Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Kết Hôn Trước 3...
2024-09-06 14:15:46
Chờ sau khi giải quyết Lương Nhị Bản, sẽ đưa trở về.
Mạnh Thanh Hà lại rất thích: “Giữ lại một con được không? Có thể giữ nhà.”
Hình Thúy liếc mắt nhìn ba con chó lớn ở trước cổng, lắc đầu: “Không được, nếu nó chạy đi thì tôi với Tiểu Hoan đều túm không được. Nếu không hỏi Lượng Tử có chó con hay không? Bắt một con về nuôi cũng được.”
Hai vợ chồng già thương lượng chuyện nuôi chó, Đường Hoan cúi đầu ăn cơm, món sườn non sốt đậu que khô mẹ chồng hầm hôm nay cực kỳ ngon, xương sườn được hầm đến mức mềm rục, đậu que khô được hầm với xương sườn rất lâu, ăn vào có thể ngửi được mùi thịt, giòn giòn nhai khá ngon.
Nhớ tới bộ dáng đáng thương của Đường Hoan, Mạnh Trạch Ngôn đề nghị với ông Mạnh: “Nhà của Lượng Tử chỉ có loại chó lớn như này, nếu mẹ con nuôi sẽ không an toàn.”
“Vậy thôi, đừng nuôi.” Mạnh Trạch Ngôn cũng đều nói nó không an toàn, Mạnh Thanh Hà cũng không kiên trì.
Chuyện nuôi chó tạm thời hạ màn, Hình Thúy lại nghĩ tới một chuyện khác, lúc ở cửa hàng Nhà nước, Mạnh Trạch Ngôn chạy trốn rất nhanh, nên bà vẫn chưa kịp hỏi.
Cả một buổi trưa cũng không thấy được người, lúc này mới vừa vặn nhớ tới.
“Con trai lớn, con cảm thấy cô gái bán giày mà sáng hôm nay hai mẹ con mình gặp được thế nào?”
Cô gái bán giày? Mạnh Trạch Ngôn giả bộ không hiểu: “Thế nào là thế nào? Chưa mua được giày phải không?”
Nhìn thấy bộ dáng không hiểu này của anh, Hình Thúy liền tức giận, bà đã nói đến mức này mà anh còn không hiểu là ý gì!
Bất đắc dĩ đành phải nói rõ ra: “Bộ dáng của cô gái kia như thế nào? Con có thích hay không? Hay mẹ tìm bà mối chọn thời gian hẹn hai đứa ra gặp mặt được không?”
Đường Hoan đang ăn rất ngon lành, đột nhiên nghe thấy chuyện kích thích như vậy, động tác gắp đồ ăn trên tay cũng chậm lại.
Khẽ giương mắt im lặng quan sát vẻ mặt của Mạnh Trạch Ngôn, trước kia cô từng kêu anh trai cô đi xem mắt để tìm chị dâu cho cô, anh của cô rất kháng cự, nói cô khinh thường mị lực của anh ấy.
Mạnh Trạch Ngôn cũng vừa lúc thấy hết động tác nhỏ của cô, ánh mắt hai ngưỡi khẽ chạm vào nhau.
Đường Hoan nhanh chóng dời tầm mắt, còn chuyện gì xấu hổ hơn khi đang hóng hớt mà bị người trong cuộc bắt gặp không?
Mạnh Trạch Ngôn cũng không biết mục đích mà đồng chí Hình kêu anh đi mua giày là như vậy, chuyện này phải nói rõ với bà: “Mẹ, tạm thời con không có ý định kết hôn.”
Mạnh Thanh Hà lại rất thích: “Giữ lại một con được không? Có thể giữ nhà.”
Hình Thúy liếc mắt nhìn ba con chó lớn ở trước cổng, lắc đầu: “Không được, nếu nó chạy đi thì tôi với Tiểu Hoan đều túm không được. Nếu không hỏi Lượng Tử có chó con hay không? Bắt một con về nuôi cũng được.”
Hai vợ chồng già thương lượng chuyện nuôi chó, Đường Hoan cúi đầu ăn cơm, món sườn non sốt đậu que khô mẹ chồng hầm hôm nay cực kỳ ngon, xương sườn được hầm đến mức mềm rục, đậu que khô được hầm với xương sườn rất lâu, ăn vào có thể ngửi được mùi thịt, giòn giòn nhai khá ngon.
Nhớ tới bộ dáng đáng thương của Đường Hoan, Mạnh Trạch Ngôn đề nghị với ông Mạnh: “Nhà của Lượng Tử chỉ có loại chó lớn như này, nếu mẹ con nuôi sẽ không an toàn.”
“Vậy thôi, đừng nuôi.” Mạnh Trạch Ngôn cũng đều nói nó không an toàn, Mạnh Thanh Hà cũng không kiên trì.
Chuyện nuôi chó tạm thời hạ màn, Hình Thúy lại nghĩ tới một chuyện khác, lúc ở cửa hàng Nhà nước, Mạnh Trạch Ngôn chạy trốn rất nhanh, nên bà vẫn chưa kịp hỏi.
Cả một buổi trưa cũng không thấy được người, lúc này mới vừa vặn nhớ tới.
“Con trai lớn, con cảm thấy cô gái bán giày mà sáng hôm nay hai mẹ con mình gặp được thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái bán giày? Mạnh Trạch Ngôn giả bộ không hiểu: “Thế nào là thế nào? Chưa mua được giày phải không?”
Nhìn thấy bộ dáng không hiểu này của anh, Hình Thúy liền tức giận, bà đã nói đến mức này mà anh còn không hiểu là ý gì!
Bất đắc dĩ đành phải nói rõ ra: “Bộ dáng của cô gái kia như thế nào? Con có thích hay không? Hay mẹ tìm bà mối chọn thời gian hẹn hai đứa ra gặp mặt được không?”
Đường Hoan đang ăn rất ngon lành, đột nhiên nghe thấy chuyện kích thích như vậy, động tác gắp đồ ăn trên tay cũng chậm lại.
Khẽ giương mắt im lặng quan sát vẻ mặt của Mạnh Trạch Ngôn, trước kia cô từng kêu anh trai cô đi xem mắt để tìm chị dâu cho cô, anh của cô rất kháng cự, nói cô khinh thường mị lực của anh ấy.
Mạnh Trạch Ngôn cũng vừa lúc thấy hết động tác nhỏ của cô, ánh mắt hai ngưỡi khẽ chạm vào nhau.
Đường Hoan nhanh chóng dời tầm mắt, còn chuyện gì xấu hổ hơn khi đang hóng hớt mà bị người trong cuộc bắt gặp không?
Mạnh Trạch Ngôn cũng không biết mục đích mà đồng chí Hình kêu anh đi mua giày là như vậy, chuyện này phải nói rõ với bà: “Mẹ, tạm thời con không có ý định kết hôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro