Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Đi Trường Học 2
2024-09-06 14:15:46
Đường Hoan xé nhỏ bánh quẩy ưa thích bỏ vào chén tào phớ, chờ bánh quẩy hút đầy nước canh lại bỏ vào trong miệng, một ngụm nước canh tràn ngập ở trong miệng.
Đời trước, cô không nếm được mùi vị nên rất thích xem người ta ăn uống, nghe người ta hình dung hương vị của đồ ăn mà chính mình chỉ có thể thèm chảy nước miếng ròng ròng.
Nhưng đến lúc mua đồ ăn về, cô lại không nếm ra được mùi vị.
Đồ vật mua xong, cơm cũng ăn xong, mẹ chồng nàng dâu hai người dẹp đường hồi phủ.
Hôm nay Đường Hoan mặc áo sơ mi trắng ngắn tay với váy dài màu hồng nhạt, dưới chân mang một đôi giày xăng đan, quần áo như gãi đúng chỗ ngứa mà phác họa ra thân hình lả lướt của cô.
Lúc trở về trên người còn mang theo ba lô đeo chéo màu xanh lục, bên trong ba lô có văn phòng phẩm lúc nãy vừa mua.
Lúc về phòng lại thu dọn ba lô, Đường Hoan ngồi ở mép giường phát ngốc, trong lòng lại bắt đầu nhút nhát, buổi chiều phải đi học, cô có thể ở chung với các bạn học không?
Hai mươi tuổi đi học lại cấp 3 có bị người khác chê cười không?
Nhớ tới đời trước chính mình rõ ràng ngồi ở trong phòng học, nhưng lại bị các bạn học dùng một bức tường vô hình ngăn cách, sự khiếp đảm và lùi bước lần lượt hiện lên ở trong đầu cô.
Cuối cùng sự sợ hãi đối với Mạnh Trạch Ngôn đã đánh bại tất cả, Đường Hoan không dám nói với anh là không đi.
Ăn xong cơm trưa Mạnh Trạch Ngôn liền chờ ở trong saba, chuẩn bị đưa Đường Hoan đi học.
Trường cấp ba mà anh tìm cho Đường Hoan chính là ngôi trường mà trước kia anh với Trạch Ngữ đã từng học, cách nhà không xa, nếu ngồi phương tiện công cộng sẽ ngồi hai trạm, nếu đi xe đạp sẽ không đến mười phút.
Hiệu trưởng nói lúc nhập học phải tham gia thi thử, thi đạt trường học mới nhận, Mạnh Trạch Ngôn cảm thấy điều này đối với cô hẳn là không thành vấn đề.
Nếu thật sự không đặt, anh cũng có biện pháp, dù sao cũng chắc chắn có thể cho cô đi học.
Về phòng lấy bao lô đeo chèo đựng sách, ngón tay Đường Hoan nhéo quai cặp sách tráng lá gan đi đến bên cạnh Mạnh Trạch Ngôn, lấy hết can đảm: “Anh, đi thôi!”
“Ừm.”
Mạnh Trạch Ngôn gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Đường Hoan yên lặng đi theo phía sau anh, bước chân của cô nhỏ, nên khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn, lúc khoảng cách quá xa cô liền chạy chậm đuổi theo.
Nghe được tiếng bước chân chạy vội ở phía sau, Mạnh Trạch Ngôn quay đầu lại phát hiện người chạy là Đường Hoan.
Đời trước, cô không nếm được mùi vị nên rất thích xem người ta ăn uống, nghe người ta hình dung hương vị của đồ ăn mà chính mình chỉ có thể thèm chảy nước miếng ròng ròng.
Nhưng đến lúc mua đồ ăn về, cô lại không nếm ra được mùi vị.
Đồ vật mua xong, cơm cũng ăn xong, mẹ chồng nàng dâu hai người dẹp đường hồi phủ.
Hôm nay Đường Hoan mặc áo sơ mi trắng ngắn tay với váy dài màu hồng nhạt, dưới chân mang một đôi giày xăng đan, quần áo như gãi đúng chỗ ngứa mà phác họa ra thân hình lả lướt của cô.
Lúc trở về trên người còn mang theo ba lô đeo chéo màu xanh lục, bên trong ba lô có văn phòng phẩm lúc nãy vừa mua.
Lúc về phòng lại thu dọn ba lô, Đường Hoan ngồi ở mép giường phát ngốc, trong lòng lại bắt đầu nhút nhát, buổi chiều phải đi học, cô có thể ở chung với các bạn học không?
Hai mươi tuổi đi học lại cấp 3 có bị người khác chê cười không?
Nhớ tới đời trước chính mình rõ ràng ngồi ở trong phòng học, nhưng lại bị các bạn học dùng một bức tường vô hình ngăn cách, sự khiếp đảm và lùi bước lần lượt hiện lên ở trong đầu cô.
Cuối cùng sự sợ hãi đối với Mạnh Trạch Ngôn đã đánh bại tất cả, Đường Hoan không dám nói với anh là không đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ăn xong cơm trưa Mạnh Trạch Ngôn liền chờ ở trong saba, chuẩn bị đưa Đường Hoan đi học.
Trường cấp ba mà anh tìm cho Đường Hoan chính là ngôi trường mà trước kia anh với Trạch Ngữ đã từng học, cách nhà không xa, nếu ngồi phương tiện công cộng sẽ ngồi hai trạm, nếu đi xe đạp sẽ không đến mười phút.
Hiệu trưởng nói lúc nhập học phải tham gia thi thử, thi đạt trường học mới nhận, Mạnh Trạch Ngôn cảm thấy điều này đối với cô hẳn là không thành vấn đề.
Nếu thật sự không đặt, anh cũng có biện pháp, dù sao cũng chắc chắn có thể cho cô đi học.
Về phòng lấy bao lô đeo chèo đựng sách, ngón tay Đường Hoan nhéo quai cặp sách tráng lá gan đi đến bên cạnh Mạnh Trạch Ngôn, lấy hết can đảm: “Anh, đi thôi!”
“Ừm.”
Mạnh Trạch Ngôn gật đầu xoay người đi ra ngoài.
Đường Hoan yên lặng đi theo phía sau anh, bước chân của cô nhỏ, nên khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn, lúc khoảng cách quá xa cô liền chạy chậm đuổi theo.
Nghe được tiếng bước chân chạy vội ở phía sau, Mạnh Trạch Ngôn quay đầu lại phát hiện người chạy là Đường Hoan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro