Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Anh Trai Chồng...
2024-09-06 14:15:46
"Thật sao?" Hình Thúy không thể tin được, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý nếu Mạnh Ngữ Ngôn an cư lạc nghiệp ở tỉnh bên ngoài rồi, vậy mà bây giờ không một tiếng động đã bị điều về?
"Thật ạ."Mạnh Ngữ Ngôn ngồi bên cạnh mẹ, cười nhạt rồi cam đoan với bà.
Trước đó vẫn luôn không hạ quyết tâm, mãi cho đến khi Mạnh Trạch Ngữ qua đời anh mới quyết định trở về. Em trai qua đời nên anh trở về phụng dưỡng làm bạn với ba mẹ, nhiều năm như vậy vẫn luôn là Mạnh Trạch Ngữ tận hiếu, người làm anh cả như anh chẳng xứng gì cả.
Hình Thúy vui vẻ đứng lên, dùng mu bàn tay nhanh chóng lau mắt rồi vội vã đi vào trong nhà.
"Con mau cất đồ vào trong nhà rồi đi ra ăn cơm, mẹ xào thêm hai món nữa."
Đường Hoan đang thái thịt trên bếp, cô không biết nấu cơm, thái thịt cũng không thuần thục, sợi khoai tây bị cô cắt như miếng khoai tây, đến con dao còn suýt nữa cắt vào móng tay.
Hình Thúy đi tới trông thấy dáng vẻ Đường Hoan thái thịt thì giật mình: "Tiểu Hoan, mau bỏ con dao xuống!"
Cô quay đầu thì trông thấy mẹ chồng, Đường Hoan cười để dao xuống, có chút xấu hổ nhìn thành quả lao động của mình "Mẹ ơi, con thái lớn quá."
"Không sao đâu, để mẹ xào khoai tây. Con không cần giúp đâu, con đi ra ngoài chơi đi."
Hình Thúy cực kỳ thích Đường Hoan, một cô nương xinh xắn đáng yêu, dáng vẻ trắng nõn nói chuyện êm tai, tính cách cũng dịu dàng. Lúc bà sinh đứa thứ hai đã hi vọng đứa bé đó là con gái, kết quả lại sinh ra một đứa con trai.
Vất vả lắm mới nuôi lớn được, ai ngờ vì cứu người mà bản thân bị chết, để lại vợ và người mẹ cao tuổi. Sau khi Mạnh Trạch Ngữ qua đời, hai người già đối đã với Đường Hoan như con gái ruột, đối đãi một lòng một dạ với cô, chuyển tình cảm khi bản thân đối xử với con trai lên trên người Đường Hoan, không đối xử tốt thì thật sự không chịu được.
Đường Hoan biết mình giúp đỡ chẳng khác nào gây rối, nghe lời mẹ chồng đi ra khỏi phòng bếp, về phòng lấy quyển sách cấp ba kia ra đọc tiếp.
Sau khi nguyên thân tốt nghiệp cấp ba xong thì không thi lên đại học, mà ở thế giới kia cô cũng chỉ mới tốt nghiệp trung học, không phải không thi được đại học, mà điều kiện cơ thể không cho phép cô đi học nữa, thời gian đi học cấp ba cũng có hạn,
Cô muốn học lại kiến thức cấp ba, sang năm thử thi đại học, coi như hoàn thành mơ ước vậy.
Mạnh Ngữ Ngôn cất đồ vào trong phòng, thay quần áo khác xong thì vào trong sân.
Sân nhà bọn họ rất lớn, một nửa bị Hình Thúy khai khẩn để trồng đồ ăn, một nửa khác có cây gậy trúc để dựng giàn cây nho, dưới giàn cây nho đặt một cái bàn và mấy băng ghế, lúc bình thường ăn cơm hay uống trà ăn đều ở chỗ đó.
Hiện tại Đường Hoan đang đọc sách dưới giàn nho, rất nghiêm túc nên không chú ý có ai tới, mãi cho đến khi có người ngồi đối diện cô, thì cô mới nhận ra rồi ngẩng đầu lên nhìn.
"Thật ạ."Mạnh Ngữ Ngôn ngồi bên cạnh mẹ, cười nhạt rồi cam đoan với bà.
Trước đó vẫn luôn không hạ quyết tâm, mãi cho đến khi Mạnh Trạch Ngữ qua đời anh mới quyết định trở về. Em trai qua đời nên anh trở về phụng dưỡng làm bạn với ba mẹ, nhiều năm như vậy vẫn luôn là Mạnh Trạch Ngữ tận hiếu, người làm anh cả như anh chẳng xứng gì cả.
Hình Thúy vui vẻ đứng lên, dùng mu bàn tay nhanh chóng lau mắt rồi vội vã đi vào trong nhà.
"Con mau cất đồ vào trong nhà rồi đi ra ăn cơm, mẹ xào thêm hai món nữa."
Đường Hoan đang thái thịt trên bếp, cô không biết nấu cơm, thái thịt cũng không thuần thục, sợi khoai tây bị cô cắt như miếng khoai tây, đến con dao còn suýt nữa cắt vào móng tay.
Hình Thúy đi tới trông thấy dáng vẻ Đường Hoan thái thịt thì giật mình: "Tiểu Hoan, mau bỏ con dao xuống!"
Cô quay đầu thì trông thấy mẹ chồng, Đường Hoan cười để dao xuống, có chút xấu hổ nhìn thành quả lao động của mình "Mẹ ơi, con thái lớn quá."
"Không sao đâu, để mẹ xào khoai tây. Con không cần giúp đâu, con đi ra ngoài chơi đi."
Hình Thúy cực kỳ thích Đường Hoan, một cô nương xinh xắn đáng yêu, dáng vẻ trắng nõn nói chuyện êm tai, tính cách cũng dịu dàng. Lúc bà sinh đứa thứ hai đã hi vọng đứa bé đó là con gái, kết quả lại sinh ra một đứa con trai.
Vất vả lắm mới nuôi lớn được, ai ngờ vì cứu người mà bản thân bị chết, để lại vợ và người mẹ cao tuổi. Sau khi Mạnh Trạch Ngữ qua đời, hai người già đối đã với Đường Hoan như con gái ruột, đối đãi một lòng một dạ với cô, chuyển tình cảm khi bản thân đối xử với con trai lên trên người Đường Hoan, không đối xử tốt thì thật sự không chịu được.
Đường Hoan biết mình giúp đỡ chẳng khác nào gây rối, nghe lời mẹ chồng đi ra khỏi phòng bếp, về phòng lấy quyển sách cấp ba kia ra đọc tiếp.
Sau khi nguyên thân tốt nghiệp cấp ba xong thì không thi lên đại học, mà ở thế giới kia cô cũng chỉ mới tốt nghiệp trung học, không phải không thi được đại học, mà điều kiện cơ thể không cho phép cô đi học nữa, thời gian đi học cấp ba cũng có hạn,
Cô muốn học lại kiến thức cấp ba, sang năm thử thi đại học, coi như hoàn thành mơ ước vậy.
Mạnh Ngữ Ngôn cất đồ vào trong phòng, thay quần áo khác xong thì vào trong sân.
Sân nhà bọn họ rất lớn, một nửa bị Hình Thúy khai khẩn để trồng đồ ăn, một nửa khác có cây gậy trúc để dựng giàn cây nho, dưới giàn cây nho đặt một cái bàn và mấy băng ghế, lúc bình thường ăn cơm hay uống trà ăn đều ở chỗ đó.
Hiện tại Đường Hoan đang đọc sách dưới giàn nho, rất nghiêm túc nên không chú ý có ai tới, mãi cho đến khi có người ngồi đối diện cô, thì cô mới nhận ra rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro