghe nha dịch nói tú tài bảng đã công bố, đoán chừng hai ngày nay sẽ truyền tới Lâm Thủy trấn.
Nghĩ đến Trương Mậu Tài có thể đỗ tú tài, trong lòng Tiền Trạch Nguyên chua xót, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể tìm vụ án lớn gần đây bắt đầu điều tra. m thầm phân cao thấp, hắn không thể thua kém Trương Mậu Tài được.
Chạng vạng ngày hôm đó, Trương thị nhận được thư của nhi tử thứ hai.
Trương Mậu Tài viết trên thư, còn hai ngày nữa sẽ đến trấn Lâm Thủy, thúc giục Trương thị nhanh chóng bảo Diệp Hoan đồng ý hòa ly.
Dưới giá nến mờ nhạt, Trương Hữu Tài buông thư của đệ đệ xuống, cau mày nói, "Nương, nếu Diệp Hoan biết nhị đệ đỗ tú tài, nàng khẳng định không muốn hòa ly.”
Trương thị cũng buồn rầu, "Đều tại con lần trước xuống tay không đủ tàn nhẫn. Ta thấy con tám phần là đau lòng Diệp Hoan, hiện tại đi đâu tìm cơ hội tốt như vậy nữa chứ?”
“Nương ngài nói cái gì vậy, lúc đó con đâu có nghĩ gì khác. Nhưng bỏ qua cơ hội lần đó, dựa vào tình cảm của Diệp Hoan đối với nhị đệ, cho dù nhị đệ thi rớt, Diệp Hoan cũng sẽ không hòa ly."
Lý đại thúc nhìn không nổi nữa, "Diệp Hoan, tay ngươi bị đông đỏ đến thế kia mà còn nói không có việc gì? Trước kia lúc cha mẹ ngươi còn sống cũng không để ngươi bị khinh thường như vậy. Trương Mậu Tài là ở rể, ngươi sợ Trương thị làm cái gì, bà ta mà là mẹ chồng tốt tính gì chứ!"
Lập tức có người phụ họa theo, "Đúng đó, ngươi sợ Trương thị làm gì? Nhà họ nghèo đến nổi bốn bức tường lọt gió, nếu không phải ngươi thu lưu bọn họ, đã sớm chết đói đầu đường rồi. Nếu Trương thị bất nhân, còn không bằng đuổi bọn họ rời đi!"
“Đúng vậy, Trương Hữu Tài kia cũng không phải thứ tốt!”
......
Ngươi một lời ta một câu, ngay cả Tiền Trạch Nguyên cũng tức giận trừng mắt nhìn Trương thị, mấy đại nam nhân nói đến mức Trương thị sắc mặt đỏ bừng.
Diệp Hoan trong lòng sảng khoái, đầu lại lắc càng lợi hại, "Không được, ta biết mọi người là vì tốt cho ta, nhưng mẹ chồng vẫn là mẹ ruột của Mậu Tài, ta không thể mặc kệ bọn họ được.”
Trương thị vốn cay nghiệt, nghe được mấy nam nhân mắng mình, bà ta nhặt côn gỗ trên đất lên, vung về phía mấy đại nam nhân kia, "Ăn cơm nhà lo chuyện ngoài ngõ, Diệp Hoan đã nói không có việc gì, các ngươi còn nhiều chuyện cái rắm!"
Một phen vung đánh, Trương thị đuổi đám người Lý đại thúc ra ngoài.
Chờ bà ta trở về hậu viện, lại thấy Diệp Hoan đã bỏ lên cầu thang, để lại đầy quần áo bẩn.
Diệp Hoan vịn lan can, yếu ớt như lá liễu trong gió nhìn Trương thị, "Nương, xiêm y của người và đại ca, con vẫn không giặt thì hơn. Nếu không bị Lý đại thúc bọn họ biết, lại ở sau lưng nói xấu người. Mậu Tài là người thi công danh, chúng ta không thể làm ảnh hưởng thanh danh của chàng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong Diệp Hoan xoa đầu, vừa thở dài vừa đi lên lầu.
Trương thị nhìn xiêm y vốn bẩn còn bẩn hơn, hận không thể kéo Diệp Hoan xuống đánh.
Nhưng Diệp Hoan nói đúng, con trai thứ hai đã đỗ tú tài, nếu truyền ra thanh danh cả nhà ngược đãi vợ cả, sau này công danh coi như mất sạch.
Hết cách, Trương thị chỉ có thể mắng một tiếng, không cam lòng giặt toàn bộ quần áo.
Bên kia, Tiền Trạch Nguyên vừa trở lại huyện nha, chợt nghe nha dịch nói tú tài bảng đã công bố, đoán chừng hai ngày nay sẽ truyền tới Lâm Thủy trấn.
Nghĩ đến Trương Mậu Tài có thể đỗ tú tài, trong lòng Tiền Trạch Nguyên chua xót, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể tìm vụ án lớn gần đây bắt đầu điều tra. m thầm phân cao thấp, hắn không thể thua kém Trương Mậu Tài được.
Chạng vạng ngày hôm đó, Trương thị nhận được thư của nhi tử thứ hai.
Trương Mậu Tài viết trên thư, còn hai ngày nữa sẽ đến trấn Lâm Thủy, thúc giục Trương thị nhanh chóng bảo Diệp Hoan đồng ý hòa ly.
Dưới giá nến mờ nhạt, Trương Hữu Tài buông thư của đệ đệ xuống, cau mày nói, "Nương, nếu Diệp Hoan biết nhị đệ đỗ tú tài, nàng khẳng định không muốn hòa ly.”
Trương thị cũng buồn rầu, "Đều tại con lần trước xuống tay không đủ tàn nhẫn. Ta thấy con tám phần là đau lòng Diệp Hoan, hiện tại đi đâu tìm cơ hội tốt như vậy nữa chứ?”
“Nương ngài nói cái gì vậy, lúc đó con đâu có nghĩ gì khác. Nhưng bỏ qua cơ hội lần đó, dựa vào tình cảm của Diệp Hoan đối với nhị đệ, cho dù nhị đệ thi rớt, Diệp Hoan cũng sẽ không hòa ly."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro