Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Đấu Với Thím Ng...
2024-09-06 14:15:46
Chỉ cần vừa nhớ tới thì nước mắt liền bắt đầu rơi xuống, bà nhịn không được mà thở dài: “Nhưng chuyện đó chính là chuyện ngoài ý muốn, nó qua đời là vì cứu người. Từ lúc Trạch Ngữ xảy ra chuyện đến bây giờ, mẹ liền thấy Tiểu Hoan gầy đi rất nhiều, trong lòng đứa nhỏ kia vẫn còn rất buồn ~”
Cô mới hai mươi tuổi, cuộc đời chỉ vừa mở đầu, đã trở thành quả phụ, chuyện này đặt ở trên người ai thì trong lòng người đó cũng sẽ nghĩ quẩn thôi!
“Haiz ~” Một tháng này số lần Hình Thúy than thở còn nhiều hơn cả đời cộng lại, khổ sở thì con thứ hai tuổi còn trẻ đã qua đời, khổ sở vì con dâu vừa mới kết hôn qua ngày hôm sau đã thành quả phụ, khổ sở vì hai vợ chồng già lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Mạnh Trạch Ngôn làm việc, Hình Thúy kể lại chuyện của Đường Hoan và Mạnh Trạch Ngữ cho anh nghe, ba của Đường Hoan tái hôn, mẹ kế của cô cũng không phải là người tốt, muốn gán ghép Đường Hoan cho đứa con không ra gì của bà ta.
Vì muốn thoát khỏi mưu tính của mẹ kế, hai người mới nhanh chóng kết hôn dù mới chỉ gặp mặt hai ba lần, nghĩ rằng hai bên không ghét nhau thì sau khi kết hôn có thể chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.
Nhắc tới thông gia khiến người ta sốt ruột kia, khỏi nói Hình Thúy ghét bỏ đến nhường nào, thở phì phì nói: “Cũng chính là vì anh trai của Tiểu Hoan ra cửa làm buôn bán không có ở nhà, nếu không là hai vợ chồng kia gánh hết.”
Mạnh Trạch Ngôn không bao giờ bàn luận chuyện nhà người khác, chỉ nghe, không đánh giá.
Hình Thúy biết anh không thích nghe chuyện xấu nhà người ta, nói xong tình hình của gia đình Đường Hoan liền rời đi.
Đường Hoan ngủ trưa ở trong phòng, sau khi tỉnh lại thì hai mắt ngơ ngác nhìn nóc nhà, mấy chục giây sau chớp chớp mắt xong mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lúc này đã là ba giờ rưỡi chiều, cô xuống giường lấy sách toán đi xuống chỗ giàn nho để xem. Hiện tại là năm tám mươi ba, lúc thi vẫn phải phân ban tự nhiên xã hội.
Tạm thời Đường Hoan còn chưa nghĩ tới sau này sẽ làm công việc gì, cho nên cô vẫn chưa quyết định sẽ thi tự nhiên hay là thi xã hội.
Lúc đi đến dưới giàn nho chuẩn bị ngồi xuống bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, chuyện anh chồng trở về đã cắt ngang chuyện thím Ngô chèn ép cô, đã quên nói với mẹ chồng.
Một lát nữa chính là thời gian mẹ chồng đi mua đồ ăn, đồ ăn ở chợ vào buổi chiều sẽ được giảm giá, cô chỉ cần ngồi ở chỗ này chờ là được.
Cô mới hai mươi tuổi, cuộc đời chỉ vừa mở đầu, đã trở thành quả phụ, chuyện này đặt ở trên người ai thì trong lòng người đó cũng sẽ nghĩ quẩn thôi!
“Haiz ~” Một tháng này số lần Hình Thúy than thở còn nhiều hơn cả đời cộng lại, khổ sở thì con thứ hai tuổi còn trẻ đã qua đời, khổ sở vì con dâu vừa mới kết hôn qua ngày hôm sau đã thành quả phụ, khổ sở vì hai vợ chồng già lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Mạnh Trạch Ngôn làm việc, Hình Thúy kể lại chuyện của Đường Hoan và Mạnh Trạch Ngữ cho anh nghe, ba của Đường Hoan tái hôn, mẹ kế của cô cũng không phải là người tốt, muốn gán ghép Đường Hoan cho đứa con không ra gì của bà ta.
Vì muốn thoát khỏi mưu tính của mẹ kế, hai người mới nhanh chóng kết hôn dù mới chỉ gặp mặt hai ba lần, nghĩ rằng hai bên không ghét nhau thì sau khi kết hôn có thể chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.
Nhắc tới thông gia khiến người ta sốt ruột kia, khỏi nói Hình Thúy ghét bỏ đến nhường nào, thở phì phì nói: “Cũng chính là vì anh trai của Tiểu Hoan ra cửa làm buôn bán không có ở nhà, nếu không là hai vợ chồng kia gánh hết.”
Mạnh Trạch Ngôn không bao giờ bàn luận chuyện nhà người khác, chỉ nghe, không đánh giá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hình Thúy biết anh không thích nghe chuyện xấu nhà người ta, nói xong tình hình của gia đình Đường Hoan liền rời đi.
Đường Hoan ngủ trưa ở trong phòng, sau khi tỉnh lại thì hai mắt ngơ ngác nhìn nóc nhà, mấy chục giây sau chớp chớp mắt xong mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Lúc này đã là ba giờ rưỡi chiều, cô xuống giường lấy sách toán đi xuống chỗ giàn nho để xem. Hiện tại là năm tám mươi ba, lúc thi vẫn phải phân ban tự nhiên xã hội.
Tạm thời Đường Hoan còn chưa nghĩ tới sau này sẽ làm công việc gì, cho nên cô vẫn chưa quyết định sẽ thi tự nhiên hay là thi xã hội.
Lúc đi đến dưới giàn nho chuẩn bị ngồi xuống bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, chuyện anh chồng trở về đã cắt ngang chuyện thím Ngô chèn ép cô, đã quên nói với mẹ chồng.
Một lát nữa chính là thời gian mẹ chồng đi mua đồ ăn, đồ ăn ở chợ vào buổi chiều sẽ được giảm giá, cô chỉ cần ngồi ở chỗ này chờ là được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro