Chương 9
2024-08-10 07:35:50
Uyển Hạ nghiến răng, cảm thấy bị
sỉ nhục nên quay lại đuổi theo Kim Ngọc. Cô ta nắm lấy đuôi tóc của Kim
Ngọc kéo ngược về sau. Làm cho Kim Ngọc phải dừng lại. Kim Ngọc cay mày
nhìn cô ta:
"Cô muốn gì?"
Uyển Hạ nhìn vào logo quán cà phê trên ngực áo của Kim Ngọc rồi cười khẩy:
"Nhân viên của Timo, quán cà phê ngay dưới chân tòa nhà OCB đúng không?"
Kim Ngọc hít thở sâu, cố điều hòa tâm trạng:
"Cô biết để làm gì?"
Uyển Hạ xoay xoay ly cà phê cùng của cửa hàng Timo trên tay mình, nhếch môi cười rồi nhìn thẳng vào mặt Kim Ngọc đầy căm ghét:
"Mau nghỉ việc ở đó ngay. Nếu không muốn tao đến làm loạn lên."
Kim Ngọc ấm ức nói:
"Tại sao chứ? Tại sao tôi phải nghỉ việc?" Đúng là con người một khi đã ghét ai thì chỉ cần người đó thở thôi là cũng thấy ghét rồi. Uyển Hạ đối với Kim Ngọc chính là kiểu ghét như vậy.
Uyển Hạ bước đến sát mặt Kim Ngọc, nghiến răng nói:
"Vì tao ghét mày, tao không muốn thấy mặt mày ở bất cứ chỗ nào tao bước đến. Con ăn mày ạ."
Kim Ngọc bị áp bức bằng ánh mắt. Cả cơ thể Kim Ngọc run lên vì giận dữ:
"Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi chẳng làm gì sai vả lại, cô cũng chẳng có quyền bắt tôi phải nghỉ việc." Kim Ngọc uất ức vô cùng, cô chẳng hiểu cô đã làm gì Uyển Hạ mà cứ hết lần này đến lần khác cô ta áp bức, gây khó dễ với cô.
"Mày bây giờ đã to gan hơn rồi đấy nhỉ? Không còn sợ tao nữa có phải không? Mày có tin tao..."
Cô ta đang định giơ tay tát Kim Ngọc thì có tiếng đàn ông vang lên:
"Hạ! Em làm gì ở đấy?"
"Mặt Uyển Hạ lập tức thay đổi. Cô ta nhanh tay với lấy ly cà phê hất vào ngực mình rồi sau đó tát Kim Ngọc một cái." Cô ta ngoác miệng mắng:
"Cô dám đổ cà phê lên tôi à? Nhân viên mà phục vụ khách như thế à? Tại sao một quán nước to đẹp thế kia lại có người nhân viên như cô cơ chứ"
Người đàn ông cao lớn, điển trai lập tức chạy đến bên Uyển Hạ, lo lắng hỏi:
"Em, có chuyện gì thế?"
Nhìn thấy người yêu bị đổ cà phê, sắc mặt Lục Dương lập tức trở nên tối tăm nhìn qua Kim Ngọc. Cô lúc này đang ôm má nhìn Uyển Hạ diễn trò. Uyển Hạ nói tiếp:
"Anh xem, em chỉ có ý kiến là cà phê cô ta pha quá dở, vậy mà cô ta dám hất vào người em rồi còn nói em là loại khách không biết uống."
Lục Dương thở dài một hơi rồi nghiêm giọng nói với Kim Ngọc:
"Cô mau xin lỗi đi."
Kim Ngọc ấm ức nhìn qua anh:
"Nhưng mà..."
Lục Dương đanh giọng hơn:
"Mau xin lỗi đi! Cô đã làm đổ lên người khách thì phải xin lỗi chứ. Quán của cô hướng dẫn cho nhân viên phục vụ khách với thái độ kém chuyên nghiệp như thế sao? "
Kim Ngọc sợ chuyện của mình làm ảnh hưởng đến uy tín của quán nên dù cô bị vu oan cũng đành phải nhẫn nhịn cúi đầu xin lỗi:
" Xin lỗi quý khách! Tôi sai rồi."
Lời nói ra đến đâu lòng Kim Ngọc đau đớn theo đến đó. Nhưng cô không khóc, không muốn rơi nước mắt vì một chuyện chẳng đáng thế này. Đúng lúc đó bên trong văn phòng lại có một nhân viên nam khác chạy ra, trông anh ta cũng sáng sủa không kém cạnh người sếp của mình. Thấy anh ta, Lục Dương liền căn dặn
"Thu dọn chỗ này cho tôi. Quán cà phê bên dưới, đừng để tôi thấy cô nhân viên này xuất hiện thêm một lần nào ở tòa nhà này nữa."
Nói xong Lục Dương đưa Uyển Hạ vào trong văn phòng, để lại Kim Ngọc với bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang.
"Cô muốn gì?"
Uyển Hạ nhìn vào logo quán cà phê trên ngực áo của Kim Ngọc rồi cười khẩy:
"Nhân viên của Timo, quán cà phê ngay dưới chân tòa nhà OCB đúng không?"
Kim Ngọc hít thở sâu, cố điều hòa tâm trạng:
"Cô biết để làm gì?"
Uyển Hạ xoay xoay ly cà phê cùng của cửa hàng Timo trên tay mình, nhếch môi cười rồi nhìn thẳng vào mặt Kim Ngọc đầy căm ghét:
"Mau nghỉ việc ở đó ngay. Nếu không muốn tao đến làm loạn lên."
Kim Ngọc ấm ức nói:
"Tại sao chứ? Tại sao tôi phải nghỉ việc?" Đúng là con người một khi đã ghét ai thì chỉ cần người đó thở thôi là cũng thấy ghét rồi. Uyển Hạ đối với Kim Ngọc chính là kiểu ghét như vậy.
Uyển Hạ bước đến sát mặt Kim Ngọc, nghiến răng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vì tao ghét mày, tao không muốn thấy mặt mày ở bất cứ chỗ nào tao bước đến. Con ăn mày ạ."
Kim Ngọc bị áp bức bằng ánh mắt. Cả cơ thể Kim Ngọc run lên vì giận dữ:
"Tôi sẽ không đi đâu cả, tôi chẳng làm gì sai vả lại, cô cũng chẳng có quyền bắt tôi phải nghỉ việc." Kim Ngọc uất ức vô cùng, cô chẳng hiểu cô đã làm gì Uyển Hạ mà cứ hết lần này đến lần khác cô ta áp bức, gây khó dễ với cô.
"Mày bây giờ đã to gan hơn rồi đấy nhỉ? Không còn sợ tao nữa có phải không? Mày có tin tao..."
Cô ta đang định giơ tay tát Kim Ngọc thì có tiếng đàn ông vang lên:
"Hạ! Em làm gì ở đấy?"
"Mặt Uyển Hạ lập tức thay đổi. Cô ta nhanh tay với lấy ly cà phê hất vào ngực mình rồi sau đó tát Kim Ngọc một cái." Cô ta ngoác miệng mắng:
"Cô dám đổ cà phê lên tôi à? Nhân viên mà phục vụ khách như thế à? Tại sao một quán nước to đẹp thế kia lại có người nhân viên như cô cơ chứ"
Người đàn ông cao lớn, điển trai lập tức chạy đến bên Uyển Hạ, lo lắng hỏi:
"Em, có chuyện gì thế?"
Nhìn thấy người yêu bị đổ cà phê, sắc mặt Lục Dương lập tức trở nên tối tăm nhìn qua Kim Ngọc. Cô lúc này đang ôm má nhìn Uyển Hạ diễn trò. Uyển Hạ nói tiếp:
"Anh xem, em chỉ có ý kiến là cà phê cô ta pha quá dở, vậy mà cô ta dám hất vào người em rồi còn nói em là loại khách không biết uống."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Dương thở dài một hơi rồi nghiêm giọng nói với Kim Ngọc:
"Cô mau xin lỗi đi."
Kim Ngọc ấm ức nhìn qua anh:
"Nhưng mà..."
Lục Dương đanh giọng hơn:
"Mau xin lỗi đi! Cô đã làm đổ lên người khách thì phải xin lỗi chứ. Quán của cô hướng dẫn cho nhân viên phục vụ khách với thái độ kém chuyên nghiệp như thế sao? "
Kim Ngọc sợ chuyện của mình làm ảnh hưởng đến uy tín của quán nên dù cô bị vu oan cũng đành phải nhẫn nhịn cúi đầu xin lỗi:
" Xin lỗi quý khách! Tôi sai rồi."
Lời nói ra đến đâu lòng Kim Ngọc đau đớn theo đến đó. Nhưng cô không khóc, không muốn rơi nước mắt vì một chuyện chẳng đáng thế này. Đúng lúc đó bên trong văn phòng lại có một nhân viên nam khác chạy ra, trông anh ta cũng sáng sủa không kém cạnh người sếp của mình. Thấy anh ta, Lục Dương liền căn dặn
"Thu dọn chỗ này cho tôi. Quán cà phê bên dưới, đừng để tôi thấy cô nhân viên này xuất hiện thêm một lần nào ở tòa nhà này nữa."
Nói xong Lục Dương đưa Uyển Hạ vào trong văn phòng, để lại Kim Ngọc với bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro