Xuyên Đến Năm 80, Quả Phụ Xinh Đẹp Tái Hôn Với Sĩ Quan Đại Bá Ca
Mua Đồ Ăn Sáng...
2024-09-06 14:15:46
Hình Thúy nhìn liếc mắt nhìn Mạnh Trạch Ngôn một cái, cũng phối hợp gật đầu khẳng định.
Đường Hoan còn muốn đưa tiền cho mẹ chồng, nhưng nhớ tới lời vừa nãy mà bà vừa nói nên cũng không dám mở miệng, sợ chọc Hình Thúy không vui.
Lấy tiền về niết ở trong lòng bàn tay, Đường Hoan cười ngọt ngào với Hình Thúy: “Cảm ơn mẹ.”
“Có gì phải cảm ơn chứ ~” Hình Thúy nhét phiếu cơm và hoá đơn học phí vào tay Đường Hoan, kéo tay cô nói: “Mẹ xem con như con gái ruột của mình! Làm gì có chuyện con gái ruột lại khách sáo với mẹ mình như vậy?”
Nhìn bàn tay có chút thô ráp của Hình Thúy đặt trên tay mình, Đường Hoan cũng đặt một bàn tay khác lên trên, từ lúc cô xuyên qua đến bây giờ, ba mẹ chồng thật sự yêu thương cô như là con ruột.
“Vậy ngày mai mẹ mua giày cho con đi ~, giày xăng đan mang không thoải mái, cộm chân.” Hai tay nắm lấy tay Hình Thúy, Đường Hoan cười làm nũng.
Nghe âm thanh mềm mại của Đường Hoan, Hình Thúy cười không khép được miệng: “Được rồi, ngày mai sẽ mua cho con, mẹ mua một đôi giày chơi bóng mà trắng, sau đó sẽ mua thêm một đôi giày da.”
Chẳng sợ trong lòng cảm thấy quá tiêu pha, Đường Hoan vẫn cười gật đầu nói: “Vâng.”
Hình Thúy và Mạnh Thanh Hà là người nhà, là trưởng bối của cô. Chờ sau này cô có thể kiếm tiền, sẽ hiếu kính với bọn họ thật tốt.
Cà chua trong tay Mạnh Trạch Ngôn chỉ trong hai ba miếng đã bị giải quyết xong, lặng im không tiếng động ngồi ở bên cạnh nhìn cảnh mẹ con tình thâm.
Ông Mạnh tan tầm trở về, chuyện thứ nhất chính là hỏi Đường Hoan đi học như thế nào, sau khi nghe nói điểm các môn của cô đều không tồi, liền vui vẻ khen cô vài câu.
Nhận được sự khích lệ, Đường Hoan có chút nhảy nhót, bước chân lúc bưng thức ăn cũng nhẹ hơn không ít.
Hình Thúy rất ít khi thấy bộ dáng vui vẻ ra mặt như vậy của cô, thì ra cô nhóc này thích người khác khen mình, vậy sau này bà cũng sẽ thường xuyên khen ngợi cô mới được.
Cơm nước xong xuôi, Đường Hoan về phòng làm bài tập, hai vợ chồng già đưa Mạnh Trạch Ngôn đi hóng gió tâm sự ở trong sân.
“Trạch Ngôn, ngày mai con có bận việc không?” Hình Thúy phe phẩy quạt hương bồ nhàn nhã hỏi.
Mạnh Trạch Ngôn lắc đầu: “Không có việc gì.”
Một tuần nghỉ ngơi này, anh chỉ cần làm hai việc, việc thứ nhất là điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Trạch Ngữ, việc thứ hai là bầu bạn với ba mẹ.
Đường Hoan còn muốn đưa tiền cho mẹ chồng, nhưng nhớ tới lời vừa nãy mà bà vừa nói nên cũng không dám mở miệng, sợ chọc Hình Thúy không vui.
Lấy tiền về niết ở trong lòng bàn tay, Đường Hoan cười ngọt ngào với Hình Thúy: “Cảm ơn mẹ.”
“Có gì phải cảm ơn chứ ~” Hình Thúy nhét phiếu cơm và hoá đơn học phí vào tay Đường Hoan, kéo tay cô nói: “Mẹ xem con như con gái ruột của mình! Làm gì có chuyện con gái ruột lại khách sáo với mẹ mình như vậy?”
Nhìn bàn tay có chút thô ráp của Hình Thúy đặt trên tay mình, Đường Hoan cũng đặt một bàn tay khác lên trên, từ lúc cô xuyên qua đến bây giờ, ba mẹ chồng thật sự yêu thương cô như là con ruột.
“Vậy ngày mai mẹ mua giày cho con đi ~, giày xăng đan mang không thoải mái, cộm chân.” Hai tay nắm lấy tay Hình Thúy, Đường Hoan cười làm nũng.
Nghe âm thanh mềm mại của Đường Hoan, Hình Thúy cười không khép được miệng: “Được rồi, ngày mai sẽ mua cho con, mẹ mua một đôi giày chơi bóng mà trắng, sau đó sẽ mua thêm một đôi giày da.”
Chẳng sợ trong lòng cảm thấy quá tiêu pha, Đường Hoan vẫn cười gật đầu nói: “Vâng.”
Hình Thúy và Mạnh Thanh Hà là người nhà, là trưởng bối của cô. Chờ sau này cô có thể kiếm tiền, sẽ hiếu kính với bọn họ thật tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cà chua trong tay Mạnh Trạch Ngôn chỉ trong hai ba miếng đã bị giải quyết xong, lặng im không tiếng động ngồi ở bên cạnh nhìn cảnh mẹ con tình thâm.
Ông Mạnh tan tầm trở về, chuyện thứ nhất chính là hỏi Đường Hoan đi học như thế nào, sau khi nghe nói điểm các môn của cô đều không tồi, liền vui vẻ khen cô vài câu.
Nhận được sự khích lệ, Đường Hoan có chút nhảy nhót, bước chân lúc bưng thức ăn cũng nhẹ hơn không ít.
Hình Thúy rất ít khi thấy bộ dáng vui vẻ ra mặt như vậy của cô, thì ra cô nhóc này thích người khác khen mình, vậy sau này bà cũng sẽ thường xuyên khen ngợi cô mới được.
Cơm nước xong xuôi, Đường Hoan về phòng làm bài tập, hai vợ chồng già đưa Mạnh Trạch Ngôn đi hóng gió tâm sự ở trong sân.
“Trạch Ngôn, ngày mai con có bận việc không?” Hình Thúy phe phẩy quạt hương bồ nhàn nhã hỏi.
Mạnh Trạch Ngôn lắc đầu: “Không có việc gì.”
Một tuần nghỉ ngơi này, anh chỉ cần làm hai việc, việc thứ nhất là điều tra rõ nguyên nhân cái chết của Trạch Ngữ, việc thứ hai là bầu bạn với ba mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro