Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Anh Trai Chồng...
2024-09-06 14:15:46
“Tiểu Hoan, con nhanh chóng lấy chút giấm lại đây, trộn chút đồ nguội rồi chúng ta bắt đầu ăn cơm!"
"Vâng ạ ~ Mẹ." Đường Hoan dịu dàng đáp lại lời trong bếp.
Sau khi khép sách trong tay lại thì chạy chậm đến nhà bếp lấy bình giấm, sau đó ra ngoài sân.
Cả khoảng không này là khu tập thể, mọi nhà đều được xây gần nhau. Cửa hàng tạp hóa ở gần nhà, Đường Hoan đi nhanh thì chỉ mất năm phút là đến.
Nửa đường gặp thím Ngô hàng xóm, thím Ngô nhìn thấy Đường Hoan ăn mặc kiểu Tây thì ánh mắt bà ta lóe lên vẻ ghét bỏ, nhưng miệng thì cười ha ha nói: "Vợ của Trạch Ngữ à cháu đi đâu thế?"
"Cháu đi lấy giấm ạ." Đường Hoan giật giật khóe miệng nói với thím Ngô, rồi nhanh chóng đi.
Thím Ngô cũng chẳng có quan hệ tốt với mẹ chồng, bà ta cứ thích nói xấu người khác. Đường Hoan không thích bà ta, nhưng cô ăn nói vụng về không nói lại bà ta được, nên đi lấy giấm về rồi về nhà mách mẹ chồng, sức chiến đấu của mẹ chồng mạnh hơn!
Thật ra thím Ngô gọi cô như vậy không sai, đúng thật cô là vợ của Trạch Ngữ, nhưng Mạnh Trạch Ngữ đã qua đời ngay sau ngày cưới.
Hàng xóm xung quanh đều gọi cô là Đường Hoan, chỉ có thím Ngô chắc chẳng yêu thương cô nên cứ muốn nói móc cô thôi.
Nói ra thì Đường Hoan không phải người của thế giới này, cô bị xuyên đến đây, cơ thể cũ của cô không tốt mắc bệnh nan y, sống 10 năm trên giường bệnh, 10 năm còn lại thì sống trên xe lăn. Lúc cô xuyên qua thì Mạnh Trạch Ngữ đã qua đời, nguyên thân muốn chạy trốn nhưng lại vấp vào cánh cửa té chết.
Có lẽ ông trời thấy kiếp trước cô thảm quá nên kiếp này cho cô một kết cục, mặc dù chồng qua đời, nhưng ba mẹ chồng rất thương cô, nuôi cô như nuôi con gái ruột.
Một tháng này là một tháng cô sống thoải mái nhất, không cần chịu đựng sự đau đớn do bệnh tật mang lại trên người, người khỏe mạnh muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Mua một bình dấm bảy xu, mùi của giấm đen nâu cực kỳ nồng, Đường Hoan cầm bình giấm đưa lên trước mũi ngửi ngửi.
Ngửi thấy cái mùi chua kia thì trong miệng tự động bài tiết ra không ít nước bọt. Nhớ tới tay nghề nấu cơm của mẹ chồng, bước chân lại nhanh thêm chút nữa.
Mang theo bình giấm rồi ngoặt vào hẻm nhỏ, từ xa đã thấy một chiếc xe dừng ở cổng, xe jeep xanh của quân đội. Loại xe này hình như là xe chuyên dụng của quân đội?
Không ít người hàng xóm bên cạnh đứng ở cổng nhìn vào cửa nhà bọn họ, người ở thời đại này có thể lái xe này lại còn có thể ngồi lên xe quân đội thì cực kỳ ít!
Nhìn thấy Đường Hoan trở về, có người giục cô: "Đường Hoan cháu mau về nhà xem đi, Mạnh Ngữ Ngôn về rồi đó."
Mạnh Ngữ Ngôn sao, cô đã bao giờ gặp anh trai chồng đâu cơ chứ?
Mẹ chồng nói anh ấy tham gia quân ngũ ở bên ngoài nhiều năm, cũng lâu lắm rồi chưa quay về.
"Vâng ạ ~ Mẹ." Đường Hoan dịu dàng đáp lại lời trong bếp.
Sau khi khép sách trong tay lại thì chạy chậm đến nhà bếp lấy bình giấm, sau đó ra ngoài sân.
Cả khoảng không này là khu tập thể, mọi nhà đều được xây gần nhau. Cửa hàng tạp hóa ở gần nhà, Đường Hoan đi nhanh thì chỉ mất năm phút là đến.
Nửa đường gặp thím Ngô hàng xóm, thím Ngô nhìn thấy Đường Hoan ăn mặc kiểu Tây thì ánh mắt bà ta lóe lên vẻ ghét bỏ, nhưng miệng thì cười ha ha nói: "Vợ của Trạch Ngữ à cháu đi đâu thế?"
"Cháu đi lấy giấm ạ." Đường Hoan giật giật khóe miệng nói với thím Ngô, rồi nhanh chóng đi.
Thím Ngô cũng chẳng có quan hệ tốt với mẹ chồng, bà ta cứ thích nói xấu người khác. Đường Hoan không thích bà ta, nhưng cô ăn nói vụng về không nói lại bà ta được, nên đi lấy giấm về rồi về nhà mách mẹ chồng, sức chiến đấu của mẹ chồng mạnh hơn!
Thật ra thím Ngô gọi cô như vậy không sai, đúng thật cô là vợ của Trạch Ngữ, nhưng Mạnh Trạch Ngữ đã qua đời ngay sau ngày cưới.
Hàng xóm xung quanh đều gọi cô là Đường Hoan, chỉ có thím Ngô chắc chẳng yêu thương cô nên cứ muốn nói móc cô thôi.
Nói ra thì Đường Hoan không phải người của thế giới này, cô bị xuyên đến đây, cơ thể cũ của cô không tốt mắc bệnh nan y, sống 10 năm trên giường bệnh, 10 năm còn lại thì sống trên xe lăn. Lúc cô xuyên qua thì Mạnh Trạch Ngữ đã qua đời, nguyên thân muốn chạy trốn nhưng lại vấp vào cánh cửa té chết.
Có lẽ ông trời thấy kiếp trước cô thảm quá nên kiếp này cho cô một kết cục, mặc dù chồng qua đời, nhưng ba mẹ chồng rất thương cô, nuôi cô như nuôi con gái ruột.
Một tháng này là một tháng cô sống thoải mái nhất, không cần chịu đựng sự đau đớn do bệnh tật mang lại trên người, người khỏe mạnh muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Mua một bình dấm bảy xu, mùi của giấm đen nâu cực kỳ nồng, Đường Hoan cầm bình giấm đưa lên trước mũi ngửi ngửi.
Ngửi thấy cái mùi chua kia thì trong miệng tự động bài tiết ra không ít nước bọt. Nhớ tới tay nghề nấu cơm của mẹ chồng, bước chân lại nhanh thêm chút nữa.
Mang theo bình giấm rồi ngoặt vào hẻm nhỏ, từ xa đã thấy một chiếc xe dừng ở cổng, xe jeep xanh của quân đội. Loại xe này hình như là xe chuyên dụng của quân đội?
Không ít người hàng xóm bên cạnh đứng ở cổng nhìn vào cửa nhà bọn họ, người ở thời đại này có thể lái xe này lại còn có thể ngồi lên xe quân đội thì cực kỳ ít!
Nhìn thấy Đường Hoan trở về, có người giục cô: "Đường Hoan cháu mau về nhà xem đi, Mạnh Ngữ Ngôn về rồi đó."
Mạnh Ngữ Ngôn sao, cô đã bao giờ gặp anh trai chồng đâu cơ chứ?
Mẹ chồng nói anh ấy tham gia quân ngũ ở bên ngoài nhiều năm, cũng lâu lắm rồi chưa quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro