Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Gặp Kẻ Vô Lại 3
2024-09-06 14:15:46
Ba mẹ là công nhân viên, có một em trai đang học cấp hai, còn nói nếu sang năm cô ấy vẫn thi không đậu thì sẽ không ôn tập nữa, cùng lắm thì tìm một người có tiền để gả qua đó hưởng phúc.
“Tiếng Anh của mình vẫn còn được, hay là mình dạy cho cậu được không?” Đường Hoan không nghĩ tới Phùng Tư Tư lại quyết tuyệt như vậy, không vào đại học liền gả chồng, đây là ý tứ không thành công thì sẽ xả thân sao?
Đôi mắt Phùng Tư Tư cười thành hình trăng non, kéo cánh tay Đường Hoan cười nói: “Thật tốt quá! Cậu thật tốt Hoan Hoan ~ gả chồng gì đó thật ra là mình nói bậy thôi, cậu đừng coi là thật.”
Trên thế giới sao lại có bảo bối lương thiện đáng yêu như vậy, Phùng Tư Tư hận không thể biến thành con koala treo trên người Đường Hoan, hoặc là để Đường Hoan treo trên người cô ấy cũng được.
Lúc xuống xe, Phùng Tư Tư một hai phải đòi nắm tay cùng nhau xuống xe, nói là biểu tượng của chị em tốt.
Hai người nắm tay nhau xuống xe, trên đường đi có không ít bạn học nữ đều là tay trong tay bước đi, Đường Hoan nhìn xem các cô ấy, lại cảm nhận cái nắm tay của bọn họ, ý cười chậm rãi mở rộng.
Thực vui vẻ, thì ra cảm giác có bạn tốt là như thế này, cô đi học có bạn bè, về nhà có người nhà, thật tốt!
Chính là thật đáng tiếc không thể chia sẻ những điều này cho anh trai, sau khi cô qua đời, chỉ còn một mình anh trai ở thế giới kia, không biết anh ấy có hạnh phúc hay không?
Hai người tay trong tay tiến vào phòng học, ngồi vào chỗ ngồi, lúc này nắm tay nhỏ mới tách ra.
Lấy ra bài tập đã làm xong từ tối hôm qua, Phùng Tư Tư cầm bài tập của Đường Hoan và cô ấy nộp cho lớp trưởng.
Tiết đầu tiên vừa lúc là tiếng Anh, Đường Hoan lấy ra sách tiếng Anh, hỏi Phùng Tư Tư có chỗ nào không biết hay không?
Phùng Tư Tư gấp sách lại, vỗ lên bìa sách, nhẹ giọng nói: “Đều không biết.”
Đường Hoan hoài nghi mà nhìn cô ấy, Phùng Tư Tư gật đầu khẳng định, mỗi lần thi tiếng Anh cô ấy đều khoanh bừa, khoanh được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Đường Hoan buồn rầu mím môi, tới gần bên lỗ tai Phùng Tư Tư nói: “Tư Tư, thật ra tìm một người chồng có tiền cũng tốt ~”
Đường Hoan đang dùng lời nói đùa trên xe buýt để giễu cợt cô ấy sao?
Phùng Tư Tư khoác tay Đường Hoan, dựng thẳng sách tiếng Anh để che đầu hai người, nhỏ giọng hung dữ uy hiếp cô: “Nếu mình gặp được nam đồng chí có tiền thì sẽ giới thiệu cho cậu trước, gả cậu đi ra ngoài!”
“Tiếng Anh của mình vẫn còn được, hay là mình dạy cho cậu được không?” Đường Hoan không nghĩ tới Phùng Tư Tư lại quyết tuyệt như vậy, không vào đại học liền gả chồng, đây là ý tứ không thành công thì sẽ xả thân sao?
Đôi mắt Phùng Tư Tư cười thành hình trăng non, kéo cánh tay Đường Hoan cười nói: “Thật tốt quá! Cậu thật tốt Hoan Hoan ~ gả chồng gì đó thật ra là mình nói bậy thôi, cậu đừng coi là thật.”
Trên thế giới sao lại có bảo bối lương thiện đáng yêu như vậy, Phùng Tư Tư hận không thể biến thành con koala treo trên người Đường Hoan, hoặc là để Đường Hoan treo trên người cô ấy cũng được.
Lúc xuống xe, Phùng Tư Tư một hai phải đòi nắm tay cùng nhau xuống xe, nói là biểu tượng của chị em tốt.
Hai người nắm tay nhau xuống xe, trên đường đi có không ít bạn học nữ đều là tay trong tay bước đi, Đường Hoan nhìn xem các cô ấy, lại cảm nhận cái nắm tay của bọn họ, ý cười chậm rãi mở rộng.
Thực vui vẻ, thì ra cảm giác có bạn tốt là như thế này, cô đi học có bạn bè, về nhà có người nhà, thật tốt!
Chính là thật đáng tiếc không thể chia sẻ những điều này cho anh trai, sau khi cô qua đời, chỉ còn một mình anh trai ở thế giới kia, không biết anh ấy có hạnh phúc hay không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người tay trong tay tiến vào phòng học, ngồi vào chỗ ngồi, lúc này nắm tay nhỏ mới tách ra.
Lấy ra bài tập đã làm xong từ tối hôm qua, Phùng Tư Tư cầm bài tập của Đường Hoan và cô ấy nộp cho lớp trưởng.
Tiết đầu tiên vừa lúc là tiếng Anh, Đường Hoan lấy ra sách tiếng Anh, hỏi Phùng Tư Tư có chỗ nào không biết hay không?
Phùng Tư Tư gấp sách lại, vỗ lên bìa sách, nhẹ giọng nói: “Đều không biết.”
Đường Hoan hoài nghi mà nhìn cô ấy, Phùng Tư Tư gật đầu khẳng định, mỗi lần thi tiếng Anh cô ấy đều khoanh bừa, khoanh được bao nhiêu thì được bấy nhiêu.
Đường Hoan buồn rầu mím môi, tới gần bên lỗ tai Phùng Tư Tư nói: “Tư Tư, thật ra tìm một người chồng có tiền cũng tốt ~”
Đường Hoan đang dùng lời nói đùa trên xe buýt để giễu cợt cô ấy sao?
Phùng Tư Tư khoác tay Đường Hoan, dựng thẳng sách tiếng Anh để che đầu hai người, nhỏ giọng hung dữ uy hiếp cô: “Nếu mình gặp được nam đồng chí có tiền thì sẽ giới thiệu cho cậu trước, gả cậu đi ra ngoài!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro